Chương 8: Khϊế͙p͙ sợ với bạo lực gia đình

Chỉ chốc lát, một bàn đầy thức ăn bị càn quét hết sạch.

"Muốn ăn thêm cái gì? Ta đi mua!"

"Để ta đi. Ta là lão sư, ngươi là học sinh, nào có đạo lý để cho ngươi trả tiền!"

"Ngươi chẳng phải chỉ là thực tập sinh thôi sao, chưa kiếm được tiền, còn không đồng dạng giống nhau sao!"

Ta đột nhiên phát hiện tài ăn nói của đứa nhỏ này cũng là hạng nhất.

Nói một đống lý do lấy cớ, cuối cùng vẫn là ta đi mua không ít trở về. Ai, mời người ta ăn cơm mà còn phải tìm lý do nhiều như vậy, còn gì là thế đạo a...

"Chu sir, ngươi có phải có chuyện muốn nói với ta hay không a?" Trương Trác vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi ta.

"Không có!" Ta chuyên tâm đối phó cái cánh gà... Lạt quá...

"Không có? Không thể nào. Ta đây đa tình?" Đứa nhỏ này nói chuyện thật không biết lớn nhỏ.

"Ân, ta thấy có một chút. Nhân tiện, An lão sư rất giận dữ, tin tưởng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ta nghĩ trước tiên nói cho ngươi biết, cho ngươi hảo hảo chuẩn bị tư tưởng, cũng đừng nói ta không có khí phách!" Nói một hồi lại quên mình là lão sư.

"Ta biết ngươi có khí phách, bằng không ta mới không gặp ngươi!"

Ngất. Không phải chỉ có ta không xem mình là lão sư, xem ra, người ta cũng không xem ta là lão sư nốt.

"Ngươi hảo hảo ngẫm xem ngày mai bị phạt như thế nào đi!" Nhìn hài tử này, ta thật đúng là có điểm bất đắc dĩ.

Trương Trác ợ một cái, ai... Hậu quả của việc uống nước có ga quá nhiều, "Phạt thế nào thì phạt, ta cũng đã quen rồi!" Một bộ dạng ra vẻ người từng trải. Ta đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước xem “Người Trong Giang Hồ”(1), giống hệt thần thái của những tên côn đồ xã hội đen sau khi vào đồn cảnh sát.

"Nhìn ngươi thê thảm như vậy, ngày hôm qua là gặp cao thủ đi, trêи mặt đều là vết thương!"

Một câu hình như nói đúng tâm sự của Trương Trác. Đứa nhỏ cười khổ một chút, cúi đầu uống Coca.

"Muốn ta hỗ trợ hay không?" Lời này nói ra hết ta liền hối hận, đây là loại lão sư gì a!

Lời này cũng làm đứa nhỏ chấn động không nhẹ. Nhìn ta thật lâu, nở nụ cười.

"Chu sir, ngươi thực trâu bò!"

"Ân, cơ não trâu bò kém phát triển!"

Hai người cùng nở nụ cười.

Nói chuyện về Taekwondo, đứa nhỏ này học Taekwondo đích thực là khá tốt, thông thạo lý thuyết. Người ta không chỉ có nghiên cứu chiêu thức, ngay cả lễ nghi đều nguyên cứu thấu đáo, tương đối chuyên nghiệp.

"Ngươi tương lai có thể chọn thi đại học thể ɖu͙ƈ thể thao, rất tốt!" Ta cười nói.

"Ý của ngươi là kiến thức văn hóa của ta tệ hại quá?"

Quả nhiên thông minh, ngay cả ý tưởng mờ mịt như thế đều bị thấy rõ.

"Ta không nói thế. Bất quá, thành tích của ngươi, há há, không dám khen tặng!"

"Chu sir, ngươi nghĩ ta là một học sinh kém đi!" Trương Trác nghiêm túc nhìn ta.

"Không. Tiếng Anh ngươi rất tốt, nếu thi tuyển chỉ thi mỗi tiếng Anh, ngươi có thể đỗ đại học trọng điểm của dự án 211 đi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ thi mỗi tiếng Anh!" Với đứa nhỏ này, có những điều không cần phải nói rõ ràng. Tin tưởng rằng nàng có thể nghe ra ý tại ngôn ngoại.

"Ta không ghét Toán học!" Trả lời đủ trực tiếp.

"Thế sao? Vậy chúc mừng. Toán học thật khó khăn, ta ghét Toán học!" Tiếp tục tán dóc có mục đích.

"Ngươi muốn biết ta vì cái gì mà thành tích Toán học mỗi lần đều rất thấp sao?" Trương Trác nhìn ta, ánh mắt lấp lánh. Hài tử, ngươi đúng là vẫn còn là hài tử a.

"Ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi! Ta không phải là người thích hóng chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa, lòng hiếu kì không mạnh!"

Có một số người, chính là như vậy, nhất là mấy đứa nhỏ đang trong thời kì nổi loạn. Ngươi nếu biểu hiện mình không có hứng thú, nàng liền cố tình muốn nói.

"Chu sir, lần trước mẹ ta đến trường, cảm ơn ngươi giúp ta nói chuyện. Bên trong nhiều lão sư như vậy, cũng chỉ có ngươi nói giúp ta vài lời hay!" Cười có chút bất đắc dĩ.

"Cám ơn thì không cần đâu. Kì thật, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể làm cho từng lão sư đều đối với ngươi nói lời dễ nghe!" Nhìn Trương Trác, ta tin tưởng, với tố chất của nàng, dự đoán được có thể dễ dàng khiến lão sư thích.

"Chính là, ta không muốn làm học sinh tốt!" Trương Trác suy nghĩ một lúc lâu, ném cho ta một câu như vậy.

"Không muốn? Nói cách khác ngươi cảm thấy ngươi có thể!" Xem ra, nàng còn là người vô cùng tự tin. Ta luôn luôn thích người tự tin. Một người tự tin, không nhất định có thể thành công, nhưng là, nếu không tự tin, nhất định sẽ thất bại.

"Đôi khi, ta thấy chính mình thực mâu thuẫn!" Đứa nhỏ này trực tiếp nói xong. Ta không có nói chen vào. Nhìn nàng như có điều suy nghĩ, chỉ biết tình tiết trong đó phải là thực nặng nề.

"Ta không muốn làm cho mẹ ta thất vọng, nhưng là, ta cũng không muốn ba của ta vì ta học tốt mà đắc ý!" Lúc nói về ba của mình, trêи mặt lại có một tia oán giận.

"Đắc ý?" Hai chữ này làm cho ta thật bất ngờ.

"Đúng vậy. Ta không muốn thấy bộ dáng kiêu ngạo của ba ta lúc ta nói ra thành tích của mình. Ta thấy thật ghê tởm!"

Lời này tựa hồ có điểm quá phận. Dù sao một hài tử không nên đi đánh giá cha của mình như vậy. Ta là lão sư, hẳn là nên dạy dỗ nàng. Nhưng một người cha lại để lại ấn tượng như thế với con mình, phải là có nguyên nhân.

"Ta nghĩ, ngươi và ba ngươi có lẽ không xử lý tốt mối quan hệ !" Ta nhìn Trương Trác.

Trương Trác không nói gì, uống một hơi hết ly Coca. Từng gặp qua mượn rượu giải sầu, này dùng Coca... vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a.

Nàng vươn cánh tay trái, kéo ống tay áo lên. Khắp nơi đều là vết thương máu còn đọng.

Không khỏi thật hít một hơi lãnh khí.

Trương Trác nhìn ta, rồi đem tay áo buông xuống.

"Ngươi phải đi bệnh viện kiểm tra xem." Như thế nào lại đối xử với nhau như vậy, quan trọng là... Nàng dù sao còn nhỏ, ngàn lần đừng thương gân động cốt. Hơn nữa ta chỉ nhìn thấy tay nàng, ở trêи người nàng đến tột cùng có bao nhiêu vết thương, hẳn là nên đi bệnh viện hảo hảo kiểm tra một chút.

Trương Trác cười khổ một tiếng. Nụ cười bất đắc dĩ như vậy cùng vẻ mặt trẻ con kia hoàn toàn không hợp, làm cho người khác nhìn không khỏi đau lòng.

"Ta quen rồi, không chết được!"

"Bởi vì học tập sao?"

"Chu lão sư, đây là ba của ta ban tặng. Ngươi đoán, ba của ta là đang làm gì?" Khóe miệng mỉm cười. Nụ cười này đến tột cùng bao hàm cái gì? Bất đắc dĩ, châm chọc, hoặc là điều khác...

"Ba của ngươi... là huấn luyện viên?" Trương Trác là luyện Taekwondo. Nếu có thể gây tổn thương cho nàng, hẳn cũng là cao thủ đi.

Nàng lắc đầu.

"Phạm vi này cũng quá rộng đi, ngươi đừng đùa bỡn ta nữa!"

Trương Trác nở nụ cười, cầm khoai tây chiên bỏ vào miệng, hung hăn cắn một cái.

"Ba của ta là giáo sư hệ Toán học của đại học **"

Đại học **?" Mỗi người Tây An đều biết, đó là một trường đại học trọng điểm, nằm trong dự án 211.

Lập tức liền hiểu được nguyên nhân Trương Trác học Toán bết như thế. Chính là, đến tột cùng vì cái gì nàng và cha mình có khúc mắc sâu sắc như vậy?

"Ta hận hắn!" Trừng mắt nhìn cái lý trong tay, mặt hiện ra vẻ lạnh lùng.

"Ta muốn biết, ngươi là đang vì sai lầm của ai trừng phạt ai?"

"Chu sir, ta hận hắn, không phải bởi vì hắn đánh ta. Hắn là ba của ta, hắn đánh ta, mắng ta, ta cũng không có câu oán hận nào. Nhưng là, hắn đánh mẹ ta, ta chịu không nổi!"

Nói đến chữ "Mẹ", Trương Trác cau mày.

"Ngươi không biết, đường đường là giáo sư toán học, lúc bị người khác hỏi điểm Toán kì thi tuyển Trung học của con mình, bộ dáng đích thật rất buồn cười."

Nhất thời không biết nên nói cái gì. Ta muốn nói, trả thù như thế thật ngu xuẩn. Nhưng ta không thể nói ra miệng, bởi vì nó trừ bỏ chọc giận hài tử này, không có hiệu quả gì. Cúi đầu không nói. Chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cảm thấy được trong đầu thực loạn. Có chút đau lòng, có chút phẫn nộ, mà nhiều nhất, chính là không biết nên làm thế nào.

"Ngươi tại sao không nói a?"

Vừa ngẩng đầu, phát hiện Trương Trác đang nhìn ta.

"Không biết nói cái gì. Ta nghĩ, mẹ ngươi hẳn là rất khó khăn đi. Thương tâm nhất, có lẽ là nàng!"

"Chính là, nàng vì cái gì không chịu cùng ba ta ly hôn?" Nàng lớn tiếng, khiến cho người chung quanh chú ý. Có thể chính mình cũng hiểu mình có chút thất thố, nàng ngồi ở chỗ kia, một tiếng không nói.

"Có lẽ ta hẳn là nên khuyên nhủ ngươi. Nhưng ngươi đem ta biến thành có chút trở tay không kịp," ta nhìn Trương Trác, chậm rãi nói, "Bất quá, ta thật cao hứng vì ngươi đã đem việc này nói cho ta biết. Nói thật, ta cho tới bây giờ chưa gặp qua chuyện tình thế này!"

"Chu sir, ngươi có biết ta vì cái gì lại cùng ngươi nói không?" Đứa bé kia nhìn ta, ánh mắt lóe lên, có một tia giảo hoạt.

Ta nở nụ cười, không nói gì.

Nàng nâng lên tay phải. Xem qua tay trái của nàng, tin tưởng cánh tay phải này cũng là thương tích đầy mình, trong lòng nhiều ít có chút chuẩn bị.

Nàng không đem tay áo kéo cao lên như vừa rồi, mà là vén lên qua cổ tay.

Là một vết dao nổi bật, còn có dấu vết của chỉ may. Cổ tay, nói cách khác, là cắt mạch.

Nếu vừa rồi ta nói khϊế͙p͙ sợ, như vậy hiện tại, ta phải là quá sợ hãi.

Đưa tay sờ sờ cổ tay của ta. Bộ phận giống nhau, vết sẹo giống nhau, có lẽ, ngay cả vết chỉ khâu đều là giống nhau. Vận mệnh thật trùng hợp. Vẫn là số phận khéo trêu ngươi.

Ta gật đầu một cái, ý bảo nàng buông tay áo đi. Ta thật sự là có điểm nhìn không được...

"Ngày đó ngươi ở lớp chúng ta trông coi giờ tự học, ta nhìn thấy trêи cổ tay mang phật châu của ngươi, cũng có vết sẹo như thế này!"

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy mình bình tĩnh lại một chút.

"Vì cái gì?"

"Không tại sao. Mẹ của ta thà rằng nhìn ta chết, cũng không muốn cùng ba của ta ly hôn. Nàng đã như vậy, ta còn muốn lo lắng cảm nghĩ của nàng sao?"

Lời nàng nói làm cho ta cảm thấy tựa hồ cũng không có cách nào cãi lại, cho dù ta biết đây là không đúng.

"Trương Trác, ngươi có biết, ta vì cái gì lại không nghĩ biện pháp đem vết sẹo này xóa đi không?" Ta nhìn Trương Trác nói, "Kỳ thật với trình độ y học hiện tại, muốn đem nó xóa đi thực rất dễ dàng!"

"Vì cái gì a?" Nàng dựa lưng vào ghế dựa, nhìn ta.

"Bởi vì ta cần nó nhắc nhở ta, có thể ta còn trẻ hết sức lông bông, nhưng là không thể điên cuồng!" Dừng dừng, "Bởi vì ta phải nhắc nhở ta, ta đã sai!"

Có lẽ không có dự liệu được ta sẽ ở trước mặt nàng nói ra ba chữ kia. Chúng ta đều là những người tự tin, có lẽ, còn có chút kiêu ngạo. ít nhất, đều chắc chắn là những người không dễ dàng nhận sai.

"Ta hối hận, còn ngươi?"

"Ta không hối hận!" Trả lời rõ ràng mà nhanh chóng, không một chút do dự. Xem ra, hận ý đã ăn sâu bén rễ trong lòng hài tử này.

"Ta chỉ là thực thất vọng, thất vọng với mẹ của ta, thất vọng với chính mình!" Tay phải chống lên ghế dựa bên cạnh, tay trái vuốt cổ tay tay phải.

"Nhìn vết sẹo của ngươi, có lẽ bị thương trong vòng ba năm đi!"

"Ân, đầu tháng ba!"

"Đi nơi khác nói chuyện, ta phải hít thở không khí. Chúng ta... Đi Thượng Đảo, ta muốn uống chén trà!"

Trương Trác gật đầu, đi theo ta.

Chú thích:

(1) Người trong giang hồ (phồn thể: 古惑仔之人在江湖, tiếng Anh: Young And Dangerous) (Tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người Trong Giang Hồ) là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện,Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư, Nhậm Đạt Hoa... Khi công chiếu, bộ phim đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt và các nhà sản xuất đã quyết định cho ra đời tiếp phần thứ 2 của bộ phim là Cổ hoặc tử 2: Mãnh long quá giang.

(2) Dự án 211: Dự án Trung Quốc lập năm 1991, với mục tiêu đưa 100 trường đại học vào danh sách các trường tiên tiến nhất của thế giới

(3) Thượng Đảo: tên một hãng cà phê nổi tiếng