Chương 37: Thông minh như Cẩn cũng có lúc sơ hở

Cứ như vậy nằm trêи đùi Cẩn, ánh mắt của nàng nhìn thẳng phía trước. Từ góc nhìn của ta, thấy nàng chớp mắt, lông mi cong cong.

Cẩn cúi đầu, nhìn ta một cái, cười sủng ái, sau đó lại tiếp tục nhìn phía trước.

Theo hướng nhìn của ánh mắt nàng, nàng đang nhìn mặt trời lặn sau dãy núi. Ánh tà dương , dù không phải vẻ đẹp kinh thiên động địa, lại tăng một phần bình yên cùng thanh thản.

"Ở đây thật đẹp!" Cẩn nhìn ngọn núi phía xa, ánh nắng chiều chiếu vào trêи mặt Cẩn. Thần thái điềm tĩnh làm ta mê say. Chạng vạng mang đến ý vị không thể gọi tên, trực giác chỉ biết đã gần kề thiên thượng nhân gian! Cẩn trong mắt ta, vẫn luôn là lẳng lặng, như một gốc phong lan mọc ra trêи một ngọn núi tĩnh lặng, trêи cánh đọng những giọt sương sớm trong trẻo, tản ra hương vị nhàn nhạt.

"Hắc hắc, ta biết ngươi sẽ thích nơi này!" Ta cười đùa nói."Nếu ngươi thích thì buổi tối ở lại đây, một hồi ta trở lại tìm Thành thúc thúc mượn lều vải và túi ngủ!"

"Ở lại được không? Không có nguy hiểm gì chứ..." Cẩn có chút bận tâm.

"Nguy hiểm? Ban ngày có mãnh hổ, tối có trường xà. Nhai xương hút máu, gϊếŧ người như ngóe..." Ta cười xấu xa, Cẩn bắt đầu còn có vẻ mặt lo lắng, nghe ta nói như vậy, rất nhanh thì bật cười. Xem ra công phu chọc cười của ta đã đạt tới đỉnh cao.

"Nguy hiểm như vậy a!"

"Sợ không?"

"Sợ? Không có việc gì, có ngươi ở đây, ngươi không phải có khí thế "Một người giữ ải, hai người khó qua’ (1) sao!" Cẩn làm như thật nói.

"Hai người? Lời này thế nào không được tự nhiên a..." Vừa nghe thấy hai người liền nhớ tới tình huống của nàng và ta a. Ai, tổ quốc văn tự quả nhiên là bác đại tinh thâm a!

Vui cười, thẳng đến khi mặt trời đã xuống núi. Nắng chiều thật đẹp, có giai nhân, có núi non , hướng tới một nơi thế ngoại đào nguyên, trải qua cuộc sống thần tiên bạn lữ.

Lúc trở lại doanh trại, Thành thúc thúc đã chờ đến có chút phát điên, nói điện thoại di động của ta vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, tìm không được ta.

Lúc ăn cơm Thành thúc thúc nói cho ta biết đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở, sau đó nghe nói ta muốn cắm trại ở chân núi, Thành thúc thúc không khỏi nở nụ cười.

"Ngươi con thỏ nhỏ chết bầm này, lúc sắp xếp cho ngươi ta biết ngươi khẳng định không an phận, quả nhiên a!"

"Nào có a? Ta luôn luôn rất khiêm tốn, rất an phận có được hay không?" Ta một bên uống canh, một bên biện giải. Ai, canh xương hầm rau củ của Trì bá bá quả thật rất ngon, so với trong khách sạn lớn còn ngon hơn. Nêm nếm vừa miệng, thực sự là cực phẩm...

"Phù..." Thành thúc thúc tiếp tục phát tiết bất mãn, "Ngươi an phận? Ngươi lúc gây họa cũng rất an phận a! May là bây giờ không phải là lúc đại binh tập huấn dã ngoại, bằng không, ta cũng không dám cho ngươi đi ra ngoài cắm trại!" Thành thúc thúc khinh bỉ nhìn ta.

"Vì sao a?" Cẩn vẫn trầm mặc đột nhiên hứng thú, ngẩng đầu nhìn Thành thúc thúc, tựa hồ dự liệu được chỗ này có điển cố và ẩn tình.

Trừng mắt nhìn Thành thúc thúc, ai, chỉ biết hắn lại muốn bán đứng ta. Người này thật không hậu đạo a...

"Tại ngươi không biết, tiểu tử này trước kia làm rất nhiều chuyện thất đức. . ." Thành thúc thúc vừa hướng Cẩn nói, vừa nhịn không được liếc ta."Chúng ta trước đây lúc tập huấn, ngươi suy nghĩ một chút, là tập huấn a. . . Rất mệt mỏi a! Chạy lên chạy xuống đỉnh núi vài vòng, thật vất vả đến ban đêm, nằm ở trêи giường đều không muốn nhúc nhích. Ngươi mới vừa ngủ, tiếng kèn tập họp lại vang lên. Vừa mặc quần áo vừa chạy ra ngoài. . . Đi ra ngoài thật bị dọa cho giật mình, nhìn đâu cũng không có ý tứ hành quân đêm a! Thủ trưởng cũng buồn bực, cẩn thận truy hỏi, kết quả tức giận chết khϊế͙p͙. Tiểu tử này không biết khi nào trộm được cái còi của thủ trưởng, đứng ở đằnng sau lều thổi hăng say. . . Ai nha, chúng ta lúc đó a, vừa tức vừa buồn cười. . . Muốn nói muội muội này của ngươi a, vậy cũng thật không dễ đối phó. . ."

Trừng Thành thúc thúc, rất là bất mãn! Người này thật là, không biết rõ tình huống lại nói bậy, cái gì muội muội a! Đồ bịp bợm lừa đảo, cái gì muội muội a? Đây là tiểu tức phụ tương lai của ta a, yêu cầu nói năng cẩn thận!

Bi phẫn mà ăn, tức giận cầm đao trong tay chọn một khối xương to lớn, vừa lấy tay cầm lên nhất thời hít một ngụm lương khí.

"Tổ tông ơi. . . Bỏng chết ngươi. . ." Trì bá bá vẻ mặt kinh hoảng.

Quăng khúc xương vào trong mâm, nhìn lại tay, đã đỏ!

"Không có sao chứ!" Cẩn vội nắm tay của ta, nhìn một chút, sau đó vẻ mặt giận dữ nhìn ta: "Ngươi nói ngươi, ngươi không thể đem cái tật hấp ta hấp tấp của ngươi sửa đổi một chút sao!" Gương mặt nghiêm túc, nhìn ra được, nàng có điểm sốt ruột.

"Không có việc gì! Không nóng. . ." Ta cười nói, từ trong tay Cẩn rụt tay ra ngoài.

"Đó là dầu sôi! Ngươi không phát hiện ở dưới đang đun nóng đó sao? Mau để cho ta xem!" Trì bá bá đã đi tới, kéo tay của ta cẩn thận nhìn.

"Dùng nước muối lau một chút!" Trì bá bá vẻ mặt ân cần, "Lau sạch dầu vừng đi!" Hắn nhìn ta nói.

"Không có việc gì a, chỉ hơi nóng mà thôi, đến nỗi đó sao? Ngài cho ta thật nhiều thịt hầm bồi bổ là được!" Ta cười rụt tay lại, nhìn một chút, bọng nước đã xuất hiện, có điểm đau như bị thiêu đốt.

"Lão Trì a, ngươi cũng đừng quan tâm, con khỉ con này rất khỏe mạnh!" Thành thúc thúc ở một bên nói.

"Đúng đúng!" Ta quay đầu, nhìn Cẩn. Nàng trừng mắt ta, gương mặt tức giận. Nhìn ra được, nàng bởi vì ta mà xúc động sinh khí. Trước kia nàng luôn nói ta nên làm việc cẩn trọng, thế nhưng ta lại tổng cũng không đổi được! Nàng quay đầu đi, không nhìn ta, lần này làm cho ta có chút không biết làm sao. Nhìn một chút Thành thúc và Trì bá bá, trong lúc nhất thời lại không thể nói cái gì.

"Tiểu tử này a. . ." Thành thúc còn đang thao thao bất tuyệt. Dùng nét mặt ra hiệu cho hắn, hắn không thấy được, hỏng mất."Cái con khỉ con này khi còn bé a, cả ngày cùng những tân binh ầm ĩ, ngươi nói, tân binh này không biết nhẹ tay, nàng lúc ấy mới bốn năm tuổi, không cẩn thận liền đem cánh tay vặn trật khớp. . ." Thành thúc nói nói chuyện say sưa, ta không khỏi liếc mắt nhìn Cẩn. Nàng thoạt nhìn nghe có vẻ hào hứng, nhưng lông mày hơi nhíu cho thấy trong lòng nàng rất khó chịu. Ý bảo Thành thúc đừng nói thêm nữa, đáng tiếc hắn không hiểu, nhưng Cẩn hiểu ý của ta, trừng mắt nhìn ta, ý bảo ta chuẩn bị tinh thần chờ giáo huấn đi...

"Trật khớp, nàng cũng không khóc cũng không ầm ĩ, tự mình chạy đến y viện của doanh trại tìm bác sĩ vặn lại cho nàng, sau đó tiếp tục chơi đùa. Con trai Phó đoàn trưởng của chúng ta, so với nàng còn lớn hơn mấy tuổi, cũng không biết trêu chọc nàng thế nào, bị con khỉ con đó cầm gạch rượt chạy, cuối cùng bị nàng cầm gạch đập đầu. . . Nha đầu kia tính tình ngang tàng, thoáng một cái đều lớn như vậy! Ôi. . . Hiện tại ta cũng muốn nhìn, hạng người gì có thể dũng cảm cưới nàng. . ."

"Thành thúc, ngươi được rồi a!" Nói đến phân thượng này, ta thật sự là không nhịn được. Lập gia đình? Ta đây theo đuổi tiểu nữ nhân bảy năm, lại YY ta lập gia đình? Đầu óc bị gì a?

Liều mạng nhai cơm trong miệng phát tiết bất mãn. Ai, vốn là muốn mang Cẩn đến thăm nơi ta từng sống, không nghĩ tới phải nghe những chuyện không đâu. Không biết Cẩn có đúng hay không coi ta là thành một tên từ nhỏ đã ỷ thế hϊế͙p͙ người ăn chơi trác táng. Lòng có điểm âm thầm lo lắng, không dám quay đầu nhìn, rất sợ lúc này Cẩn mắt sáng như đuốc.

"Ăn từ từ!" Cẩn gắp rau xanh bỏ vàotrong bát ta, "Đừng chỉ ăn thịt, ăn thêm chút rau xanh!"

"Ân!" Ta đáp ứng một tiếng, cười cười, nhìn Cẩn. Tựa hồ trêи mặt của nàng không có vẻ tức giận , tựa hồ yên tâm, đem rau xanh nàng gắp cho nhét vào trong miệng.

"Ô ô u, sách sách sách, thật không dễ dàng!" Thành thúc lại bắt đầu biểu diễn. Ta hiện tại nghĩ hắn không phải là cái gì lục quân học viện tốt nghiệp, mà có đúng hay không từ đoàn văn công a? Nói thế nào lại giống như ca hát hí khúc, hát hát liền đem ta hát đến trong hố!

"Thật lâu, nhìn xem, cuối cùng cũng trưởng thành rồi a! Cũng nghe lời, cũng hiểu chuyện! Ai, một năm rồi lại một năm trôi qua thật mau, mấy tên tiểu hỗn đản giống như cao lương a, ngươi không để ý một chút xoát xoát xoát . . Đều lớn hết cả!" Thành thúc tiếp tục cảm thán.

Choáng váng, ví von gì đây a, ngươi nếu đem ta ví von với trụ cột quốc gia ta không ý kiến, thế nào lại so sánh với cao lương(những loại cây lương thực)? Hôn mê...

Tay còn đau rát, cúi đầu nhìn thoáng qua, trêи ngón tay đã dậy thêm mấy mọng nước, lòng bàn tay cũng đỏ. Lặng lẽ nhìn Cẩn, nàng cũng đang nhìn chằm chằm tay của ta, lông mày nhíu lại.

Ta biết, nàng đau lòng!

Thành thúc thúc nhìn ta một cái, lại nhìn một chút Cẩn, không khỏi hỏi một câu: "Tiểu Minh a, tay không có sao chứ?"

"Không có việc gì! Có vài mọng nước!" Ta giơ giơ lên, sau đó vội vàng đem tay dấu dưới bàn!

"Ngươi chú ý một chút, nên đi bôi thuốc!" Trì bá bá cách bàn nhìn một chút, cũng nhanh lên bổ sung một câu.

"Ai nha không có việc gì a! Chỉ là mấy mọng nước, đâu đến nỗi? Về ta dùng châm đâm một cái..."

"Ba" một cái tát đánh tới sau gáy, không đau, thế nhưng thanh âm thật lớn. Ta nhưng thật ra sớm đã thành thói quen, chỉ là một thúc một bá lại hoảng sợ.

Nhìn Cẩn bên cạnh đang tức giận, ta vội cúi đầu. Dư quang nhìn tới hai thúc bá, hai người cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.

Bầu không khí chợt trở nên có chút ngượng ngùng, hai thúc bá nhìn ta lớn lên tự nhiên hiểu rõ tính khí của ta. Tromg doanh trại này, ngoại trừ ông nội ta, vẫn chưa có người nào dám động thủ như thế, cho tới bây giờ đều là ta khi dễ người khác. . . Ai, bọn họ nào biết đâu rằng, nhiều năm như vậy, ta sớm đã bị sửa đổi thành quy củ!

"Ngươi hồ đồ, ông nội dặn ta phải trông nom ngươi thật tốt, ngươi bị phỏng hỏng ta thế nào ăn nói với ông nội a? Đừng gây phiền toái cho ta!"

Cẩn cố ý lớn tiếng nói. Ai, cao, thật sự cao tay! Cứ như vậy, cũng sẽ không có ai khởi lòng nghi ngờ... Cao minh, ta hiện tại thực sự là muốn cúi người bái lạy Cẩn a.

Nhìn Cẩn, gương mặt cười xấu xa, Cẩn cũng biết ta đang cười cái gì, khóe miệng nhếch lên.

"Ai, tiểu Minh a, ngươi xem tỷ tỷ ngươi đối với ngươi thật tốt! Quan tâm ngươi thật nhiều!" Trì bá bá ở một bên cảm thán.

"Dĩ nhiên a! Tỷ của ta tốt nhất, ta liền nghe lời tỷ ta! Xem ta ngoan ngoãn không a!" Ta một bên giả vờ đáng yêu, một bên ôm cánh tay Cẩn,dựa sát vào bên người nàng...

"Nôn. . ." Hai thúc bá đáng thương đều lâm vào trạng thái muốn nôn.

Cẩn cười dùng ngón tay điểm ót ta, bất đắc dĩ lắc đầu. . .

(1): Từ bài “Thục đạo nan” của Lý Bạch, nguyên văn “Nhất phu đang quan - Vạn phu mạc khai”

蜀道難 Thục đạo nan Đường Thục khó (Người dịch: Nguyễn Lãm Thắng)

噫吁戲!

危乎高哉!

蜀道之難難於上青天!

蠶叢及魚鳧,

開國何茫然。

爾來四萬八千歲,

不與秦塞通人煙。

西當太白有鳥道,

可以橫絕峨眉巔。

地崩山摧壯士死,

然後天梯石棧方鉤連。

上有六龍回日之高標,

下有衝波逆折之回川。

黃鶴之飛尚不得過,

猿猱欲度愁攀援。

青泥何盤盤,

百步九折縈巖巒。

捫參歷井仰脅息,

以手撫膺坐長歎。

問君西遊何時還?

畏途巉巖不可攀。

但見悲鳥號古木,

雄飛雌從繞林間。

又聞子規啼夜月,

愁空山,

蜀道之難難於上青天,

使人聽此凋朱顏。

連峯去天不盈尺,

枯松倒掛倚絕壁。

飛湍瀑流爭喧豗,

砅厓轉石萬壑雷。

其險也如此,

嗟爾遠道之人,

胡為乎來哉!

劍閣崢嶸而崔嵬,

一夫當關,

萬夫莫開。

所守或匪親,

化為狼與豺。

朝避猛虎,

夕避長蛇。

磨牙吮血,

殺人如麻。

錦城雖云樂,

不如早還家。

蜀道之難難於上青天,

側身西望長咨嗟。

Y hu hy

Nguy hồ cao tai

Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên

Tàm tùng cập Ngư phù

Khai quốc hà mang nhiên

Nhĩ lai tứ vạn bát thiên tuế

Bất dữ Tần tái thông nhân yên

Tây đương Thái bạch hữu điểu đạo

Khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên

Địa băng sơn tồi tráng sĩ tử

Nhiên hậu thiên thê thạch sạn phương câu liên

Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu

Hạ hữu xung ba nghịch chiết chi hồi xuyên

Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá

Viên nhứu ɖu͙ƈ độ sầu phan viên

Thanh nê hà bàn bàn

Bách bộ cửu chiết oanh nham loan

Môn Sâm lịch Tỉnh ngưỡng hϊế͙p͙ tức

Dĩ thủ phủ ưng toạ trường than

Vấn quân tây du hà thời hoàn

Úy đồ sàm nham bất khả phan

Đản kiến bi điểu hào cổ mộc

Hùng phi tòng thư nhiễu lâm gian

Hữu văn tử qui đề dạ nguyệt

Sầu Không san

Thục đạo chi nan nan ư thướng thanh thiên

Sử nhân thính thử điêu chu nhan

Liên phong khứ thiên bất doanh xích

Khô tùng đảo quái ỷ tuyệt bích

Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi

Phanh nhai chuyển thạch vạn hác lôi

Kỳ hiểm dã nhược thử

Ta nhĩ viễn đạo chi nhân

Hồ vi hồ lai tai

Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi

Nhất phu đang quan

Vạn phu mạc khai

Sở thủ hoặc phi thân

Hoá vi lang dữ sài

Triều tị mãnh hổ

Tịch tị trường xà

Ma nha doãn huyết

Sát nhân như ma

Cẩm thành tuy vân lạc

Bất như tảo hoàn gia

Thục đạo chi nan nan ư hướng thanh thiên

Trắc thân tây vọng trường tư ta

Ôi! Ghê quá! Hiểm, cao là bấy

Thục, khó đi hơn chạy lên trời

Tàm, Ngư mở nước bao đời

Từ khi mờ mịt đất trời mang mang

Đã bốn vạn tám ngàn năm đấy!

Khói bếp chưa thông ải đất Tần

Phía Tây, Thái Bạch chắn ngang

Vượt Nga Mi chỉ bằng đường chim bay

Đất núi lở vùi thây tráng sĩ

Sau, thang trời, cầu đá liền nhau

Trêи là một ngọn núi cao

Sáu rồng uốn lượn cùng chầu vầng dương

Dưới, dòng suối cuộn cuồn, thác nhảy

Sóng dội lên, nước chảy ngược dòng

Hạc vàng mỏi cánh, đừng hòng

Vượn sầu, khỉ tủi, khó lòng chuyền leo

Đèo Thanh Nê ngoòng ngoèo hiểm hóc

Trăm bước đi, ngoặt dốc chín lần

Chạm Sâm, đạp Tỉnh, ngại ngần

Tạm ngồi vỗ bụng thở than, mệt lừ

Anh sang Tây bao giờ trở lại?

Đường chon von, chỉ ngại trèo cao

Cây già, chim quạ thương sầu

Mái bay theo trống, nối nhau trong rừng

Lại nghe tiếng quốc chùng dưới nguyệt

Núi cùng đồi rậm rịt quạnh hiu

Đường đất Thục, khó đi nhiều

Khó đi hơn cả đường leo lên trời

Mới nghe thấy, rợn người, tái mặt

Núi cách trời gang tấc mà thôi

Thông khô treo ngược sườn đồi

Suối bay, thác đổ, liên hồi chen nhau

Đá rung chuyển nát nhàu sườn núi

Như ngàn cơn sấm dội hang sâu

Hiểm nguy ôi biết dường bao!

Đường xa, khách có quản nào quanh queo

Núi Kiếm Các cheo leo cao ngất

Ải một người, đối mặt muôn người

Nơi cửa ải, kẻ trông coi

Nếu không thân, sẽ thành loài sài lang

Buổi sớm đến, tránh đàn cọp dữ

Đêm tối sang, trốn lũ rắn dài

Mài răng hút máu ghê thay!

Gϊếŧ người như chặt cành gai dễ dàng

Đất Cẩm Thành tuy rằng vui thật

Nhưng chẳng bằng sớm được về nhà

Đường Thục khó, khó bao là

Ngóng về Tây, chỉ biết là thở than!

Nguồn: thivien.net