Chương 51: Cuộc viếng thăm bất ngờ

Gần tới năm mới, Cẩn nghỉ, Dương Dương cũng nghỉ.

Liên tiếp mấy ngày, lái xe từ thành đông đến thành tây, từ trong thành ra ngoại thành chơi một lần. Đi trượt tuyết, lên núi bắn chim, tạc băng bắt cá, ngồi xe trượt tuyết từ sườn núi trượt xuống. Đi doanh trại ăn thịt heo, đêm đến trong lều nướng. Ăn chơi cao hứng bừng bừng bất diệc nhạc hồ.

Dương Dương bắt đầu càng ngày càng bám ta, mỗi lần mang hắn trở về nhà hắn đều lôi kéo ta không cho ta đi, tối hậu không thể làm gì khác hơn là đem hắn dỗ ngủ rồi ta lại lặng lẽ ly khai. Mỗi ngày buổi sáng đều bị Dương Dương điện thoại đánh thức nói là mẹ hắn làm điểm tâm muốn ta qua ăn. Chúng ta như là người một nhà, rồi lại như có khoảng cách thế nào ấy, luôn cảm thấy là lạ.

Ngồi ở phòng khách cùng Dương Dương ráp mô hình. Ta cầm công cụ ở bên cạnh nhìn, Dương Dương ráp lại, chỉ chốc lát đã hợp lại ra hơn phân nửa. Hài tử hưng phấn dị thường, tràn đầy cảm giác thành tựu.

"Minh Minh, ngươi xem, cái này đặt chỗ nào?" Dương Dương cầm bản vẽ chạy tới hỏi ta, đứng trước mặt ta, hai tay mở bản vẽ cho ta xem.

Đang cẩn thận nghiên cứu, điện thoại vang lên.

Ý bảo Dương Dương chờ một chút, đặt cây kéo trong tay và dao khắc lên bàn, thuận lợi nhấc điện thoại.

"Xin chào!"

"Đỗ Cẩn? Ta là Hiên!"

Trong lúc nhất thời không có nghe rõ, không khỏi hỏi lại: "Xin chào, ngài là vị nào?"

Người trong điện thoại tựa hồ cũng nghe được không phải thanh âm Cẩn, im lặng trong chốc lát.

"Ai a? Nói đi!" Có điểm không nhịn được, nghe thấy thanh âm của nam nhân. Ghét nhất nam nhân chậm chạp rề rà, có việc thì nói, không có việc gì cúp điện thoại a.

"Ngươi là vị nào? Ta tìm Đỗ Cẩn!" Câu này ta nghe được phi thường rõ ràng, cũng đoán được nội dung câu trước không nghe rõ, giờ này khắc này ta biết rõ ta đang cùng ai nói điện thoại. Cẩn từ phòng bếp đi ra, thấy ta đang nghe điện thoại, ngẩn người. Ta ra hiệu ý bảo nàng không nên nói chuyện.

"Đỗ Cẩn không có ở đây! Ta là bằng hữu của nàng! Ngài lưu tên lại, chờ nàng trở lại ta nói cho nàng biết một tiếng!" Ta lạnh lùng nói. Dương Dương nhìn ta một cái, tựa hồ nghĩ khẩu khí nói chuyện của ta đều không phải rất hữu hảo. Ta cười với Dương Dương, chỉ chỉ mô hình của hắn. Hài tử cười, tiếp tục nghiên cứu.

"Nga, hảo, ta là Hàn Học Hiên. Xin nhắn Đỗ Cẩn trở về điện thoại cho ta!" Nam nhân trong điện thoại nói chuyện coi như nho nhã lễ độ. Từ ngôn ngữ phương thức mà đánh giá, là người học thức cao. Đáng tiếc nam nhân này là một người mù, nhìn không thấy chính hài tử mình phải chịu ủy khuất.

"Tái kiến!" Ta không có nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.

"Là..."

"Hàn Học Hiên!" Ta chậm rãi nói.

Sắc mặt Dương Dương đại biến, hắn ném bản vẽ trong tay, đứng dậy, nhìn ta một chút, lại nhìn Cẩn một chút.

"Hắn tìm ngươi! Lời vừa rồi của ta ngươi cũng nghe thấy được, suy nghĩ xong gọi lại cho hắn!" Ta đứng ở bên người Cẩn, ra hiệu cho Dương Dương lại. Ta biết, giờ này khắc này, hai mẹ con nàng cần ta.

Cẩn sờ sờ đầu Dương Dương, nhìn ta một cái.

"Ta nghĩ, hắn chắc là muốn Dương Dương về nhà!"

Dương Dương đột nhiên xoay người, nhìn ta, sau đó ôm cổ ta, vẫn không nhúc nhích.

Nhất thời tâm xoắn thành một đoàn. Cẩn nhìn Dương Dương, sau đó quay mặt đi, nhìn ngoài cửa sổ. Ta biết, lúc này trong lòng Cẩn nhất định khó chịu dị thường.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hài tử bộ dáng nghiêm túc, cười cười."Dương Dương ngoan, nghe lời, ngươi ở đây ráp mô hình cho tốt, ta và mẹ ngươi vào trong phòng thương lượng một chút làm thế nào giữ ngươi lại, được không?"

Dương Dương suy nghĩ một chút, gật đầu một cái. Sau đó đi tới bàn trà nhìn mô hình đờ ra. Hài tử không nói gì, chúng ta đều nhìn ra được, tâm sự của hài tử lúc này rất nặng nề.

"Đi, hai ta thương lượng một chút!" Ta kéo tay Cẩn, đi vào phòng ngủ.

Đóng cửa phòng ngủ, Cẩn ngồi bên giường, như có điều suy nghĩ. Tiện tay kéo ghế, ngồi đối diện Cẩn.

"Nói một chút đi, Cẩn. Dương Dương, không thể nhượng họ. Bước này, đi như thế nào?"

Cẩn nhìn ta, gương mặt mờ mịt. Từ sau khi cha nói cho Cẩn biết Dương Dương bị gia đình ngược đãi, Cẩn thường xuyên thất thần, ta biết là chuyện này ảnh hưởng rất lớn với nàng, thậm chí làm cho nàng có chút khó có thể tiếp thu. Lúc này, nàng nhất định là tâm loạn như ma chân tay luống cuống. Vừa yêu thương con trai của mình, trong lúc nhất thời lại không biết nên xử lý như thế nào. Không thể cứng rắn, cũng không thể buông tha.

"Muốn nghe ý kiến của ta không?"

Thấy Cẩn gật đầu, ta tiếp tục nói.

"Ngươi gọi điện thoại cho hắn, nói tối hôm nay ngươi và Hàn Dương qua. Ngươi muốn hắn, còn có vợ hiện giờ của hắn chờ ở nhà. Sau đó, đem trạng huống của Hàn Dương thương lượng với hắn."

Cẩn không nói gì, tiếp tục nhìn ta.

"Ta cùng đi với ngươi! Tin tưởng ta không?"

Đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Cẩn."Không cho Dương Dương đi, năm nay, chúng ta ai cũng không đi, ta lưu lại nơi này bồi hai người các ngươi cùng nhau đón năm mới!"

Trầm mặc như trước, một lúc lâu, chậm rãi xoay người, ôm lấy ta.

"Đỗ Cẩn, ta nói rồi, ta sẽ bảo hộ các ngươi! Chu Minh ta nhất định nói được thì làm được!"

Đem Cẩn ôm vào trong ngực, cảm giác được tim của nàng đang đập. Ta mong muốn, ta có thể cho nữ nhân ta yêu nhất này một cuộc sống an định cùng hạnh phúc giản đơn.

Ăn xong cơm tối, Dương Dương mới biết được chuyện chúng ta muốn đi Hàn gia. Nhìn biểu tình hài tử, tựa hồ có chút không hiểu. Thật giống như ta hôm trước làm hết thảy đều là để trấn an hắn, mà bây giờ, là muốn tống hắn trở lại. Hài tử này chững chạc hơn lứa tuổi của hắn. Cho dù hoài nghi, hắn vẫn như trước không nói gì. Chỉ là khi thì nhìn ta một chút, khi thì nhìn mẹ hắn, lặng lẽ ngồi ở đằng kia.

"Dương Dương!" Đi tới bên cạnh hài tử, đem áo khoác đưa cho hắn."Mô hình ráp xong chưa?" Ta nhẹ giọng hỏi.

Hài tử ngẩng đầu nhìn ta, tiếp nhận áo, chậm chậm lắc đầu.

"Buổi tối trở về, Minh Minh giúp ngươi ráp lại!"

Hài tử nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn ta một cái.

"Thật đấy, buổi tối trở về ta giúp ngươi hợp lại, ta khi còn bé từng có mấy món này rất nhiều, tin ta đi!"

Dương Dương nhìn ta một cái, nở nụ cười.

"Thật chứ? Buổi tối trở về sẽ ráp lại?" Còn tiếp tục nghi ngờ. Ai, tiểu tử ngốc này.

"Ân! Ai nói không giữ lời là con chó nhỏ!" Đem chó ra nói chuyện là việc ta rất khinh thường khi còn bé. Trước đây có bằng hữu cùng ta dùng chó đánh đố ta đều chê cười người ta ấu trĩ. Không nghĩ tới bây giờ cư nhiên mình cũng lợi dụng loại động vật bé nhỏ dễ thương đó.

Cẩn đứng ở một bên, nhìn ta và Dương Dương nói chuyện. Thấy Dương Dương nở nụ cười, nhìn chúng ta ngoéo tay, khóe miệng cũng hiện lên mỉm cười.

Ngồi ở trong xe, dọc theo đường đi cũng không ai nói chuyện. Ta đang suy nghĩ phải can thiệp cùng Hàn Học Hiên như thế nào. Cẩn phỏng chừng cũng đang lo lắng Hàn Học Hiên làm khó dễ. Về phần Dương Dương, cho dù ngoéo tay, cũng không thể làm hắn hoàn toàn an tâm, có lẽ còn đang thấp thỏm.

Xe chạy đến dưới lầu, ta không có tắt máy, mà là lẳng lặng ngồi trêи xe.

"Đến rồi!" Mắt nhìn phía trước, chậm rãi nói.

"Ân!" Âm thanh của Cẩn rất nhẹ, cảm giác nàng tựa hồ có một chút vô lực.

"Ta nói cái gì ngươi cũng chớ xía vào, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi muốn lưu lại nhi tử là được! Về phần nói cái gì, làm cái gì, đó là việc của ta!"

Cẩn không nói lời nào, chỉ là quay đầu nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Rút chìa khóa, ta vỗ vỗ chân Cẩn."Chờ ta một chút, đi ra sau lấy ít đồ!"

Mở cốp sau xe, từ bên trong lấy ra cặp đựng máy tính, đeo lên người. Dương Dương nhìn ta, có lẽ có chút ngạc nhiên ta vì sao lại đem theo máy tính.

Mở cửa xe, để Dương Dương xuống xe. Vốn ta từng nghĩ không mang theo Dương Dương, sau lại lo lắng Dương Dương chính là trung tâm mọi chuyện, mặc dù là đứa bé, cũng nên đối mặt với vận mệnh của hắn, cũng là số phận của chúng ta.

Gõ cửa một tiếng, chất liệu gỗ tốt, đúng là cửa hàng hiệu. Hàn Học Hiên coi như là một người có sự nghiệp thành công, đáng tiếc, bỏ mỹ ngọc cầu ngoan thạch a.

Một nữ nhân mở cửa. Nữ nhân này thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, hẳn là so với ta không lớn hơn bao nhiêu. Một thân son phấn, mặc áo ngủ thật dày. Có chút ngạc nhiên, nhà Hàn Học Hiên không có máy sưởi sao? Ở nhà của ta mà mặc loại y phục này sẽ bị nóng chết.

"Xin chào, ta tìm Hàn tiên sinh!" Ta lẳng lặng nói.

Y phục là ta lúc xế chiều cố ý về nhà đổi, một thân Armani. Hàn Học Hiên là thương nhân, tự nhiên nhận thức hàng hiệu. Mà vợ hắn này, dùng ngón chân nghĩ cũng đoán được là một người hám lợi.

"Nga!" Nữ nhân kia cười cười, thấy Cẩn và Dương Dương đứng phía sau ta, trong mắt lộ ra một tia thần sắc khinh thường.

"Vào đi!" Nói xong, đưa đôi dép, đặt ở cửa.

Thấy nàng không đem dép cấp Cẩn, ta có chút không vui."Không có ý tứ, ta chưa bao giờ mang dép người khác. Mẹ ta dạy ta, phải chú ý vệ sinh cá nhân, xin lỗi!" Nói xong, ta lôi kéo Cẩn và Dương Dương chưa kịp đổi giày, thẳng đi vào phòng khách.

Hàn Học Hiên, hai người chúng ta gặp gỡ lần thứ hai. Có lẽ hắn đã không nhớ rõ mấy năm trước ở trong bệnh viện ta và hắn gặp mặt một lần, ta thay đổi nhiều quá, bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải hắn vẫn coi ta là một đứa bé như trước.

Một người đàn ông trung niên có chút mập, nhìn một cái liền biết tâm cơ không ít. Theo nhãn tình, là bộ dáng của một nho thương. Dường như bây giờ những thương nhân muốn một phần nho nhã, đáng tiếc, có chút vẽ hổ không thành lại vẽ chó, cố ý nho nhã ngược lại sẽ có chút ngả ngớn.

"Ngươi là..." Hàn Học Hiên đem ta trêи dưới đánh giá một chút, đứng dậy, muốn bắt tay.

"Không có ý tứ, mẫu thân dạy ta, không nên cùng người xa lạ bắt tay. Không vệ sinh! Nhất là những người hay cầm tiền!"

Hàn Học Hiên có chút ngượng ngùng. Lúng túng rụt tay, nhìn Cẩn và Dương Dương sau lưng ta một chút, càng cảm thấy khó hiểu.

Nữ nhân ở cửa ban nãy cũng đi đến, ngồi ở trêи ghế sa lon, đôi mắt gian tà quét tới quét lui.

"Ngày hôm nay mạo muội quấy rối, là có việc thỉnh Hàn tiên sinh hỗ trợ!" Ta đứng ở đó, chậm rãi nói."Người phía sau ta, Hàn tiên sinh hẳn không xa lạ gì! Đỗ chủ nhiệm là thủ trưởng của ta thời gian tới, chúng ta quen biết rất nhiều năm, hơn nữa..." Ta quay đầu lại nhìn một chút Cẩn, xoay đầu lại, mỉm cười, "Hơn nữa, Đỗ chủ nhiệm đối với ta có ân cứu mạng!"

Hàn Học Hiên nhìn ta một chút, lại nhìn Cẩn một chút, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Hôm nay tới, có vài việc muốn cùng Hàn tiên sinh thương lượng một chút, con người của ta, thời gian ở không không nhiều lắm. Thừa dịp đêm nay có thời gian liền cùng nhau nói, Hàn tiên sinh ngươi ngồi, chúng ta từ từ nói!"

Hàn Học Hiên cười cười, đẩy kính mắt. Ngồi xuống.

Hắn ngồi, ta đứng. Biểu hiện bên ngoài xem ra hình như hắn có cấp bậc cao hơn so với ta. Trêи thực tế, là ngược lại. Ta trêи cao nhìn xuống, Hàn Học Hiên chỉ có thể ngước lên!