Chương 10: Con gái

Chuyện đã tới nước này, cho dù anh có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, cô vẫn luôn giở trò đồϊ ҍạϊ với anh là không muốn nói cho anh biết địa chỉ của mình. Nhưng anh thực sự rất muốn biết, rốt cuộc cô đang giấu giếm cái gì.

Tần Nịnh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự bối rối trong lòng đang cuồn cuộn xao động. Cô tức giận mà nói, “Anh lái xe về phía trước, đến ngã tư thứ bốn rẽ trái, đi thẳng, tiếp tục lái xe qua ba con đường rồi lại rẽ trái, đi qua ba giao lộ thì dừng lại.”

Giang Hoài Thâm cẩn thận nghe cô báo cáo địa chỉ, nhịn không được mà nhíu mày cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nhưng anh cũng không suy xét nhiều mà chỉ dựa theo lời nói của cô rồi lái xe đi.

Khi anh còn cách địa chỉ cô đề cập hai dãy nhà, cuối cùng anh cũng biết vấn đề không ổn nằm ở đâu. Sau khi vượt đèn giao thông ở ngã tư đầu tiên, Giang Hoài Thâm tấp vào lề phanh gấp, tay trái giữ chặt vô lăng, “Tần Nịnh, em đang đùa tôi à?”

Hai ngã tư còn lại cách nhau không xa, anh dừng lại ở đây và ngẩng đầu lên như vậy có thể thấy vị trí cô nói. Đó là một căn hộ chật hẹp đổ nát. Đây là ngôi nhà cũ của anh, và là nơi họ từng chung sống.

Anh cũng đã nghe qua chuyện của nhà họ Tần, nghe nói cha cô vì lợi dụng chức quyền của mình mà mở cửa sau cho bọn buôn lậu, cuối cùng bị bắt vào tù. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không đến mức cô phải lưu lạc đến nơi này chứ?

Tần Nịnh giơ tay vuốt tóc trên thái dương, “Giang tiên sinh, chẳng phải anh muốn đưa em tới cửa sao? Tại sao đã dừng lại rồi?”

Hai mắt Giang Hoài Thâm đỏ bừng, vẻ mặt âm trầm mở khóa cửa xe, “Xuống xe.”

Nếu cô không muốn thì cũng chẳng cần nói cho anh biết địa chỉ hiện tại của mình, thực sự không cần phải cố ý khıêυ khí©h anh bằng câu chuyện cũ này.

Tần Nịnh biết anh không tin nhất định cho rằng cô đang cố ý trêu chọc anh, nhưng đây chính là kết quả cô mong muốn. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô cẩn thận mở cửa xe bước xuống mà không hề ngoảnh lại.

Giang Hoài Thâm nhìn theo bóng dáng cô, “Tốt xấu gì tôi cũng đã chở Tần tiểu thư đi một đoạn đường. Nếu không nói lời cảm ơn, chẳng nhẽ đến một câu tạm biệt cũng không có sao?”

Cô quay lưng về phía anh, mắt vẫn luôn chăm chú nhìn con đường phía trước, “Em chỉ hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại.”

Nói xong sau mấy giây cô đã nghe thấy tiếng xe khởi động rời đi.

Tần Nịnh nắm chặt hai tay buông thõng bên người, bước từng bước chân kiên định hướng về phía trước mà không hề quay đầu lại.

Cũng may quãng đường còn lại không quá xa, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ. Đã mười năm trôi qua, căn hộ nhỏ vốn đã hoang tàn nay lại càng đổ nát, đèn hành lang bị hỏng từ lâu không có người đến sửa.

Lúc này trời đã rất khuya, ngoài hành lang tối đến mức cô không thể nhìn thấy chính ngón tay của mình. Điện thoại di động đã hết pin, vì không thể nhìn thấy đường nên cô đành bám vào tường bước từng bước chậm rãi.

Cuối cùng cũng lên đến tầng 4, Tần Nịnh lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. Có lẽ người bên trong đang ngủ, vì sợ đánh thức đối phương nên khi bước vào cô cố gắng giữ im lặng, bước đi thật nhẹ nhàng. Nhưng thật không ngờ, vừa bước vào đã thấy thân hình nhỏ bé lập tức từ trên sofa đứng bật dậy, “Mẹ! Sao mẹ về muộn thế? Con gọi cho mẹ, mẹ lại không nghe máy.”

Bóng dáng nhỏ bé lập tức nhào vào trong vòng tay cô, “Húc Húc, đã muộn thế này sao con vẫn còn chưa ngủ?”

“Con đợi mẹ về đó.” Cô bé vừa trả lời vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay cô, lời nói đầy chán ghét, “Mẹ còn chưa tắm rửa, đừng có ôm con, bẩn quá.”

Khóe miệng Tần Nịnh giật giật, giơ tay nhéo tai con gái mình, “Tần Húc Thần, con thật sự có những thói quen quen xấu giống hệt như bố con.”