Chương 10

Lúc bước vào, cô đã bị giật mình bởi một số lượng lớn các loài chim.

Chim nhỏ không phải tiểu quái, nó không tấn công con người và không có chữ viết màu máu trên đỉnh đầu. Phó Linh không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước, thân thể cô có nhiệt độ, đám muỗi không ngừng bâu vào cô rồi lại bị hàng phòng thủ của cô bắn bật ra ngoài, mơ mơ hồ hồ thay đổi phương hướng.

Càng đi vào trong rừng, Phó Linh càng cảm thấy yên tĩnh.

Âm thanh của chim chóc và côn trùng đã biến mất.

Ngay cả ánh trăng trên đầu dường như cũng phiếm thêm sắc tím xanh.

Phó Linh rút dao găm ra, trong tình huống này---

Cô đột nhiên xoay người đâm thẳng con dao găm ra ngoài.

"Keng!" Con dao găm dường như cọ trúng kim loại, tóe ra tia lửa.

Phó Linh sững sờ, quay đầu bỏ chạy.

Chạy ra một khoảng, cô nhìn thứ khổng lồ vời khả năng phòng thủ khủng khϊếp kia.

Một con nhện khổng lồ cao hơn một cái cây đang trợn mắt nhìn chằm chằm cô.

Chân của con nhện rất to, cứng như thép cắm rễ trong rừng cây, những sợi lông đáng lẽ ra phải mềm mại lại sắc như gai.

Trên đỉnh đầu của nó, vài dòng chữ nhỏ màu máu hiển thị:

[Nhện Tím: Cấp 3] [HP: 1000] [Tấn công: 300].

Hay lắm, cô đυ.ng trúng một quái vật cấp 3! Chỉ cần chân của nó chụp trúng, người bình thường sẽ mất mạng!

Thứ này lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, không hề tấn công cô khi cô chạy trốn.

Phó Linh bối rối một giây, đột nhiên sắc mặt thay đổi, vội chạy nhanh hơn cả con thỏ.

Nhưng cho dù cô có nhanh đến đâu, cô cũng không thể phun ra tơ nhện nhanh như con nhện.

Trong chớp mắt, cô đã bị quấn chặt trong tơ nhện trắng sau đó bị nó kéo vào bụng.

Phó Linh trở thành cái kén: "..."

Cô sột soạt lăn vào thực quản của con nhện, “... Chết tiệt. ”

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị một con thú kéo vào bụng, và đây chắc hẳn cũng không phải là lần cuối cùng.

Trong quá khứ, khi cô mới đến thế giới tận thế kia, vừa nhát gan vừa không có đủ sức mạnh. Gặp phải zombie, cô ôm đầu ngồi xổm xuống khóc. Trong khi cô khóc, vài tầng zombie vây kín quanh cô, tầng trong tầng ngoài nhưng chẳng làm gì được cô nhờ giá trị phòng thủ full điểm. Cuối cùng, vẫn phải để mình cô vừa khóc vừa đẩy zombie chạy ra ngoài.

Sau đó, cô đã mạnh hơn một chút, có thể ra ngoài săn dị thú. Kết quả là, một con hổ đã mở cái miệng đẫm máu nuốt trọn cô, làm cô phải xoay sở cả một ngày một đêm mới thoát được.

Dần dần, cô đã can đảm hơn. Khi gặp phải một con dị thú mà cô không thể chiến thắng, cô sẽ làm tốt mọi công tác chuẩn bị, ỷ vào khả năng phòng ngự full điểm, chui vào bụng đối phương và đột phá từ trong ra ngoài.

Nhưng chủ động và thụ động là hai việc khác nhau, đặc biệt khi đối phương là một con nhện lớn trông khá đáng sợ, cô lại còn không có mặt nạ bảo hộ tránh mùi hôi tanh như kiếp trước.

Phó Linh chịu đựng cơn buồn nôn, dùng dao găm tách cái kén quấn lấy cô. Ngay lập tức, quanh hơi thở của cô tràn đầy mùi hôi hám khiến cô có thể nôn ngay ra trong giây tiếp theo.

Phó Linh một tay che miệng, tay kia cầm dao găm nhắm vào thành thực quản con nhện.