Chương 2: Sư đức, mấu chốt là sư đức

Ngày kế, cảm thấy đi dạy vốn cũng không phiền phức lắm. Duy có điều ở trong trường học mặc kệ gặp được ai đều phải trưng ra khuôn mặt tươi cười, thật là một chuyện mệt nhọc. Lờ mờ cảm thấy được bộ mặt giống như bị rút gân, ai, xem ra trở về phải đắp một cái mặt nạ dưỡng da rồi...

Ai, rõ ràng ta mang tính tình của đấng mày râu, không nên bắt ta áp chế tính tình biến thành tố nữ chứ...

Nghe ta oán giận, Cẩn ở trong điện thoại nở nụ cười.

"Làm sao vậy? Chu đại thiếu gia, biết ‘Vi nhân sư biểu’ (làm gương sáng cho người khác) không dễ làm đi!"

"Không phải thế, đây không phải đơn giản chỉ là chuyện vi nhân sư biểu, làm lão sư cho học sinh cũng không cảm thấy có gì khó. Mấu chốt là lão sư ta đây lại phải làm tôn tử cho những lão sư khác, cái này tương đối buồn khổ. Không thể bởi vì ta là lão sư thực tập lại coi thành tiểu nhị sai sử a..." Ta lại oán giận.

“Chậm rãi là tốt rồi, mới vừa tới trường học, ở trước mặt đồng sự phải khiêm tốn, đừng khoa trương. Bất quá, Chu Mới Mới, với tính cách kia của ngươi, muốn không khoa trương rất khó, hết sức làm tốt chuyện mình nên làm là được." Cẩn còn tiếp tục khuyên bảo ta.

"Nga, ta biết!" Nhỏ giọng trả lời.

"Ta cảm thấy được, ngươi làm một lão sư, chuyên môn là không thành vấn đề, phương thức giảng bài của ngươi hẳn là rất nhanh cũng có hình thức của riêng mình. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một phương diện, chính là sư đức. Nhớ kĩ, bây giờ ngươi là lão sư, mỗi tiếng nói mỗi hành động của ngươi đều sẽ ảnh hưởng tới học sinh. Bất kể làm cái gì, nhất định phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm!" Cần thấm thía nói.

"Đỗ Cẩn!"

"Ân?"

"Thời điểm ngươi làm lão sư ta, đã cảm thấy thực khó xử đi!" Đột nhiên cảm thấy thời điểm mình còn đi học thật là khốn kiếp, chọc cho Cẩn nhiều phiền toái như vậy. Ngẫm lại thực cảm thấy kia một đoạn đường nữ nhân khả ái này đã chịu đủ ẩn nhẫn và ủy khuất.

"Hoàn hảo, có lẽ, hẳn là có rất nhiều lão sư lấy ngươi là niềm kiêu hãnh đi. Dù sao ngươi từng là một học sinh thực xuất sắc!" Cẩn vẫn luôn như thế, phân tích tất cả các mặt tốt xấu, luôn ở thời điểm ta tự trách mà cho ta niềm an ủi. Kiếp này có thể gặp, có thể yêu một nữ nhân như vậy, là may mắn lớn nhất của ta!

"Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm. Lão sư ở trước mặt học sinh, vĩnh viễn phải bảo trì một trạng thái tinh thần tốt nhất. Từ từ sẽ đến đi! Chức nghiệp này đối với ngươi mà nói có khó khăn, bất quá, ngươi đã lựa chọn, nhất định có thể làm tốt!"

"Ân, ta biết. Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon!"

Ngồi trước máy vi tính một hồi, tiện tay cầm lấy giấy bút trêи bàn.

"Sư đức, mấu chốt là sư đức!" Ta đem lời này viết lên giấy, nhìn hồi lâu.

Trong ấn tượng của ta, Cẩn là một lão sư phi thường vĩ đại. Trong lớp tựa hồ mọi người đối với Cẩn đều là vui lòng thần phục. Khi lên lớp nghiêm túc nhưng không mất đi tính hoạt bát, xuống lớp có năng lực xử lý vô cùng tốt quan hệ với học trò. Đương nhiên, ta là ngoại lệ.

Hiện tại muốn dụng tâm hướng Cẩn học tập, học tập phương thức dạy học của Cẩn, học tập phương thức xử sự của Cẩn. Ở trong lòng ta, nàng đôi khi giống một quyển sách, ta muốn hảo hảo nghiên cứu và nghiền ngẫm.

Còn có chính là, ta muốn nghiền ngẫm phương thức yêu.

Mặc dù chỉ vừa làm lão sư một ngày, nhưng lại thấy rõ ràng các loại quan hệ nhân tế phức tạp trong trường học. Mà Cẩn, ở ngay hoàn cảnh lúc đó, là thế nào đi bao dung một hài tử tùy hứng, dưới những lời nói châm chích vẫn duy trì một bộ dáng bình thản ung dung như vậy. Điều này cần phải chịu đựng và ẩn nhẫn lớn đến cỡ nào, mà ta, lại vĩnh viễn đều như vậy tự cho là đúng, hết lần này đến lần khác gây rắc rối...

Đau lòng, vì cái gì, lúc ấy ta không hiểu...

Máy tính chờ trong thời gian dài, chuyển sang chế độ bảo vệ màn hình, hé ra album ảnh, đều là hợp ảnh của ta và Cẩn. Trước kia ở thời điểm tưởng niệm luôn một mình lặng im ngắm nhìn máy tính. Nhớ trước kia trong một bộ phim truyền hình, trong phim có một thợ chụp ảnh rất giỏi, hắn nói, thông qua ảnh chụp, có thể nhìn ra tình cảm người đó che dấu. Hiện tại xem lại những ảnh chụp ngày đó, trong ánh mắt Cẩn, những yêu thương này đó đều hiện ra. Ta vẫn nói chính mình yêu nàng, lại không hề dụng tâm đi quan sát, luôn bỏ qua những chỗ mấu chốt. Ta theo đuổi, chẳng qua là hứa hẹn trêи đầu môi, mỗi lần đều là hứa hẹn đi hứa hẹn lại. Mà Cẩn, trừ bỏ một câu "Ta chờ ngươi", nàng không nói ra bất kì lời hứa nào. Nhưng điều mà nàng làm, chính là dụng tâm bảo hộ ta, nhìn ta lớn dần, trợ giúp ta lớn lên, cùng đợi ta trưởng thành...

Sư đức, thứ ta muốn học, đâu chỉ là sư đức...

Tiết tự học buổi sáng, bắt đầu sửa đúng khẩu ngữ. Hiện tại xem như hiểu được năm đó "An ca" của Amy là như thế nào mà ra. Hệ thống giáo ɖu͙ƈ, bắt con người ta cả ngày vùi đầu nghiên cứu ngữ pháp cùng kĩ năng đọc, cuối cùng quay đầu lại liền xuất hiện một hiện tượng "Giấy chứng nhận đống lớn, người câm bay đầy trời".

Đang kiên nhẫn giảng về kĩ năng phát âm, có người gõ cửa. Ta còn chưa kịp nói "Mời vào", người ngoài cửa liền thẳng tiến vào.

Cặp sách đeo nghiêng, tóc ngắn rối tung, đồng phục cầm trong tay, ánh mắt mơ màng nhập nhèm, nhìn ra được vẻ mặt mỏi mệt...

Vừa thấy chính là thức suốt đêm. Đối với cái này, ta có kinh nghiệm. Về phần thức suốt đêm làm gì thì ta chịu.

Ta cảm giác được, nàng là một cô bé bướng bỉnh.

"Lão sư, ta đến muộn!" Chính là nói một câu như vậy. Không có nêu lý do hay lấy cớ.

"Lần sau chú ý, trở về chỗ đi!"

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, không nói gì thêm, đi thẳng tới chỗ ngồi, đem đồng phục ném trêи ghế, sau đó ngồi xuống.

Tiếp tục giảng bài. Hài tử kia đầu tiên là mở sách ra, sau đó đem sách dựng lên làm bộ học một hồi, chỉ chốc lát cũng không động đậy nữa, nhất định là ngủ thϊế͙p͙ đi.

Nhớ năm đó ta trong lớp nổi danh "vua ngủ", loại tư thế ngủ kinh điển này, ta làm sao không biết được.

Ta không gọi nàng. Nếu quyết định ngủ, vậy thì ngủ đi. Ta chỉ là nhớ kĩ bộ dáng của nàng. Có lẽ, là vì một chút tò mò.

Tiết học kết thúc, thời điểm quay về văn phòng, trêи đường gặp An lão sư. Lão thái thái hòa ái dễ gần này thấy ta liền hướng về phía ta nói:

"Sáng sớm kỉ luật thế nào?"

Ta cười cười, gật đầu nói: "Rất tốt. Đều rất nghiêm túc. Học sinh lớp này không tồi!"

"Có ai đi trễ không?" An lão sư lại hỏi.

Đầu thật nhanh suy nghĩ. Ta không muốn bán đứng hài tử kia, nhưng là, làm lão sư, tựa hồ là không nên bao che nàng...

Hai chữ "Sư đức" Cẩn nói lại hiện ra trong đầu của ta. Hiện tại cảm thấy có chút khó xử, không biết nên làm thế nào.

"Nga, An lão sư, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, thiếu chút nữa đã quên..." Nói chêm, chọc cười luôn luôn là sở trường của ta.

Đề tài rất nhanh liền xoay chuyển. An lão sư bắt đầu kiên nhẫn giảng giải vấn đề ta hỏi. Trong lòng ta có chút thay hài tử kia thấy may mắn.

Vốn cho là chuyện này coi như đã qua, không nghĩ tới buổi chiều, đang ngồi trong phòng làm việc soạn bài, hài tử ban sáng bước vào, bên cạnh là An lão sư.

"Trương Trác, ta bảo ngươi hôm nay mời phụ huynh đến, như thế nào không mời?"

Ta ngất. Đến trường học này mới hai ngày, thấy hai lần An lão sư muốn tìm phụ huynh học sinh, chẳng lẽ nghiện sao?

"Lão sư, mẹ của ta không có thời gian!"

"Mẹ ngươi không có thời gian? Còn ba của ngươi đâu?" An lão sư rõ ràng không tin lời nói của hài tử này. Nói xong, An lão sư tựa hồ phát hiện ta ở nơi này rình coi, hướng ta bên đây liếc một cái. Ta vội vàng cúi đầu giả bộ soạn bài.

"Ba của ta, không biết!" Hài tử kia thì thào nói.

"Không biết? Ngươi đây là thái độ gì? Ta cho ngươi biết, ngày mai nếu người nhà ngươi không đến, ngươi cũng không cần đi học!"

...

Ta buồn bực, ghét nhất bị lão sư dùng phương thức này. Mặc kệ học sinh làm cái gì sai a, ngươi làm một lão sư cũng không thể dùng thái độ này... Ta không rõ, An lão sư vì cái gì đối đãi với ta luôn như vậy hòa ái, nhưng đối đãi với học sinh này lại hung thần ác sát như thế. Cho dù giáo ɖu͙ƈ vẫn chú ý "Nghiêm sư xuất cao đồ", nhưng thế này cũng không khỏi có chút quá phận...

Nhưng là ta vẫn như cũ cái gì cũng không thể nói. Tựa hồ cảm giác được, ở trong này ta chỉ là một thực tập lão sư, ta hèn mọn, từ nhỏ đến lớn đều không cảm giác được mình hèn mọn đến như thế...

"Còn nữa, có phải sáng nay ngươi lại đến muộn hay không?"

"Đúng vậy!" Trả lời đơn giản. Nhìn ra được, là một người dứt khoát rõ ràng, nghĩ gì nói đó.

"Ngươi đây là lần thứ mấy? Đây cũng là do tiểu Chu lão sư tính tình hảo. Nếu như là giờ tự học của ta, ta cho người đứng ngoài hành lang hết buổi sáng!"

Ta ngất... Ta tính tình hảo... Được rồi...

Ta đột nhiên nhớ tới vấn đề sư đức Cẩn nói. Giống như đối mặt với một chuyện như vậy, ta không có cảm giác sư đức tồn tại. Có lẽ ta sai lầm rồi. Có lẽ ta đối với cái từ sư đức này lý giải còn chưa đủ sâu. Dù sao ta là thái điểu(1), An lão sư là lão điểu... Ấy, không thể nói như vậy, không lễ phép. Là lão giáo sư, tiền bối!

"Ta lười nói với ngươi! Ngươi về lớp đi!" An lão sư quát lớn.

Ai, nói hơn nửa ngày, trong phòng làm việc ngươi nói nhiều nhất, còn nói là mình lười nói... Được rồi...

Trương Trác rời đi, lúc gần đi còn liếc ta một cái. Âm thầm cảm thấy không ổn, đứa nhỏ này không phải là cho rằng ta đã bán đứng nàng đi... Lão tử mà làm chuyện đó, ai!

"Lớp này a. Hỏng bét hết!" An lão sư ở trong phòng lầm bầm lầu bầu.

"Ai, quên đi, An lão sư, ngài bớt giận!" Bên cạnh một lão sư cúi đầu khom lưng phụ họa. An lão sư là tổ trưởng bộ môn, quan lớn một cấp, dĩ nhiên có người vuốt ʍôиɠ ngựa.

"Phi!" Ta ở trong lòng âm thầm phi một cái.

"Ngài xem ngài cũng đã tận lực. Trường học cũng thật là, lúc phân lớp đều đem mấy học sinh thành tích kém lúc thi nhập học phân vào 10-3. Ngài cũng đừng tức giận!"

10-3, nguyên lai là như vậy.

Ta hiện tại có chút hiểu được vì cái gì khi ta hết tiết trở về An lão sư luôn hỏi ta thế nào. Chính là, ta không cảm thấy được có cái gì dị thường. Ngược lại cảm thấy được, không khí học của lớp 10-3 nếu so với 10-4 thì tốt hơn, học sinh 10-3 so với 10-4 cũng đơn thuần hơn.

Hoặc là, ta nguyên bản vốn không là một học sinh an phận thủ thường. Ở 10-3, ta tựa hồ có thể tìm thấy điểm quen thuộc.

Học sinh giỏi? Học sinh kém? Đột nhiên rất muốn cười. Hiện tại cảm thấy được, những điều đó đều trở nên không có ý nghĩa. Ta là một học sinh giỏi sao? Dường như khi đi học, ít nhất lão sư cùng bạn học đều cho rằng như vậy. Nhưng hiện tại nhớ tới, ta lại đối với chính mình khi đó đặc biệt thất vọng. Bởi vì ta không hiểu được yêu. Ta chỉ là một thiếu niên đuổi theo cơn gió, nhưng lại không biết cơn gió ấy luôn ở ngay phía trước vuốt ve gương mặt ta.

---------------------------------------------------

Chú thích:

(1)Thái điểu: đây là một ngôn ngữ mạng ý chỉ một loại chim dùng để làm món ăn, bây giờ “thái điểu” còn dùng để chỉ tân binh, một người thiếu kiến thức hoặc là tay mơ