Chương 19: Ta làm thiên tài ngốc tử

Trương Trác còn tiếp tục cười. Đứa nhỏ này nhất định nhìn ra manh mối gì đó. Ai, trẻ con thời nay thật sự là không thuần khiết chút nào.

Quên đi, ta còn đi nói người ta! Lúc ta chừng ấy tuổi còn không phải giống như thế sao?

"Ngươi muốn cho thì cho, không muốn thì thôi!" Ta nhìn Trương Trác, bất đắc dĩ nói.

"Nga, được rồi!" Trương Trác cười cười, "Chu sir, đi thôi, tiện đường!"

"Ân!"

Nói xong cùng Trương Trác đi.

Tắm rửa xong, ngồi trước máy tính bắt đầu rối rắm. Chẳng lẽ thật là ta đa tâm? Ta không phải là một người tinh tế tỉ mỉ, nhưng từ sự kiện Amy, ta vẫn đều vô cùng cẩn thận với những chuyện thế này. Đôi khi thậm chí quá mức cẩn thận, có một chút manh mối liền bóp chết từ trong trứng nước.

Nhớ tới lúc đó dùng Amy thử Cẩn, kết quả biến thành nước ngập Kim Sơn. Mặc dù đã xác định được Cẩn yêu ta, nhưng lại làm tâm mình đau gần chết. Nhìn người mình yêu vì mình rơi nước mắt, cái loại cảm giác này thật sự rất khổ sở.

Quên đi. Lười suy nghĩ. Dù sao ta công tác tại trường này cũng không còn bao lâu nữa, rất nhanh phải rời đi. Trong khoảng thời gian này tận lực tránh tiếp xúc một chút là được rồi. Ai, thật là phiền toái. Ghét nhất phải giải quyết những chuyện này. Nhẹ không được nặng không được, xa không được gần cũng không được...

Ai, báo ứng báo ứng. Cái này thật sự là gậy ông đập lưng ông a! Người xưa nói thế nào "Không phải không có quả báo, chỉ là chưa tới thời điểm!" Giờ thì tốt rồi, những rắc rối, khó xử của Cẩn ngày xưa bây giờ tới phiên ta trải qua.

Bất quá, vẫn là tự an ủi mình, có lẽ do ta suy nghĩ nhiều quá, "Vô tình khiến khách đa tình khổ" (1) cũng không chừng.

Tính toán thời gian, thực tập xong hẳn cũng không có chuyện gì nhiều. Khóa học cũng kết thúc không sai biệt lắm, có thể dọn dẹp một chút về nhà. Tháng mười, Cẩn còn đi làm, về nhà cũng chỉ có ta một người. Nếu được giao công tác bây giờ cũng có chút hơi sớm, quên đi, hay là cứ đợi. Đợi được bốn năm, chẳng lẽ không đợi được chỉ một đoạn thời gian ngắn nữa.

Tùy tiện lướt net, nhìn một chút tin tức đó đây cùng giải trí bát quái. Bình thường đối với mấy thứ này ta không có hứng thú, bất quá hôm nay tâm tình không tốt lắm, tự mình giải trí một chút cũng tốt.

Phòng chat QQ của 10-3 chợt hiện. Ta không hay chat, mặc cho biểu tượng cứ lóe lên. Nhìn qua một chút, vẫn là cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhàm chán, liền lấy [Tập thơ chim bay] Cẩn tặng cho ta ra xem. Đã lâu lắm rồi, trang sách đều có chút cũ kĩ. Sợ lúc cầm tay sẽ làm dơ, ta còn đặc biệt bao bìa lại. Mà hiện tại, bìa sách đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu cái. Mỗi đêm trước lúc ngủ, ta đều đem [Tập thơ chim bay] đặt ở bên cạnh. Như vậy ta mới có thể cảm thấy an tâm và kiên định.

Lòng ta là một loài chim hoang dã, chỉ có trong thế giới của Cẩn nó mới tìm thấy bầu trời.

Cầm sách tùy ý lật, khát nước, chạy đến tủ lạnh trong bếp lấy nước ngọt. Vừa mới mở nắp ra, điện thoại liền reo lên. Thật sự là rất khát, vột vã uống một hơi rồi chạy đi nghe điện thoại.

"Đang làm gì?" Là Cẩn. Câu "Đang làm gì?" này là câu hay dùng của Cẩn khi nói điện thoại, ta đem nó phiên dịch thành "Ta nhớ ngươi"!

Ta là một người đa tình a, thật sự là đa tình không chịu được.

"Ta? Khụ khụ...." Một trận ho dữ dội... Ai nha, thật không nên ham hố nước ngọt kia.

"Làm sao vậy? Bị cảm?"

"Mới vừa uống nước ngọt bị sặc. Không đúng, cũng không phải bị sặc, mới vừa từ trong tủ lạnh lấy ra, buốt răng!" Ta bụm má nói. Ai, răng của ta, một ngụm nước ngọt này làm ta buốt thảm rồi...

"Tối rồi còn uống nước ngọt, chẳng trách ngươi mất ngủ! Đáng đời!" Cẩn ở trong điện thoại trách cứ ta.

"Ân, đúng, đáng đời!" Nguyên tắc của ta là lĩnh hội giáo ɖu͙ƈ lập tức nhận sai.

"Về sau buổi tối không được uống nước ngọt nữa!" Cẩn tiếp tục thuyết giáo.

"Ân, sẽ không uống!" Xem thái độ nhận lỗi của ta thật tốt. Nếu tất cả mọi người đều giống như ta, cái câu được viết trêи tường nhà tạm giam "Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, ngoan cố cùng cứng đầu, tử lộ chờ phía trước" có thể xóa đi rồi.

"Ha ha, đáp ứng thật thống kɧօáϊ, chỉ không biết ngươi có thể làm được hay không a!" Cẩn ở trong điện thoại nở nụ cười, lại khôi phục vẻ ôn nhu trước kia.

"Ngươi nói đi? Đáp ứng chuyện của ngươi, ta làm không được sao?" Lời này nói đầy vẻ chân thành và đáng tin cậy. Ai, ta còn là một người biết tỏ rõ tâm mình.

"Chuyện sáng sớm, sau đó có gì xảy ra không?" Cẩn ở trong điện thoại hỏi. Hóa ra nàng luôn lo lắng cho ta cả một ngày.

"Ân, yên tâm! Ta không lắm miệng, chỉ là quỷ biện một câu. Ngươi xem thái độ nói chuyện của ta bây giờ giống như đã cùng người khác khắc khẩu vào ban ngày sao?" Ta cười hỏi. Ai, mỗi lần nhận được điện thoại Cẩn, mặc kệ chuyện bực mình cỡ nào cũng liền buông xuống.

"Hiện tại nghe ra cũng không tệ lắm. Thanh âm có chút hơi khàn, bị cảm sao?"

"Bị viêm họng."

"Viêm họng? Có gì bận tâm a?" Cẩn cười trêu ghẹo ta, biết rất rõ ràng con người của ta là rất ít khi bởi vì một vài chuyện vặt vãnh mà phiền lòng.

"Không có gì, người trẻ tuổi, hỏa khí lớn, này không..." Ngất. Ta đây đang nói gì a? Buổi tối nói mấy cái này làm chi a? "Nga, ta là nói a, người trẻ tuổi, khí thế hăng hái, luôn hùng hùng hổ hổ..." Ai, nói bẻ đi thế này có điểm không xuôi lắm, bất quá nói cũng đã nói rồi.

Cẩn nhất định thấy rõ ta giấu đầu hở đuôi. Bất quá thông minh như Cẩn, tự nhiên là sẽ không truy đến cùng. Cùng Cẩn nói chuyện luôn vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời có lỡ lời cũng không cần lo lắng Cẩn sẽ bám lấy không tha. Thoải mái, có thể nói thoải mái. Đương nhiên, cũng không nên lỡ lời nhiều quá.

"Xem ra, tiểu Minh Minh coi như qua được cửa này rồi a. Ngươi lần này thực tập a, xem ra còn đặc sắc hơn so với qua năm cửa chém sáu tướng!" Cẩn còn tiếp tục trêu ghẹo ta.

"Thiết, năm cửa sáu tướng cái gì a? Ta đây còn sa vào mĩ nhân kế đây!"

"Cái gì? Mĩ nhân kế?" Cẩn lập tức bắt đầu cảnh giác.

Ngữ khí của nàng thay đổi làm ta cảm thấy phi thường đắc ý. Hắc hắc, tiểu nữ nhân ngày càng để ý ta đi.

"Học sinh mà ta cõng kia, có điểm không đúng, hôm nay nhờ một học sinh khác đem một hộp kẹo ngậm Kim Tảng Tử cho ta. Ai, bình thường những chuyện săn đón xun xoe thế này đều có ẩn tình!"

"Nói không chừng là ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi. Có lẽ học sinh người ta chính là thành thật coi ngươi là một lão sư tốt đi!" Cẩn ở trong điện thoại cười.

"Hắc hắc, ta thật hi vọng là chỉ đơn giản như vậy. Bất quá phải tính đến trường hợp xấu nhất thôi!"

"Tính đến trường hợp xấu nhất? Không cần thiết a. Chu đại tài tử ngươi nhân duyên tốt cũng không phải là ngày một ngày hai, chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không ít. Nói trắng ra là già trẻ không tha, không gì bỏ qua!"(2)

Ta ngất. Dùng từ gì thế này a? Cẩn a Cẩn, ngươi không lợi dụng chuyên nghiệp khi dễ ta một chút thì sẽ không thoải mái đúng không! Mồ hôi. Bất quá, khi dễ cứ khi dễ đi, ai kêu ta thích bị ngươi khi dễ đây?

Ai, thật phục chính mình. Nước quá trong ắt không có cá, người quá hèn mọn tất vô địch a!

"Ai, đây chính là báo ứng a. Thấy kẹo Kim Tảng Tử kia ta liền nhớ lại ta lúc nhỏ đi làm đủ chuyện lớn nhỏ cho ai kia, thật trắng trợn táo bạo ha ha!" Nhớ tới trước đây canh ở ngoài cửa văn phòng Cẩn, sáng sớm trộm rót cho Cẩn chút nước ấm. Nhớ tới thời điểm năm lớp mười lúc Cẩn bị bệnh ta thiếu chút nữa đem cả tiệm thuốc đều dọn đến.

"Ha ha, làm gì có a. Ngươi trước đây rất đáng yêu a! Ngốc nghếch ngu ngơ, đã muốn làm gì sẽ không chuyển biến!" Tất cả sủng ái, ta đều nghe ra được.

Có lẽ, ở trêи thế giới này chỉ có Cẩn nói ta là "Ngốc nghếch ngu ngơ". Người luôn luôn nói chuyện theo kiểu "Đánh Thái Cực" là ta, cho tới bây giờ chưa từng bị người khác kêu là "Đần độn" bao giờ.

Tiểu hài tử ngốc yêu Cẩn ngày nào, nay đã trưởng thành, vẫn như trước yêu đến ngu ngốc.

Ai, ta lại bắt đầu theo ý nghĩ của Cẩn tự hạ thấp chính mình. Cái hố lớn như vậy, như thế nào chính mình lại tự nhảy vào đây?

"Ngươi không cần dùng cách đã đối phó với Amy đối đãi với học sinh! Dù sao, nàng chỉ mới là một đứa nhỏ!" Thanh âm Cẩn trở nên nghiêm túc.

"Ân. Ta biết rồi, ngươi yên tâm!" Chậm rãi nói, ta muốn cho Cẩn yên tâm một chút. Ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước (3), dù cho sử xanh hóa thành tro tàn, tình yêu của ta vẫn bất diệt. (4)

"Ta đương nhiên đối với ngươi yên tâm. Chính là, ta lo lắng phương thức của ngươi. Hiện tại không giống như ở trong trường đại học. Người ngươi đối mặt đều là tiểu hài tử, ngàn vạn lần phải chú ý phương thức!" Cẩn còn tiếp tục tha thiết dặn. Xem ra, tính xấu của ta lúc trung học đã cấp tiểu nữ nhân này một ấn tượng khó phai mờ, sợ ta hở chút sẽ lôi người ta ra đánh.

"Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào. Ta đã có tấm gương để noi theo rồi." Ta cười xấu xa.

"Tấm gương?" Cẩn nhất thời không kịp phản ứng. Cẩn a Cẩn, luôn thông minh như vậy, bất quá cũng có lúc sơ sẩy bị ta lợi dụng sơ hở.

"Đúng vậy a. Trước kia người nào đó đối với tiểu hài tử nào đó chính là vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận a. Có thể tham khảo, nhưng là không thể rập khuôn! Bởi vì ta sẽ không giống như người nào đó thích tiểu hài tử nào đó. Tiểu hài tử nào đó chỉ thích người nào đó, không thể thích tiểu hài tử nào đó khác đâu!"

Nói xong, chính mình cũng có chút choáng váng.

Cẩn không nói, phỏng chừng cũng muốn ngất. Trầm mặc hồi lâu, Cẩn thở dài.

"Ai, năng lực biểu đạt của ngươi cũng quá kém. Đừng nói là ta dạy, dọa người!"

Mồ hôi! Vốn đang đắc ý, cái này mất mặt chết mất.

"Ngươi không lo lắng sao?" Ta đột nhiên hỏi Cẩn.

"Lo lắng? Lo lắng cái gì?" Cẩn ngạc nhiên, không hiểu được ý ta.

"Không lo lắng ta sẽ cùng nàng ái muội, lúc gần lúc xa?"

"Ngươi? Ngươi có bản lĩnh đó sao? Ngực bự ngốc nghếch. Ta không hơi đâu buồn lo vô cớ!" Cẩn cười nhạo.

"Ta... ta ngực bự?" Ta kháng nghị. Cách dùng từ này thật sự rất không thỏa đáng.

"Nga, ta quên. Ngươi không có ngực mới đúng." Cẩn bổ sung xong, chính mình cười muốn đứt hơi.

"..." Thánh thần ơi, ta đã trêu ai chọc ai a?

Cẩn phỏng chừng ở đầu dây bên kia cười đến run rẩy cả người đi. Nghĩ tới ta liền xuân tâm nhộn nhạo... Mọi người đều nói thiếu nữ hoài xuân, ta đây nếu không cố gắng cũng sẽ thành một bà cô già. Ai, trong lòng rỉ máu a, con chim nhỏ thanh xuân của ta đã một bay không trở lại...

"Ngốc tử, đi ngủ sớm một chút đi!"

Ngây người. Một câu "Ngốc tử" làm ta tâm sự trăm chuyển, tay cầm điện thoại có chút run rẩy. Thanh âm dịu dàng ấy mau chóng hòa tan ta, như một dòng sông nhỏ, chậm rãi chảy vào nội tâm. Trong tim ta, một đóa hoa nhỏ vừa chớm nở. Thật đẹp...

"Uy?" Cẩn đại khái là nửa ngày không nghe ta trả lời, hoài nghi đầu óc ta bị chạm đâu đó đi.

"Ân, ta biết rồi!" Nhẹ nhàng trả lời. Người ta đều là "Ngốc tử thiên tài", còn ta lại là "Thiên tài ngốc tử"của tiểu nữ nhân ở đầu dây bên kia, thật làm cho ta yêu thảm. Ta thề, đời này ta liền "hủy" trong tay nàng!

Chú thích

(1): Một câu trong bài "Điệp luyến hoa - Xuân tình" của Tô Thức

蝶戀花-春情

花褪殘紅青杏小,

燕子飛時,

綠水人家繞。

枝上柳棉吹又少,

天涯何處無芳草!

牆裡鞦韆牆外道,

牆外行人,

牆裡佳人笑。

笑漸不聞聲漸悄,

多情卻被無情惱。

Điệp luyến hoa - Xuân tình

Hoa thoái tàn hồng thanh hạnh tiểu,

Yến tử phi thì,

Lục thuỷ nhân gia nhiễu.

Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,

Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.

Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,

Tường ngoại hành nhân,

Tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,

Đa tình khước bị vô tình não.

Điệp luyến hoa - Tình xuân

(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Hoa rụng tàn hồng, thanh hạnh nhỏ,

Chim yến bay về,

Nước biếc vòng quanh ngõ.

Tơ liễu trêи cành bay lỗ chỗ,

Ven trời trông hút xanh liền cỏ.

Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ,

Ngoài lộ người đi,

Trong mỹ nhân cười rộ.

Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ,

Vô tình khiến khách đa tình khổ.

Nguồn: thivien.net

(2)Già trẻ không tha, không gì bỏ qua : nguyên văn là “lão thiểu giai nghi, cư gia tất bị”, đại loại là 2 câu thành ngữ.

Lão thiểu giai nghi: Già trẻ đều thích hợp

Cư gia tất bị: theo như ta gg thì là 8 loại sách cần có trong nhà

(3): Ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước: Ý nói chỉ thủy chung với một người.

(4): Dù cho sử xanh hóa thành tro tàn, tình yêu của ta vẫn bất diệt: Lời bài hát "Tóc như tuyết" của Châu Kiệt Luân