Chương 30

Sau khi xem xong, cô ấy mở bảng trò chơi của mình ra. Ngay lúc nãy, cô ấy nghĩ rằng mình đã thấy thông báo từ hệ thống cho biết kênh trò chuyện đã được mở. Trong đây thậm chí họ có thể trò chuyện sao?

Phó Linh vẫn đang xem xét phần thưởng, bản vẽ quần áo là quần! Cuối cùng cô cũng có quần mới để mặc!

Số lượng đất canh tác giải trừ hạn chế, là điều này có nghĩa là cô có thể tạo ra một lượng đất canh tác không giới hạn? Phần thưởng này không tệ! Mặc dù sản lượng hiện tại của lãnh thổ ba người họ ăn một tháng cũng không hết, nhưng lương thực thì càng nhiều càng tốt. Sau khi chế tạo được nhà kho Cấp 2, cô sẽ tích trữ đầy một nhà kho, vài tấn lương thực!

Công thức điều chế bếp lò, cái này cũng hữu ích! Dù sao ăn quá nhiều thịt nướng thể cũng dễ ngấy. Các món xào và cơm bình thường là ngon nhất! Có cái này, nấu ăn sẽ tiện lợi hơn rất nhiều!

Lửa vĩnh cửu, cũng không tệ! Mặc dù luôn có người trong lãnh thổ và lửa trại cháy ngày đêm. Nhưng một khi trời mưa, cô sẽ phải nhóm lửa lại, Nhóm lửa bằng cách chà xát gỗ không phải là một công việc dễ dàng, có lửa vĩnh cửu sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức.

Bản đồ khu vực? Phó Linh mở ra bảng điều khiển cá nhân, nhấn vào để xem.

Bản đồ khu vực rất lớn, trên đó hiện thị các dãy núi phụ cận lãnh địa, sông ngòi và đồng bằng còn đánh dấu rất nhiều địa điểm màu đỏ, hang sói, núi hổ, v.v.. Có lẽ là nơi tập trung của quái vật hoang dã, hai nơi này cách lãnh địa không xa.

Hang rắn độc gần nhất không được đánh dấu, có thể là do cô đã tiêu diệt nó.

Căn cứ vào đánh dấu của bản đồ, diện tích khu vực này khoảng 10.000 km², bằng diện tích của vài huyện cộng lại.

Không biết khu vực này có bao nhiêu người, trong trò chơi có bao nhiêu khu vực như vậy.

Phó Linh suy tư một lúc rồi mở kênh trò chuyện, phía trên kênh hiển thị số người đang online: 36885, mảnh đất rộng 10.000 km² này chỉ còn hơn ba vạn người sống sót.

Cô chần chừ vài phút, lúc này kênh trò chuyện đang tràn ngập tin nhắn với tốc độ chóng mặt, dường như tất cả những người còn sống trong khu vực này đều đã mở kênh, trút hết tâm sự vào trong đó.

“Thật không ngờ có thể trò chuyện! Trời ơi! Tôi là Vương Dương, người huyện Thượng Dương, tỉnh H, có người thân bạn bè nào của tôi trong kênh này không?”

“Mọi người vẫn còn sống chứ? Tôi bị bầy sói bao vây trên núi Thạch Đầu, không ra được, có ai đến cứu tôi với!”

“Đói chết rồi, có ai cho xin chút đồ ăn không?”

“Cái trò chơi chó chết này, tại sao gϊếŧ quái vật không rớt thịt ra? Một con trâu to như vậy! Vậy mà chỉ rớt ra một cái xương trâu? Trâu của tôi!”

“Có xương cũng tốt, hầm canh mà uống. Tôi chỉ có lông bò thôi!”

Nhận người quen, cầu cứu, phàn nàn về cái trò chơi rác rưởi này, đủ loại tin nhắn đều có trong kênh trò chuyện.

Sau cú sốc và hoảng loạn ban đầu, ngoài việc tìm kiếm người thân, mọi người đều đồng loạt chửi rủa người thiết kế ra trò chơi, chửi rủa chủ thần rác rưởi, sau khi mắng chửi xong mới có người hỏi: “Lúc trước không thể trò chuyện, bây giờ có thể, là vì có đại lão nào đó đã xuất hiện rồi sao?”