Chương 81: Một ngày một đêm dài dằng dặc

Cửa đóng lại, ta ngây ngốc đứng tại nơi đó, nước mắt im lặng rơi xuống. Trong phòng lập tức trở nên trống trải, tâm tư ta còn đặt ở lời Cẩn nói, còn có thể nghe được hương thơm của nàng, thậm chí trêи mặt, vẫn còn nhiệt độ của nàng.

Thật giống như đột nhiên không còn khả năng suy nghĩ,đại não trống rỗng, điều ta có thể làm, chỉ có thể ngốc ngốc mà chờ, lẳng lặng đứng nơi đó, không nhúc nhích, mặc cho thời gian trôi qua, thật giống như mỗi một phút đối với ta, đều là giày vò không có cái nào lớn hơn nữa.

Không biết đứng đấy bao lâu, nghe thấy điện thoại vang lên, có chút kϊƈɦ động lấy từ trong túi ra, phát hiện không phải là điện thoại của Cẩn.

Thất vọng tràn ra trong lòng, máy móc nghe, là mẹ.

"Uy, Minh Minh, các ngươi ở đâu a? Tại sao ta gọi điện thoại bàn mà không ai tiếp a?" Thanh âm mẹ có chút lười biếng, có thể là đã đến giờ ngủ rồi.

"Tây An!" Ta chậm rãi phun ra hai chữ này, giống như khí lực bị hút sạch vậy, chán nản ngồi dưới đất, tay nắm điện thoại thật chặt.

"Tây An?" Thanh âm mẹ lập tức thận trọng lên, "Tại sao lại đi Tây An? Có chuyện gì không?"

"Hàn Học Hiên đem chuyện của chúng ta nói cho cha mẹ Cẩn!"

"Hàn Học Hiên? Rùa con, tên bại hoại này! Hiện tại thế nào rồi?" Mẹ có chút lo lắng, lời mắng người cũng buột miệng nói ra.

"Không biết, Cẩn cùng ca ca về nhà, ta ở đây chờ tin tức. Mẹ, ta có chút lo lắng! Ta không biết ta có thể làm gì!" Thanh âm của ta có chút nghẹn ngào, nằm trêи đất, đầu tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo, thấy cái lạnh chạy đến toàn thân.

"Ngươi đừng hoảng sợ , ta nghĩ, Đỗ Cẩn nhất định có chừng mực, ngươi an an tĩnh tĩnh chờ đi!" Mẹ bắt đầu an ủi ta, không còn ngoạn thế bất cung [1] của ngày thường, trở nên cẩn thận hơn.

"Mẹ, ta yêu nàng!" Ta máy móc lặp lại câu nói này, giống như đã mất đi khả năng tư duy, không biết nên nói gì, chỉ lặp lại, rồi lại lặp lại "Ta. . . Yêu nàng. . . Ta yêu nàng. . ."

"Ta biết! Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên!" Mẹ nhàn nhạt nói.

"Mẹ, ta muốn cùng nàng kết hôn!" Đột nhiên suy nghĩ này trở nên mãnh liệt, cho dù ta biết, vào giờ phút này, ta nói như vậy là thái quá đến mức nào, ta vẫn nên duy trì lý trí, suy nghĩ chuyện sẽ xảy ra trong tương lai đi. Mà không phải một mình tự nói như bây giờ, thiên mã hành không. [2]

"Ta biết, ta minh bạch, ngươi phải thật tốt, nhất định phải thật tốt, an tĩnh chờ đợi. Nghe mụ mụ!" Mẹ dùng ngữ khí thoải mái để an ủi ta, như lúc ta tỉnh lại khi cắt mạch tự sát vậy.

Cúp điện thoại của mẹ, lấy notebook trong balô ra, vào mạng, muốn viết gì đó. Lại phát hiện, rất nhiều suy nghĩ nhưng không có từ ngữ nào có thể diễn đạt. Đầu óc trống trơn, trong lòng cũng trống trơn.

Từ khi Cẩn đi, mãi mà màn đêm mới buông xuống. Ta không đợi được điện thoại của Cẩn, thậm chí không hề có một tin nhắn nào. Ta muốn gọi điện cho nàng, cầm điện thoại mà tay có chút run rẩy. Suy đi nghĩ lại cũng thấy thôi, Cẩn không tìm ta, tự nhiên là có lý do của nàng với lại nàng cũng không thể làm gì hơn. Nàng đương nhiên biết ta sẽ không yên tâm, lo lắng thậm chí kinh hoảng. Có thể là, vào giờ phút này, nàng đã tâm bất do kỷ [3].

Trong lòng lại đau đớn không sao nói rõ, giống như có một con dao cùn ở trong lòng cưa qua cưa lại, một hồi rồi lại một hồi, đau đớn rõ rệt. Có một loại đau lòng khó có thể hô hấp. Có thể lúc này, Đỗ bá bá và a di đang dùng lời nói sắc bén mà răn dạy nàng, bức nàng đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Mà ta, chỉ có thể ngây ngốc đợi như bây giờ, cái gì cũng làm không được, cái gì cũng nói không được, cái gì cũng không giúp được.

Buồn phiền, nâng tay lên tát mình một bạt tay, cảm giác đau rát ở gò má làm ta thanh tĩnh rất nhiều. Đem điện thoại để lên bàn, ta liền nằm xuống cạnh nó, nhìn đăm đăm nó.

Ta đang chờ màn hình sáng lên, chờ tiếng chuông vang lên. Trước đây Cẩn đổi nhạc chuông thành 《 Sứ Thanh Hoa 》[4]-- Trời xanh chờ cơn mưa bụi còn ta đang chờ ngươi. . .

Rốt cục, lúc 10 giờ đêm, điện thoại reo lên.

Tiếng chuông quen thuộc, lòng ta run rẩy, tay ta run rẩy, ta cố gắng để thanh âm ta không run rẩy, nhưng không làm được.

"Cẩn? Thế nào rồi? Ngươi ở đâu?" Cầm điện thoại lên, trái tim nhanh chóng từ cổ họng nhảy ra ngoài.

"Ta rất khỏe!" Thanh âm Cẩn có chút khàn khà, đại khái là đã khóc rất nhiều đi. Ta tưởng tượng được vệt nước mắt trêи mặt nàng, hai mắt sưng đỏ. . . Đó là do đã trải qua quá trình cầu xin và bất đắc dĩ như thế nào, ta muốn đem nàng ôm vào trong lòng, muốn nắm tay nàng thật chặt không buông ra.

"Ngươi. . ." Ta muốn nói, lão bà, ngươi không sao chứ? Nhưng ta không nói ra được, nàng làm sao có thể tốt được? Làm sao có thể không có chuyện gì? Thời gian nói chuyện ngắn ngủi, không cho phép ta nói quá nhiều thứ vô ích, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nghe được thanh âm nàng, trái tim không an, mà lại càng như bị bóp chặt thêm. . .

"Ca ở thư phòng cùng ba ba nói chuyện, ta đang ở phòng ngủ cùng mụ mụ!" Không chờ ta hỏi, Cẩn liền nói ra. "Ngươi đừng lo lắng, hảo hảo chiếu cố chính mình!"

Nước mắt lại chảy không ngừng, nàng vẫn là không yên lòng ta. Trong điện thoại, ta nghe thấy được tiếng thở dài nặng nề của a di. Không biết Lễ ca có thể thuyết phục Đỗ bá bá hay không, có thể đoán được, sẽ rất gian nan.

"Lão công. . . Ta yêu ngươi!"

Lời này có chút đột ngột, ta không nghĩ tới nàng sẽ nói với ta lời như vậy khi có a di bên cạnh. Khi cả hai ở cùng nhau, nàng rất ít khi nói ra tình cảm, thế nhưng lại ở thời điểm thế này mà nói ra. Nước mắt lẳng lặng rơi, ta cắn vào bàn tay nắm chặt của mình, liều mạng ức chế không cho khóc thành tiếng. Bên kia điện thoại, chỉ có tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

Hai ta ở cùng một thành phố, nếu như lúc này ta chạy đến, có thể không cần đến một phút. Nhưng mà, ta chỉ có thể ở xa xa nhìn nàng, không thể bảo vệ nàng, thậm chí một câu hỗ trợ cũng không nói được. . .

Cho tới nay, ta đều rất tự tin. Mặc kệ làm chuyện gì, đều tự tin tràn đầy. Mà hiện tại, lại bắt đầu thất vọng từ đầu đến đuôi với bản thân. . .

"Ta chờ ngươi! Lão bà!" Ngoại trừ câu này, ta còn có thể nói cái gì khác?

"Ân!" Một tiếng trả lời, Cẩn cúp điện thoại.

Chậm rãi trượt từ giường xuống đất, cuộn mình ở kế bên giường, ôm đầu gối, vẫn ngơ ngác nhìn điện thoại, ta muốn chờ nàng trở lại, giống như là, nàng chờ ta trở về.

Một đêm, bất động, không ăn không uống.

Vẫn ngồi ở trong phòng, ta thật sự minh bạch được cái gì là bao dung, là nhẫn nại, là hy vọng, là chờ mong. . .

Thời khắc này, ngoại trừ suy nghĩ đến kết quả chưa biết kia, thì càng mãnh liệt thêm một ý nghĩ đó là -- ta muốn cùng nàng kết hôn. Đời này kiếp này, mặc kệ sức mạnh nào, cũng không có thể nào đem hai ta tách ra, trừ khi là cái chết.

Chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không bỏ qua! Mặc kệ phải đối mặt với chuyện gì, tuyệt đối không buông tha.

Nghĩ như vậy, dường như chính mình có thêm sức mạnh. Đứng dậy, chân khoanh lại cả đêm, tê cứng, đi hai bước vẫn chưa có cảm giác gì, mãi đến khi tới cửa nhà tắm mới cảm thấy đau đớn.

Nước lạnh bắn xuống, tưới lên y phục của ta, rùng mình một cái, một trận lạnh cóng, dường như lỗ chân lông trêи cơ thể đều dựng đứng lên hết. Y phục ướt đẫm dính trêи người, ngẩng đầu lên, để nước lạnh xối vào mặt, cho ta lý trí và tỉnh táo hơn.

Thay một bộ quần áo khô, không còn thấy lạnh, trái lại cảm thấy có chút nóng lên. Ở trong phòng nhảy nhảy một chút, cố gắng cho mình có chút tinh thần.

Cẩn trở về, không thể để nàng thấy ta chán chường, lúc hai người họ làm hó dễ nàng, ta phải cho nàng sức mạnh.

Cần điện thoại lên, gọi điện thoại tới lão ba. Nói đơn giản tình cảnh và tình trạng của chúng ta, quan trọng là, nói cho cha, Hàn Học Hiên này, ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Không cần biết phương thức hay thủ đoạn gì, ta nhất định phải giáo huấn hắn.

Việc nhà Cẩn ta không giúp được gì, như vậy, liền để ta làm tốt chuyện ta có thể làm đi. . .

Mở máy tính ra, bắt đầu liên hệ A Đạt học luật, ta phải cố gắng nghiên cứu sách lược đối phó Hàn Học Hiên, lưới rách bắt cá chết không có ý nghĩa gì, ta muốn chính là, cá sống không bị hư hại gì nhưng sẽ phải sống không bằng chết.

Một đêm không ngủ, hơn nữa lại ở trong lo lắng, thấp thỏm. Nhìn máy tính đã lâu, đầu có chút choáng váng. Đứng dậy, muốn rót nước uống, có chút đứng không vững.

Cửa vang lên, ngoài cửa là nhân viên phục vụ của khách sản, hỏi có muốn thay drap giường không. Nhìn giường không có động đến chút nào, từ chối.

Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, có chút bất đắc dĩ, lẽ nào phục vụ này không làm là không được? Chẳng muốn nói nhiều, nhưng gõ cửa không ngừng, có chút buồn bực và tức giận. Đi tới, mở cửa, mới vừa định lên tiếng, liền ngây ngẩn cả người. . .

Mắt ửng hồng, sắc mặt có chút tiều tụy, không phải Cẩn, thì là ai?

Tiến lên ôm chặt nàng, gì cũng không nói. Mặc kệ có phải là ở hành lang không, mặc kệ sẽ có người đi ngang qua hay không. Cẩn không lên tiếng, chỉ im lặng mặc cho ta ôm, đem đầu tựa trêи vai ta.

Một ngày một đêm qua, dài giống như thật nhiều năm.

Từ từ, Cẩn từ trong lòng ta giãy ra, sờ mặt ta, đem ta kéo vào trong phòng.

Một phần thức ăn để lên bàn, vẻ mặt nàng có chút uể oải, vẫn khẽ mỉm cười.

"Ngươi nhất định không có ăn, ngươi cái tên đại vị vương này, đói chết đi. . ."

Thanh âm khàn khàn, nụ cười có chút miễn cưỡng. Ta tiến lên một bước, chạm trán mình vào trán nàng.

"Cẩn a, ngươi rốt cục trở về rồi!" Vòng lấy nàng, ôm chặt lấy. Mặc kệ nàng nói thế nào, mặc kệ tình huống thế nào, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng đi một mình nữa, để nàng đối mặt một mình. Ta sẽ điên, sẽ đau lòng, nếu thêm một lần nữa, ta nhất định sẽ phát điên. . .

Cẩn nhẹ nhàng vỗ về ta lưng, âm thanh ôn nhu.

"Mẹ cũng ổn rồi, còn cha thì. . . Từ từ đi!"

Nói xong, nàng thở dài.

"Mệt không?" Ta sờ trán nàng, tóc dài tán loạn, quầng mắt đã đen lại. Nàng nhất định sẽ nói mình không mệt, nhưng làm sao có khả năng đó.

"Minh nhi, ta buồn ngủ quá a, ta muốn ôm ngươi ngủ!" Nàng tiến lên, ôm lấy eo ta, đem đầu tựa ở trêи người ta. "Mẹ muốn ta ở nhà ngủ một chút, nhưng mà ta ngủ không được, hiện tại ôm lấy ngươi, mới cảm thấy buồn ngủ!"

"Hảo!" Ta ôm nàng, đi hướng về bên kia giường, sau đó nhấc chăn lên, giúp nàng cởi giày ra, chuẩn bị gối.

"Ngủ một hồi đi, có chuyện gì, dậy rồi nói sau!" Nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái. . .

[1] Ngoạn thế bất cung: đùa giỡn với đời; bỡn cợt đời

[2] Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc). Ý Minh là Minh không hiểu được hoàn cảnh, tự tung tự tác…

[3] Tâm bất do kỷ: Lòng không được như ý muốn. Tương tự câu thân bất do kỷ.

[4] Một bài hát rất hay của Châu Kiệt Luân. Link đây ạ… Mình cực thích bài này của bác Jay =)) https://www.youtube.com/watch?v=hywYW1m03m4