Chương 25: Say rượu người yêu hoảng hốt

Uống vài ly rượu lót dạ, say.

Cha chỉ uống vài hớp, bởi vì còn phải lái xe, không dám uống nhiều.

Tựa cửa sổ xe, nhắm mắt lại. Gió thổi trêи mặt, lành lạnh, thực thoải mái.

"Giờ đi đâu a?" Cha rầu rĩ hỏi một câu.

"Nhà!" Không về nhà còn có thể về đâu?

"Không đi nhà Đỗ Cẩn à?" Cha bát quái hỏi.

"Ngày mai người ta còn đi làm a. Ta cũng không phải không có chỗ ở, thật là!" Trách cha nhiều chuyện.

"Ai, hai người các ngươi, cũng nên ra kết quả đi!" Cha hàm ý thăm dò.

"Kết quả ngươi nhìn còn đoán không ra sao? Ha ha, chờ xem!"

Tới nơi, mở cửa, không đứng vững, lung lay vài bước.

"Cần ta đưa ngươi lên lầu không?" Cha hướng ta hô to.

"Ta không sao, ngươi đi đi!" Lảo đảo đi lên lầu.

Tìm cái chìa khóa, sờ mó túi, ân? Hơn một? Chẳng lẽ do ta say quá? Cẩn thận nhìn, trừ bỏ một chuỗi chìa khóa của ta còn có một chìa khác. Hỏng mất, vẫn là vào nhà rồi nói sau.

Mở cửa, ngồi trong phòng khách nhìn xem cái chìa khóa kia. Nhìn tới nhìn lui như thế nào đều thấy dư ra một cái. Không thể nào, ta còn trẻ liền trở nên lẩn thẩn?

Tổng cảm thấy được không thích hợp, suy nghĩ một hồi, tựa hồ nghĩ ra rõ ràng.

Gọi điện thoại cho Cẩn.

"Trong túi ta có thêm một cái chìa khóa!" Học theo Cẩn, trực tiếp vào đề.

"Nghĩ đến là do ta?" Cẩn nhẹ giọng hỏi.

"Ân, ta cũng không ôm qua người khác a!" Cười, lời này nói đủ tiêu chuẩn, phỏng chừng ai kia bên đầu dây lại đỏ mặt.

"Ngươi uống rượu?" Cẩn cẩn thận hỏi.

"Ân, cùng cha, hàn huyên một chút chuyện việc làm!"

"Uống nhiều không? Có nhức đầu không?"

"Hơi hơi! Có chút nóng..."

"Uống nhiều ít a?" Rõ ràng là một bộ cười nhạo ta tửu lượng không tốt.

"Không tám lạng cũng nửa cân đi!"

"Rượu đế?" Kinh ngạc, như thể nào có thể cho rằng ta uống bia rồi còn bị uống đến say quắc cần câu chứ?

"Ân!"

"Ngươi phải chết a, uống nhiều rượu như vậy để làm chi? Có phải uống rượu thoải mái lắm không? Mặc kệ ngươi!" Nói xong, gác máy.

Đầu choáng váng, nhìn chìa khóa trêи bàn, ấn nút gọi lại, đã tắt điện thoại.

Xem ra thật đúng là nổi giận a... Tiểu nữ nhân này như thế nào tính tình lớn như vậy? Có chút sợ hãi, nếu không mau chân đến xem... Có nên đi không... Trong lòng do dự...

Đứng lên, lảo đảo bước hai bước liền cảm thấy trời đất chao đảo. Cha cho ta uống cái rượu gì đây a? Tác dụng chậm phát tác như vậy?

Tới phòng rửa mặt, dùng nước lạnh dội đầu, tựa hồ tốt hơn một chút. Bắt đầu buồn nôn, vịn bồn cầu bắt đầu ói.

Thực hoài nghi rượu cha mua là rượu giả, làm cho ta đây bệnh trạng giống như trúng độc cồn.

Ói ra một hồi cảm thấy dễ chịu một chút. Trêи người đầy mồ hôi, quần áo ô uế, cởi ra ném vào máy giặt. Rửa mặt, súc miệng, vẫn là cảm thấy khó chịu. Đánh răng thật kĩ, cuối cùng đem hương vị nôn mửa tống đi hết. Ý thức thanh tỉnh một chút, nhớ tới hình như ta đã làm Cẩn tức giận.

Di động tắt máy, vậy gọi điện thoại bàn. Đợi thật lâu cũng không ai bắt, chẳng lẽ sinh khí đến độ rút dây điện thoại? Không thể nào...

Lại gọi thêm một lần, vẫn là không ai bắt máy. Trong lòng có chút sốt ruột, vội vàng thay quần áo, cầm chìa khóa chạy ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa cầu thang, liền đυ.ng phải người vừa tới.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi..." Hôm nay thật sự là lỗ mãng, bên trong chung cư này đều là các lão niên nhân, vạn nhất đυ.ng ngã ta thật không thể gánh tội.

"Uống rượu còn chạy đi đâu?"

A? Thanh âm này như thế nào lại quen thuộc như vậy?

Vừa ngẩng đầu, nàng đứng ở nơi đó, nghiêm túc mà phẫn nộ nhìn ta.

"Đã trễ thế này còn muốn đi đâu a?" Nghiêm khắc nói xong.

"A? Ta... Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Cả kinh không nhỏ. Ai, khó trách điện thoại nhà nàng không ai bắt, hóa ta là đến nơi ta.

"Ta..." Muốn nói, nhưng không biết nên như thế nào mở miệng. Trong lòng có chút cảm động, có chút khẩn trương...

"Ngươi cái gì? Lên lầu rồi nói sau!" Cẩn ngữ khí thản nhiên, đi ở trước mặt của ta. Nhìn bóng dáng nàng, có chút không nắm được ý nghĩ. Uống có chút rượu thôi mà, vì cái gì giận đến như vậy đây?

Về đến nhà, bật đèn, trong phòng khách là một mảnh hỗn độn. Cẩn nhíu nhíu mày, ta vội vàng cười cười tiến lên đơn giản dọn dẹp một chút.

"Ngồi đi!" Ta chỉ chỉ sô pha, cực kì chột dạ.

Ngồi trêи ghế như trước không nói một lời. Tâm tư Cẩn vẫn luôn luôn tương đối khó đoán. Lúc này đây lại cảm thấy được tính tình này có điểm đột nhiên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem ta "xơi tái".

Ngồi bên người Cẩn, nhìn nàng. Cẩn không nói lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn bàn trà.

"Làm sao vậy? Tức... tức giận sao?" Cẩn thận nhích lại gần.

Cẩn không nói lời nào. Cái này ta vô kế khả thi. Bình thường luôn cảm thấy chính mình suy nghĩ rất nhanh, lần này lại cảm thấy hết đường xoay xở. Hết đường, thật sự là hết đường a.

Không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng. Bình thường chúng ta đều là người quen trầm mặc, nhưng là lúc hai ngươi ở chung chưa bao giờ thấy nặng nề. Luôn là lời nói không hết, chuyện giảng không xong. Cục diện như bây giờ, thật đúng là không thường gặp.

"Làm sao vậy, không có việc gì đi? Có phải ta chọc ngươi không vui?" Ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi, mình cũng có điểm ghét bỏ chính mình. Vẫn không phải là người quen an ủi người khác, bình thường bằng hữu giận dỗi chỉ cần nói đơn giản vài câu liền OK. Không nói nhiều, bởi vì không có cảm giác run sợ trong lòng như thế này, không có cảm giác lo lắng mà đau lòng như thế này.

Nữ nhân ta yêu an vị bên cạnh ta, trầm mặc, giống như là bởi vì ta làm sai cái gì, nhưng ta cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy. Nghĩ không ra, đoán không được. Nếu nàng muốn ngồi yên lặng như vậy, ta đây liền ngồi cùng nàng.

Nàng nhìn sàn nhà, ta nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích. Chúng ta biến thành hai cỗ điêu khắc.

Thật lâu sau, rốt cộc đợi được nàng mở miệng.

"Ngươi ói ra?" Quay đầu nhìn ta.

"Ân?" Ta cúi đầu nhìn trái nhìn phải. Trêи quần áo không có dấu vết a? Làm sao thấy được a?

"Ngươi thay quần áo!" Nhìn thấu ý nghĩ và nghi hoặc của ta, công bố đáp án trong lòng ta.

"Nga, ha ha!" Ta cười cười, "Hôm nay cùng cha không cẩn thận quá chén một chút, thật xin lỗi!" Ta ngẩng đầu nhìn Cẩn.

Cẩn không nói gì, nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi tựa đầu vào vai ta.

Trong lúc nhất thời tay chân trở nên luống cuống. Ta muốn ôm thắt lưng Cẩn, lại một cử động cũng không dám. Cẩn không nói lời nào, ta cũng không biết nên nói gì. Tình huống hôm nay thật sự là có chút đặc biệt, có loại cảm giác lòng người đại loạn.

Nàng chậm rãi nâng lên tay trái, vòng ra sau. Ta liền ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, cảm giác Cẩn di chuyển, đυ.ng đến tay phải của ta, nhẹ nhàng nắm lấy.

Cảm giác mười ngón tay nhanh chóng đan lại, tâm cũng bắt đầu kϊƈɦ động. Cẩn không phải là người chủ động, mà lần này trở về, lại cho ta rất nhiều kinh hỉ cùng ngạc nhiên.

Cẩn ngẩng đầu nhìn ta, vừa vặn cùng ánh mắt ta chạm phải. Giờ khắc này, nhu tình như nước, vốn đang nửa say nửa tỉnh, liền làm ta trở nên hoàn toàn say mê.

Trong ánh mắt tựa hồ có một chút chờ mong. Ta trở nên xúc động dị thường, ôm lấy tiểu nữ nhân, hôn thật sâu.

Một giọt nước mắt đọng lại trêи mặt của ta. Hai mắt vốn đang nhắm chặt mở ra, nhìn Cẩn trong lòng ngực, có một tia khó hiểu.

Cẩn nhìn trán ta, nhưng lại nhìn có chút thất thần, ta nghĩ không ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

Giơ tay lên, sờ sờ cái trán của ta. Cảm giác được ấm áp từ những đầu ngón tay, nhẹ nhàng sờ soạng.

"Làm sao vậy?" Có chút ngạc nhiên.

"Sẹo của ngươi, không nhìn kĩ, sẽ nhìn không ra!"

"Sẹo?" Ta sờ soạng một chút. Nga, đúng là có vết sẹo. Thật nhiều năm, cũng đã không nhớ rõ, cũng đã xem nhẹ.

Ta không phải là người nhớ rõ những ưu thương. Những chuyện không vui này, sẽ theo thời gian chậm rãi phai nhạt đi.

"Ta mỗi lần đi qua hành lang, nhìn đến cửa kính kia, đều nhớ đến vết sẹo trêи đầu ngươi!" Cẩn như rơi vào trầm tư của bản thân nói.

"Đúng vậy a! Ta lúc đó thật lợi hại a. Mới chút tuổi đã luyện thiết đầu công!"

"Đúng vậy a! Người khác đều là không đυ.ng phải tường không quay đầu lại, ngươi là đυ.ng phải tường cũng không quay đầu lại a!" Rốt cuộc khôi phục lại Cẩn mà ta quen thuộc. Hôm nay thật là có một loại cảm giác như nằm mơ, hiện tại xem như tỉnh mộng đi.

"Ngươi không sao chứ?" Ta không biết sau những lời nói này có phải có chút không có não hay không?

"Ngươi không nghĩ ra đi?"

"Ân, có một chút. Bất quá, thực xin lỗi, là ta không tốt!" Ai, thực là không nên uống rượu. Thật vất vả trở về một lần, làm sao lại uống say đây?

"Kì thật không trách ngươi!" Cẩn nhàn nhạt nói, "Ta cũng có chút thất thố!"

Thất thố? Cẩn thế nhưng lại dùng một từ như vậy. Mơ hồ cảm thấy tựa hồ là có gì đó ta không biết.

Cẩn nhích lại gần lòng ngực ta. Ta vươn tay nắm lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng ôm lấy.

"Minh nhi!" Cẩn nhẹ nhàng kêu tên ta.

"Ân? Làm sao vậy?"

"Ta không muốn cảm giác về ngươi sẽ bị lặp lại!" Cẩn nói làm ta thấy sâu xa, hiểu ý nhưng cũng không thông suốt.

"Sẽ không!" Vươn tay trái, vuốt ve tóc đang hỗn độn, "Chu Minh ta là người ra sao? Ai có thể lặp lại được ta? Ai có thể xứng cho ta lặp lại a?" Ta nở nụ cười.

"Hôm nay nghe được ngươi uống say, có chút hoảng hốt. Trong lúc nhất thời... có chút sợ hãi!"

Đau lòng, đều là lỗi của ta.

"Ta về sau sẽ không uống nữa!" Nếu Cẩn sợ ta uống rượu, ta thề cả đời không dính tới rượu,

"Không phải không phải!" Cẩn giải thích, "Ngươi không giống hắn, không nên trách ngươi..."

Hắn... Hắn? Nga! Ta đã hiểu! Là hắn!

Cẩn trầm mặc. Nhất định là vẻ say rượu của ta làm cho nàng nhớ tới người đó. Ai, đều tại ta. Là lỗi của ta, không rõ ràng tình huống, làm không tốt chuyện mình nên làm.

"Đừng nghĩ gì nữa, được không?" Nhẹ nhàng hôn trán Cẩn một cái. Người ta nói, hôn trán là đại biểu cho tha thứ. Cẩn, ta đảo khách thành chủ, ngươi tha thứ cho ta được không?

"Ta..." Rất ít khi thấy Cẩn muốn nói lại thôi, tựa hồ có chút khó xử.

"Ta hiểu. Không muốn nói thì đừng nói. Không muốn nghĩ thì đừng nghĩ. Ta sẽ không thay đổi, mặc kệ là uống rượu hay không uống rượu, mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta cũng sẽ không thay đổi! Được không? Đừng sợ!" Đem Cẩn ôm vào trong ngực. Giờ khắc này, nàng liền rúc vào trong lòng ta.

Nức nở, vì cái gì ta cuối cùng lại làm người yêu chảy nước mắt đây? Phát hiện mình thật sự là phế vật...