Chương 27

Bảng điều khiển trò chơi có cài đặt chuông báo thức, nửa đêm cô ấy sẽ dậy đúng giờ để thu hoạch và trồng rau, bây giờ lúa trồng rồi lại thu hoạch, thu hoạch rồi lại trồng đã được hai vụ, ớt cũng thu hoạch được một vụ, củ cải thu hoạch ba lần.

Nông sản thu hoạch được trong hệ thống đều tự giữ hạt giống, bọn họ cũng không cần lo lắng chuyện hạt giống, chỉ cần trồng trọt thu hoạch là được.

Ngoài ra, cây trồng đã chín không thu cũng không bị thối, chỉ cần để ở trên ruộng sẽ không phát triển nữa. Cô ấy còn phát hiện, mỗi mảnh đất tối đa có thể trồng ba hạt giống, nhiều hơn sẽ không lớn lên được.

Bây giờ, củ cải trồng ba tiếng là có thể thu hoạch được, ớt là bốn tiếng, lúa lâu hơn một chút, khoảng bảy tiếng.

Phó Linh không yên lòng nghe xong, thịt nướng trước mắt giống như đồ câu hồn, hấp dẫn lực chú ý của cô, nếu không phải trước mặt Đỗ Mỹ cần giữ hình tượng thì nhất định cô đã không nhịn được ăn sống nuốt tươi rồi.

Thật vất vả, thịt nướng cũng chín.

Phó Linh cầm xiên thịt nướng lên cắn một miếng, vừa cay vừa thơm!

Mùi thịt nướng và vị ớt trộn lẫn với nhau, ăn cực kỳ đã nghiền. So với canh thịt củ cải hương vị nhạt nhẽo mà nói, đây chính là mỹ vị nhân gian.

Đỗ Mỹ nướng hai miếng thịt nhện, tổng cộng gần hai cân, bị hai người ăn sạch sành sanh.

Ăn xong, hai người bưng chén nhỏ uống nước nóng.

Phó Linh: "Nếu có muối thì tốt rồi!”

Đỗ Mỹ đồng ý gật đầu, chỉ tiếc là trong khu rừng này, bọn họ hiện tại vẫn chưa gặp được thứ gì mặn, có thể tinh chế ra muối.

Ăn uống no nê, Phó Linh không trì hoãn thêm nữa, ra ngoài xử lý đám rắn độc kia, thứ này ở gần lãnh địa chính là tai họa.

Đỗ Mỹ ở lại lãnh địa dọn dẹp tàn dư, thu hoạch và trồng trọt đúng giờ.

Theo hướng mà Đàm Đông chỉ, Phó Linh đi nửa tiếng, đến một khu vực toàn cỏ dại, nơi này đá ngổn ngang, cỏ dại mọc um tùm, cây cối thưa thớt, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng xào xạc, đầu rắn to bằng nắm tay người lớn nối đuôi nhau từ trong bụi cỏ thò ra.

Nhìn thấy mà da đầu tê dại.

Rắn độc màu xanh lá cây có những vằn đen ngang thân, lưỡi rắn thè ra phát ra tiếng rít, nhìn thấy Phó Linh không hề dừng lại mà lao vào tấn công.

[Rắn độc: Cấp 2]

[Giá trị sinh mệnh: 150]

[Sát thương: 80]

Sát thương cao như vậy, không trách Đàm Đông bị cắn một phát đã suýt chết, lúc cô cho anh ấy uống thuốc giải độc, giá trị sinh mệnh chỉ còn 20.

Nhưng dù sát thương có cao đến đâu, trước mặt Phó Linh có full điểm phòng thủ thì cũng không phải chuyện gì to tát.

Rắn độc gần như ào ra hết, tất cả đều lao về phía Phó Linh.

Phó Linh không chút sợ hãi, giơ cung lên bắn, thậm chí còn tự học được chiêu bắn ba phát liên tiếp, kéo cung một lần bắn ra ba mũi tên, có thể bắn bay ba con rắn độc. Đôi khi, một mũi tên thậm chí còn xuyên qua hai con rắn độc trước sau, giống như xiên thịt rắn vậy.

Sau khi cô lên cấp 4, các giá trị đều được nâng cao so với lúc mới tới, những con rắn độc cấp 2 này bị cô gϊếŧ dễ như trở bàn tay.

Cuối cùng, rắn độc ở xa đã bị gϊếŧ sạch, chỉ còn những con rắn độc lao đến gần cô, dường như chúng muốn dựa vào cơ thể dài của mình để khiến cô ngạt thở, con nào cũng quấn quanh người cô.