Chương 4: Nội tâm che chở

Ngày hôm sau, An lão sư trở lại, buổi chiều tại phòng bộ môn mở hội nghị giáo sư, phổ biến lại một số chỉ thị cùng tôn chỉ của giáo ủy. Trong đó trọng yếu nhất chính là vấn đề tìm hiểu tư tưởng học sinh, ta đem điểm này đánh dấu ghi chép đầy đủ.

An lão sư cũng không giống như ta nghĩ đem chuyện Trương Trác quăng ra sau đầu. Dù ta cảm thấy mọi chuyện vốn đã xong xuôi, nhưng An lão sư không nghĩ như vậy.

Cuối cùng An lão sư chính mình gọi đến nhà Trương Trác, mời mẹ Trương Trác đến trường học một chuyến. Giống với tưởng tượng của ta, Trương Trác không đem chuyện lão sư yêu cầu gặp phụ huynh báo về nhà.

Buổi chiều tan tầm, mẹ Trương Trác đến, ngồi ở phòng bộ môn cùng An lão sư nói chuyện. Trương Trác đứng ở một bên, đôi lúc ngầng đầu nhìn xem, nhưng phần lớn thời gian là cúi đầu, không nói được một lời.

An lão sư đem biểu hiện của Trương Trác ở trường học đại khái nói một chút, đương nhiên không có mấy câu là lời tốt đẹp. Mẹ của Trương Trác ở một bên không ngừng nhận lỗi.

"Đứa nhỏ này thi Toán học điểm toàn là một chữ số, các thành tích khác thì rất tốt, đây là do nguyên nhân gì, gia đình các ngươi cũng không lo lắng một chút nào sao?" Những lời này của An lão sư khiến cho ta chú ý. "Hơn nữa các môn khác cũng không tệ, duy chỉ có Toán học, mỗi lần đều dưới trung bình. Cái này nói không được đi!"

"Lão sư, đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, ngài hao tâm rồi!"

Ta cảm giác được mẹ của Trương Trác có nỗi khổ tâm khó nói, mà nỗi khổ tâm của nàng, nhất định cùng tính cách của Trương Trác có quan hệ.

"Giáo ɖu͙ƈ không thể chỉ dựa vào trường học, gia đình cũng phải phối hợp. Con của mình, chính mình phải tận tâm a!" An lão sư ngữ trọng tâm trường nói.

Từ trung học đến giờ, lời này ta nghe nhiều lắm rồi. Bình thường lão sư trông nom không được học sinh nào, thường thường đều nói như vậy.

"Vâng, đúng đúng. Lão sư nói vậy, ta trở về nhất định hảo hảo trông nom nàng..." Mẹ Trương Trác không ngừng nói.

"Tiểu Chu lão sư, ngươi còn gì muốn bổ sung không?"

Ta không nghĩ tới An lão sư đột nhiên hỏi ta.

Còn chưa kịp mở miệng, An lão sư chỉ chỉ ta, nói:

"Đây là Anh ngữ lão sư lớp ta!" Mẹ Trương Trác nghe nói, vội vã đi tới.

Thiên sát(1), đây là lần thứ hai gặp phụ huynh. Lần đầu tiên là hồi trung học đem hài tử người ta chém hỏng người ta chạy đến nhà tìm, lần này... Hoàn toàn không giống...

"Nga, ngươơi khỏe!" Lần đầu tiên bắt tay, lễ tiết này với ta mà nói thật mới lạ...

"Chu lão sư, ngài xem, phiền toái ngài hao tâm rồi!"

"Không có không có, hài tử này rất thông minh, chịu khó chỉ điểm là được!"

Tiếng phổ thông, tuyệt đối là tiếng phổ thông.

"Ngài xem, ta cũng vừa mới làm lão sư, không có nhiều kinh nghiệm. Có một số tình huống cụ thể ta không phải thực hiểu biết." Ta muốn đem đề tài lôi đến trêи người mình, không muốn làm cho An lão sư lấy ta làm vũ khí công kϊƈɦ Trương Trác. Đối với hài tử này, tổng hội có một cảm giác thông cảm. Ta không biết tình cảm này bắt nguồn từ đâu, chính là giờ khắc này, ta không muốn nàng cảm thấy mọi người đều lạnh lùng, mình là bốn bề thọ địch.

Tựa như lớp 11 khi ta nói cho trong nhà biết là ta đã yêu Cẩn. Gia đình cầm tù, trường học đối ta cũng ngàn lời chê trách, hơn nữa khi đó cảm thấy Cẩn đối với ta rất lạnh lùng. Ta biết, đó là một tư vị rất khó chịu.

Quan trọng là, ta cảm thấy được, An lão sư cũng không có hoàn toàn hiểu biết Trương Trác. Ta không như thế. Ở tình huống không hoàn toàn hiểu biết một người liền tiến hành định nghĩa cùng kết luận là không có trách nhiệm.

"Ngài xem, có vấn đề gì, liền nói với ta, ta khẳng định làm hết sức!" Ta cười đối mẹ của Trương Trác nói.

"U, Chu lão sư, ngài quá khách khí. Đứa nhỏ này của chúng ta làm cho ngài phải lo lắng rồi!" Mẹ Trương Trác cứ một tiếng một tiếng "Ngài" làm cho ta cực kì không thích ứng.

An lão sư dĩ nhiên có chút bất mãn với lời của ta, nhưng cũng không có cách gì bắt bẻ. Dù sao ta chỉ là thực khiêm tốn đem trách nhiệm ôm vào mình, cũng không có nói phương thức giáo ɖu͙ƈ của nàng không đúng. Huống hồ, Trương Trác ở tiết của ta, cũng không có xuất hiện hành vi quá sai trái nào.

Ta nói đích thực là lời nói thật lòng, ta quả thật cảm thấy đứa nhỏ này rất có linh tính, ít nhất ở lớp Anh ngữ cùng những phương diện khác. Là như vậy.

Lúc nói chuyện, Trương Trác ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trộm cười một chút, sau đó lại tiếp tục bảo trì tư thế nhận tội.

An lão sư cùng mẹ Trương Trác tiếp tục nói chuyện một hồi, mang theo Trương Trác cùng đi ra khỏi phòng làm việc.

Ta ngồi trêи ghế nghĩ nghĩ, cảm thấy tò mò về hài tử này vô cùng.

Đang nghĩ ngợi, Từ lão sư đi đến.

"Từ lão sư!" Ta vội đứng lên.

"Ân?"

"Ngài xem, ngài có danh sách điểm của 10-3 không? Ta muốn xem qua thành tích tiếng Anh của những học sinh kia một chút, khi lên lớp có thể giảng dạy vào trọng điểm."

"Ân! Hảo, tiểu Chu lão sư, chờ ta tìm một chút!" Từ lão sư lập tức mở ngăn kéo trước mặt ra.

Lướt nhanh qua, chỉ chốc lát liền tìm được rồi. Trương Trác, quả nhiên, mỗi môn đều rất tốt, duy độc Toán học, thật đúng là thảm hại. Không chỉ là thảm hại, hơn nữa điểm cũng tương đối thấp.

Đang xem, An lão sư đã trở lại.

"Trương Trác đứa bé kia, ta cũng không biết nên thế nào. Khi đi học thấy nàng rất nghiêm túc, bài tập hoàn thành cũng không tệ. Chính là vừa đến kiểm tra Đại số và Hình học, điểm liền thấp một cách thái quá. Tìm nàng nói chuyện vài lần cũng không tìm ra nguyên cớ. Ai, lần nào điểm trung bình Toán học của 10-3 cũng không cao..." Từ lão sư không nói, tựa hồ cảm thấy được là không nên ở trước mặt An lão sư đánh giá tổng thể 10-3. Dù sao An lão sư vẫn là chủ nhiệm lớp 10-3.

"Thành tích của nàng có thể tốt hơn. Chính là mỗi lần đều bị Toán học đem thứ hạng kéo xuống! Cũng tìm không ra nguyên nhân!"

Hai lão sư cứ như vậy đứng đó thảo luận về học sinh, hoàn toàn coi ta như không tồn tại. Trêи thực tế, ta cũng không hi vọng hai người kia đem ta tồn tại.

Lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Cẩn: "Trong phòng làm việc lão sư thảo luận chuyện tình trong lớp, hảo phiền!"

Cẩn thật mau nhắn tin lại. Nhìn tin nhắn trả lời của Cẩn, ta nở nụ cười:

"Tĩnh tọa thường tư kỉ quá, nhàn đàm mạc luận nhân phi!" ( khi ngồi yên hãy luôn nghĩ đến sai lầm của mình, lúc chuyện phiếm chớ bàn luận lầm lỗi của kẻ khác)

Xem, vẫn là Cẩn nhà ta, nói chuyện đều là xuất khẩu thành thơ...

Cầm di động một mình trong phòng làm việc ngồi cười, giống như những xích mích và tranh cãi ầm ĩ đều tránh ta đi, cuộc sống trở nên dĩ thế vô tranh (không tranh với đời), không có một tia quấy nhiễu.

Thật vất vả chịu đựng An lão sư tranh luận với Từ lão sư đến tan tầm, nghĩ đến ngày mai là ngày nghỉ đã cảm thấy hết sức vui vẻ.

Thật lâu không có đi phòng tập thể ɖu͙ƈ, thỉnh thoảng cảm thấy xương cốt có điểm lỏng lẻo. Quyết định buổi tối cơm nước xong liền đi phòng tập thể ɖu͙ƈ, trở về tắm rửa một cái, đọc sách một chút rồi ngủ.

Vừa tới phòng tập thể ɖu͙ƈ, ở phòng thay đồ thay quần áo, điện thoại vang lên.

"Minh nhi!" Nghe thanh âm của Cẩn, dường như đang rất vui vẻ.

"Làm sao rồi? Sớm như vậy đã tan lớp?" Loáng thoáng nhớ vào thời điểm này Cẩn tương đối bận rộn, cho dù tan tầm cũng phải sau 7 giờ đi.

"Đang trêи đường về, hôm nay thế nào? Có gặp phiền toái gì không?"

"Ân, hoàn hảo! Chỉ là chủ nhiệm lớp ta thực tập tìm gặp phụ huynh một học sinh, nói xong hỏi ta có điều gì cần bổ sung hay không, ta không nói học sinh kia không tốt, ta nói ta không có kinh nghiệm, hi vọng phụ huynh về sau có vấn đề gì tận lực câu thông."

Cẩm trầm mặc một hồi, nở nụ cười.

"Đúng là phong cách làm việc của Chu Minh. Bất quá, có phải trong lòng có điểm đồng tình và che chở hay không a!"

Cẩn quả nhiên hiểu biết ta, ngay cả tia tình cảm ở sâu trong nội tâm ta chính mình không phát hiện được cũng đều thấy rõ.

"Ân... Có chút, ta chung quy cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, giống như những gì mọi người thấy chỉ là sự tình mặt ngoài, hẳn là có ẩn tình!"

"Chu Minh a, ta cảm thấy được ngươi không giống lão sư, mà thật có chút giống thám tử!"

"Suy đoán là sở thích của ta, ta thích suy đoán!" Ta cười nói.

"Lần sau, nếu có thể không cùng chủ nhiệm lớp đối đầu thì không cần đối đầu. Bất quá, lần này ngươi không sai, về phương thức, hòa hoãn đi một chút là tốt rồi. Tại công việc, đôi khi nên suy nghĩ cho chính mình một chút, minh triết bảo thân!"( Ý của câu thành ngữ này là chỉ người sáng suốt bảo vệ mình)

Lời của Cẩn làm ta hướng đến một lĩnh vực rất ít khi suy xét: vấn đề quan hệ với mọi người.

"Thời điểm thực tập sẽ có rất nhiều vấn đề làm ngươi cảm thấy thật phức tạp. Suy cho cùng, mặc dù hiện tại ngươi vẫn là ở trong trường học, nhưng là dù sao, ngươi đã bước vào xã hội. Có rất nhiều vấn đề, có rất nhiều phương diện cần lo lắng. Không thể tùy tính tình mình mà tới, có những thời điểm, cũng không thể tùy hứng!" Cẩn ở trong điện thoại khuyên bảo ta.

"Ân!"

"Còn có, đừng đem ánh mắt tổng đặt trêи người một hai học sinh. Một số học sinh cần đặc biệt chiếu cố, nhưng trọng điểm nhất định phải đặt trêи đa số. Nhớ kĩ, ngươi là lão sư, ngươi phải đem chuyện dạy học đặt ở vị trí đầu tiên. Suy nghĩ nhiều một chút về vấn đề lên lớp, ở bên các lão sư khác học tập nhiều một chút."

"Hảo!"

"Đang làm gì?" Cẩn chuyển đề tài, ai, làm cho đại não ta nhất thời có chút không chuyển kịp.

"Ở phòng tập thể ɖu͙ƈ. Mấy ngày nay không rèn luyện thân thể, cảm thấy được tứ chi đều cứng đờ!"

"Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, về nhà nhắn tin cho ta!"

"Hảo!"

Cúp điện thoại, cầm di động trong tay, ngơ ngác nhìn, không tự chủ nở nụ cười. Cẫn vẫn như cũ, nói đến chính sự đều cực kì nghiêm túc. Ta đoán rằng vào thời điểm nàng chỉ dẫn ta, nhất định là một bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng khi nói đến đoạn sau, liền trở nên ôn nhu thể thϊế͙p͙ (gần gũi).

Có người yêu như thế, ta còn cầu gì hơn?

Đang nghĩ ngợi, phía sau bị người vỗ một cái, hoảng sợ.

"Tiểu Chu!"

Vừa quay đầu lại, ngất, đúng là Vương tỷ!

"U, Vương tỷ, ngươi cũng đến đây?" Vội vàng mặt cười làm lành. Dù sao nàng đi làm so với ta sớm hơn, tuy rằng không cùng một ngành học, coi như là tiền bối đi. Ai, cảm thấy được cười làm lành đều luyện thành thói quen. Nếu hiện tại ta soi gương, ta nhất định đem bộ dáng đê tiện của chính mình trong gương mắng chết.

"Ha ha, phụ cận Sư Đại có nơi này tương đối tốt, phòng tập thể ɖu͙ƈ kiêm đạo quán. Không nghĩ tới ngươi cũng tới nơi này!" Nói xong Vương tỷ bắt đầu thay quần áo.

Phòng tập thể ɖu͙ƈ này khiến ta không hài lòng ở chỗ không có phòng thay quần áo riêng, cho nên mỗi lần đến đây ta đều mặc sẵn quần áo vận động bên trong, sau khi đến đây chỉ cần cởi áo khoác ra.

Vương tỷ ở bên cạnh ta ngông nghênh bắt đầu thay quần áo, ta nhanh chóng đem mặt quay đi.

Mồ hôi! Thực đáng buồn!

Chú thích

(1)Thiên sát: đây là một cung vô cùng hung ác tàn bạo, không cát lợi. Người ta thường nói thiên sát cô tinh tựa như một ngôi sao chổi, ý nói một người luôn mang đến tai họa cho người xung quanh, khi còn sống sẽ mãi cô độc.