Chương 42: Thu phong thu vũ sầu sát nhân

Hải sản ta một miếng cũng không thể ăn, đành gọi chút điểm tâm ngọt, uống chút rượu.

Lại nhìn Ngọc tỷ đối diện, dao nĩa đặt một bên, hai tay cầm một con cua, há to mồm gặm. May mắn con cua đã chết từ đời nào rồi a... Ta đột nhiên thay con cua này cảm thấy bi ai.

"Tiểu Minh a, lão bà ngươi đâu?"

"Ở nhà a!"

"Nàng vì sao không ở chung với ngươi a!" Vừa gặm con cua vừa nói chuyện, thật sự là làm khó nàng.

"Nàng không cần phải đến đây!" Ta cười nói. Nghĩ bụng, ta nghe không hiểu ý tứ của nàng. Vì sao hai người nhất định phải ở cùng một chỗ? Nếu như thế trêи thế giới sẽ không tồn tại yêu xa.

"Vậy ngươi bốn năm nay vẫn một người?" Ngọc tỷ tò mò hỏi, biểu tình kia, giống như thấy một con quái vật.

"Không a, ta cũng không phải một người đợi trong Cổ Mộ, ta còn có bạn học a, bằng hữu a!" Ta cười nói. Ai, người này là lão bà của Vương tỷ, nếu đổi là người khác, thật không muốn trả lời nàng.

"Ngươi liền một chút đều không có lúc cảm thấy thèm muốn?"

Phốc. . . Một hơi rượu đỏ phun ở trêи mặt đất. Phóng khoáng a, lời này nói thật sự phóng khoáng a.

Lắc lắc đầu, chính mình cũng thấy buồn cười. Hỏi vấn đề này, thật đúng là làm khó ta.

"Ngươi về sau nếu khi nào cần, có thể tới tìm ta!" Ngọc tỷ vừa gặm cua vừa nói.

"A?" Ta thật hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề , "Ha ha, ta không thiếu tiền xài, cũng không cần gì khác!" Vội vàng cúi đầu ăn. Ta hy vọng là ta suy nghĩ nhiều, nàng không phải là người như ta tưởng tượng.

"Ta là nói, lúc ngươi cần nữ nhân!" Nàng nhìn ta vẻ dò xét, chậm rãi nói.

"Ngươi có ý tứ gì a!" Ta như trước là cười nói, nhưng là trong lòng đã có chút tức giận .

"Ý của ta là, ngươi có tiền, ta xinh đẹp, ngươi có lão bà, ta có lão công, chúng ta có thể thỏa mãn nhu cầu cho nhau!"

Trong cơn giận dữ, thật sự là không thể nhịn được nữa .

"Ba!" Ly rượu trong tay ném tới trêи bàn, rượu đỏ văng lên người Ngọc tỷ, mảnh nhỏ bay tứ phía.

"Ta cho ngươi biết, Chu Minh ta là một con người, không phải súc sinh!" Ta rốt cục rống lên."Phục vụ, tính tiền!"

Khách chung quanh mặt tràn ngập ngơ ngác. Ta trừng mắt nhìn Ngọc tỷ. Nữ nhân này tâm tính thật đúng là tốt, còn tại kia chậm rãi ăn.

"Này, cái ly bể này tính như thế nào?" Ta nói với phục vụ đứng bên cạnh.

"Vị đại tỷ này!" Ta nhìn Ngọc tỷ, chậm rãi nói từng chữ, "Ta không cần phục vụ đặc biệt , ta cáo từ trước, sẽ không đưa ngài quay về cái động của ngài, ngài tự tiện!"

Nói xong, ta đi. . .

Ở dưới lầu gọi điện thoại cho Vương tỷ, tức giận như thiêu đốt, nữ nhân này, làm cho ta không thể nhịn được nữa.

"Uy, tỷ, ta tiểu Chu đây!"

"Có chuyện gì vậy?" Thanh âm Vương tỷ rất nhỏ, xem ra lại đang ở địa phương nào làm việc. Đột nhiên thay bằng hữu cảm thấy không đáng giá. Tự làm bậy không thể sống, ta chung quy không giúp được nàng cái gì.

"Tỷ, ngươi tự giải quyết cho tốt, đối với mình tốt một chút!"

"Ân, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải cùng tiểu Ngọc ăn cơm sao?" Trước đó có nhắn tin nói cho Vương tỷ biết ta cùng Ngọc tỷ đi ăn cơm, vốn là muốn gọi Vương tỷ ăn cùng, đáng tiếc nàng không có thời gian.

"Ha ha, ăn cơm, ân, ăn cơm , về sau ta không muốn gặp nàng nữa. Tỷ, ngươi là bằng hữu của ta, Chu Minh ta đối với bằng hữu thế nào, ngươi trong lòng nhất định biết. Nàng là lão bà ngươi, nàng là cái dạng gì, ngươi rõ hơn ai hết. Nếu ngươi thấy Chu Minh ta tốt, mặc kệ chỉ vì tiền hay là con người của ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng lão bà này của ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng vì nàng mà làm chính mình mất phương hướng! Đã nói đến như thế, không nói lời thừa! Ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong, ta cúp điện thoại!

Nội tâm có chút đấu tranh, một buổi cuối tuần thật tốt đẹp, đã bị con người nhàm chán này làm ảnh hưởng, thật là có chút mất nhiều hơn được.

Thấy được bản hiệu KFC, liền ghé vào. Tức giận chính là dùng sai lầm của người khác trừng phạt chính mình, quên đi. . . Trước tiên hảo hảo ăn một bữa, sau đó đi dạo tiệm sách.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mặc dù là cuối tuần, cấp ba vẫn phải đi học.

Phụ đạo ngữ văn, theo thường lệ do ta phụ trách. Ở kì thi Đại học, ngữ văn chiếm tỉ lệ điểm rất cao, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Muốn ở trong thời gian ngắn nâng cao trình độ, quẩ thật không phải là một chuyện dễ dàng.

Tận lực không để quy định khuông sáo trói buộc, nêu ví dụ dẫn chứng rộng rãi, nhìn học sinh buồn ngủ phía dưới, trong lòng cũng có một tia không đành lòng. Học sinh cấp ba quá mệt mỏi!

Ngẫu nhiên nêu ví dụ, giảng tới Thu Cẩn (1), hỏi học sinh người nào biết lời nói của Thu Cẩn trước lúc hi sinh. Trong lớp bảo trì trầm mặc, trong chốc lát, trong đầu hiện ra khuôn mặt của một đứa bé bướng bỉnh…

Đó là vào mùa hè, ta dạy lớp mười.

Lớp học im lặng như thế, sau giờ nghỉ trưa học sinh có vẻ mệt mỏi, chỉ có hài tử ngồi bàn bốn kia tròng mắt sáng ngời. Nàng không nhìn sách, chỉ nhìn ta. Mỗi khi bị bắt gặp, liền cúi đầu.

Khi đó, đồng dạng là câu hỏi này. Xem vẻ mặt hài tử kia, liền biết đây đối với nàng mà nói rất đơn giản.

"Đứa nhỏ ai dưỡng a?" Đáp án đầy tính trêu tức này nhưng lại từ trong miệng nàng nói ra, phòng học im lặng nhất thời cười vang.

"Ngươi nói cái gì?" Có chút uấn giận, đứa nhỏ này thật sự là rất bướng bỉnh.

"Ta nói. . ." Nàng từ từ đứng lên. . ."Ngươi đoán đi?"

Khóe miệng hơi nhếch lên, biểu tình cười nhạo, mắt như trước lấp lánh hữu thần, trong ánh mắt lộ ra vẻ thông minh.

"Chu Minh!" Ta gọi tên nàng, ý bảo nàng không nên quá làm càn. Nếu như nàng còn như vậy tiếp tục trêu tức, ta nghĩ ta sẽ đem nàng trục xuất ra khỏi lớp học.

"Lão sư ngươi là hỏi câu thơ sau cùng hay bài thơ sau cùng trước khi hi sinh a? Nếu ngươi hỏi vấn đề trước, đó chính là "Thu phong thu vũ sầu sát nhân". Nếu như ngươi hỏi vấn đề sau, đó chính là "Ly tiền hoàng cúc vị khai hoa, tịch mịch thanh tôn lãnh hoài bão". "Thu phong thu vũ sầu sát nhân, hàn tiêu độc tọa tâm như đảo". -- Ngài hỏi không rõ, ngài nói ta thế nào trả lời a!" Nàng từng chữ từng chữ, rõ ràng mà chuẩn xác! Cuối cùng đem ta phản pháo hoàn toàn.

Vốn có một bụng tức giận, hiện tại toàn bộ biến mất. Hài tử này tố dưỡng văn học so với bạn cùng lứa cao hơn rất nhiều, không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Trước đây tổng cảm thấy nàng cậy tài khinh người, ỷ mình thông minh làm bậy. Luôn luôn nghĩ nên dùng phương thức gì áp đi vẻ kiêu ngạo của nàng, nhưng cuối cùng bị nàng đảo khách thành chủ.

Đứng ở trêи bục giảng, tâm tư như ngưng kết lại, cảm thấy thất thần. Không khỏi cười thầm, từ lúc nào, ta cũng bắt đầu bị nàng ảnh hưởng. Từ lúc nào, ta cũng bắt đầu tưởng niệm liên miên.

Nhìn lớp học ngột ngạt, trải qua chuyện như thế, trong cuộc đời sư phạm của ta, chỉ có một lần. Mà hài tử như vậy, trong sinh mệnh của ta, cũng chỉ có một!

Buổi tối nhận được điện thoại của Minh Minh. Thời gian không đổi , điều khác biệt chính là, giọng nói của nàng có chút thất lạc.

Kể về chuyện nàng trải qua, trong lời nói lộ ra một chút bất đắc dĩ và tức giận. Kể xong, nàng dừng lại hồi lâu. Ta biết, nàng đang chờ đợi thái độ của ta.

"Ngươi. . . Không tức giận chứ!" Ngữ khí cẩn thận, có chút thăm dò và lo lắng; làm cho ta cảm thấy thân thiết, lại có chút buồn cười.

"Tại sao ta lại tức giận?"

"Ta không nên giao thiệp với người như vậy, không nên cùng người như vậy đi ăn. Ta không nghĩ tới nàng sẽ nói nói vậy, ngươi đừng nóng giận, ta không bao giờ ... để ý nữ nhân như vậy !" Thanh âm của nàng có chút nóng nảy. Vốn còn muốn trêu ghẹo nàng một chút, hiện tại đành phải thôi. Nhớ lại sự tình buổi sáng, hài tử kiệt ngạo trong trí nhớ đã từ từ lớn lên, trở nên càng chu đáo, thiếp tâm. Hài tử như vậy, bị người thích là chuyện bình thường. Mà nàng, mỗi một lần bị người khác bày tỏ tình yêu giống như lâm đại địch vậy, sẽ không biết làm sao, sẽ từ chối người từ ngoài ngàn dặm. Ta làm sao lại không biết, nàng là bởi vì sợ ta suy nghĩ nhiều, sợ ta nghĩ nàng thiếu kiên định.

"Ta biết, ngốc tử, ngươi xử lý rất tốt!" Ra vẻ thoải mái, khi nàng đang mê loạn và mờ mịt, sẽ cần một ít khẳng định.

"Ta. . . Ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy. Ngày hôm nay lúc gọi điện thoại cho Vương tỷ, ta thực sự muốn đem tất cả nói hết ra. Ta cùng Vương tỷ là bằng hữu! Thế nhưng, ta chính là nói không nên lời. Ta biết rõ nàng bị phản bội, bị lừa dối, thế nhưng ta lại thờ ơ, mắt thấy nhưng thậm chí lại dung túng! Ta cảm thấy mình rất không nghĩa khí!" Giọng nói của nàng có chút gấp gáp. Ta biết, nàng đã bắt đầu lâm vào tự trách. Minh nhi là một hài tử hiền lành, lúc đối mặt với những chuyện xấu xa, luôn luôn xử lý thiếu viên mãn, luôn luôn để chúng gây ra những xúc động quá lớn.

"Ngươi không có động thủ đánh người, nói rõ ngươi đã trưởng thành; ngươi không có ngay từ đầu mở miệng biểu thị bất mãn, nói rõ ngươi rất có nghĩa khí; ngươi không có đem sự tình nói cho tiểu Vương, nói rõ ngươi không thích tranh cãi; mà ngươi nhắc nhở khuyên nhủ, dùng lời của chính ngươi nói, ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ. Vậy tại sao còn muốn tự trách?"

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, nàng chắc là đang suy tư lời nói của ta. Bất quá trầm mặc tựa hồ rất lâu, lẽ nào ta đã nói nặng lời?

"Hắc hắc!" Điện thoại bên kia vang lên một tiếng cười giảo hoạt, hài tử này không sao, chỉ là, tâm tình vừa tốt lên sẽ bắt đầu nghịch ngợm.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, giọng nói đùa nghịch quen thuộc của Chu thị bắt đầu rồi.

"Ai nha nha, Đỗ lão sư thật lợi hại a, chỉ nói mấy câu, cũng đầy đủ luận điểm luận cứ kết luận mọi thứ a! Bất quá Đỗ lão sư từng nói -- ví dụ thắng thuyết giáo, sự thực thắng hùng biện, lão sư cho một ví dụ đi!"

Ta từng nói thế? Ta thế nào không nhớ rõ?

"Ta nói thế lúc nào?" Hỏi ngược lại một câu, ai biết hài tử này có đúng hay không xếp đặt lừa gạt.

"Ở giờ Ngữ văn lớp mười, khi giảng [Khuyến học],ngươi nói "Viết văn nghị luận, luận cứ tốt nhất chính là sự thật, tỷ như học tập cùng tự ngẫm, ngoại trừ nói ra luận điểm của mình, còn phải dựa vào sự thật, ngươi ví dụ danh ngôn của Khổng Tử "Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi" (2) ; còn có nhà hóa học Wheeler của Đức, hắn bởi vì qua loa, không nghiêm túc ngẫm nghĩ, mất đi một cơ hội phát hiện khoa học..."

Hài tử bên kia đầu dây chậm rãi nói. Đối với một lão sư mà nói, học sinh sau 7 năm vẫn nhớ rõ lời mình dạy, là một chuyện rất tự hào. Thế nhưng vì sao, cảm giác tự hào trong ta rất nhỏ bé, còn lại là cảm động muốn rơi lệ.

"Xem, trí nhớ ta thật tốt có đúng không!" Giọng trêu chọc đầu dây bên kia vẫn vang lên, mà ta lại đắm chìm trong cảm động.

Minh nhi, ngươi thật sự là một tên hề!

(1): Thu Cẩn 秋瑾 (1877-1907), tên Khuê Cán, tự Toàn Khanh, hiệu Giám Hồ nữ hiệp, người Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng, Chiết Giang). Năm 1904, sang Nhật du học, năm sau tham gia Đồng minh hội. Về nước tuyên truyền cách mạng. Năm 1907 cuộc khởi nghĩa của Từ Tích Lan thất bại, bà bị bắt và tuẫn nạn.

Nguồn: thivien.net

(2): Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi : Học như con vẹt, chả tới đâu, nghĩ mà không học thì đâm ra nghi ngờ