Chương 17: Rắc rối chuyện tình của Vương tỷ

Lúc trở lại văn phòng, An lão sư đã đi mất. Không khí trong phòng trở lại an tĩnh và yên bình.

Từ trong cặp lấy ra sổ ghi chép và giáo án, ngồi ở chỗ kia xem. Cẩn xoa dịu tâm trạng nôn nóng bất an của ta. Hiện tại, lại khôi phục một mảnh đạm bạc và yên tĩnh.

Không khỏi lại bắt đầu thả hồn theo gió suy nghĩ, nhớ tới bộ dáng Cẩn lúc lên lớp. Tổng cảm thấy được chính mình bất kể có đọc bao nhiêu sách vẫn không thể có được cái loại khí chất nho nhã trêи người Cẩn. Hiện tại mới hiểu được, là ta không có trí tuệ hải nạp bách xuyên (trăm sông đổ biển, ý nói bao la như trời biển) như nàng. Xem ra "Phúc hữu thi thư kí tự hoa" (trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa) câu danh ngôn này cũng không có sai.

Chính đang một chỗ ngây người suy nghĩ, Tiểu Đinh mặt đen đi đến đây.

"Tiểu Minh tử, ngươi này điện thoại không gọi được, bóng người cũng không thấy, có còn muốn cái ly hay không?" Nói xong, từ phía sau lấy ra cái ly của ta, đặt ở trêи bàn.

"U, quên mất!" Cười cười gãi đầu, "Làm phiền ngài đại giá quang lâm tới đây, ngài vất vả rồi!" Vội đứng lên.

"Cút qua một bên! Ngươi còn có lúc quên? Thật sự là hiếm thấy!" Nhìn ta cười, Tiểu Đinh cũng cười, "Nhìn ngươi tâm tình tốt ta cũng an tâm, ha ha, ngươi làm việc tiếp đi, ta đi lên!" Mới vừa đi hai bước lại quay đầu nói: "Ban sáng lúc ta tới tìm gặp Vương tỷ, Vương tỷ nói ngươi buổi trưa tìm nàng, nàng có chuyện muốn nói với ngươi!"

"Có chuyện muốn nói với ta? Chuyện gì a?" Ta nhìn Tiểu Đinh nói.

"Thiết, ta làm sao biết a. Nàng lại không nói cho ta biết. Chính ngươi hỏi đi!" Nói xong liếc ta một cái rồi đi.

Ai, cứ mãi hoa si, quên mất cái ly, thuốc cũng quên, hiện tại mới cảm thấy cổ họng đau. Ngẫm lại quên đi, cũng không phải cái gì tiên đan thần dược, chính là uống xong rồi cũng không thấy hiệu quả lập tức, thiếu một cữ cũng không sao.

Nho nhã... Lại lâm vào trầm tư. Ai, cảnh giới này ta xem như không đạt được. Vẽ hổ không thành lại thành chó, cuối cùng rơi vào học đòi không được lại càng thêm nát.

Buổi sáng hai tiết, lúc dạy xong tiết thứ hai có điểm hối hận. Sáng sớm không nên chỉ lo sinh khí, quên đi tiệm thuốc mua kẹo ngậm gì đó. Hiện tại mới cảm thấy được cổ họng lại thực đau. Trước kia cũng thường xuyên bị đau họng, chính là khi đó làm học sinh, cổ họng không thoải mái có thể không nói, thậm chí có thể trốn học nghỉ ở nhà. Mà giờ khắc này, là trốn cũng trốn không thoát.

Buông sách, uống ngụm nước, cầm lấy di động đi tổ thể ɖu͙ƈ tìm Vương tỷ. Các tiết thể ɖu͙ƈ bình thường đều vào buổi chiều, cho nên Vương tỷ buổi trưa đều ở tổ thể ɖu͙ƈ uống trà đọc báo. Ta còn thường bởi vậy chọc nàng, nói nàng là ông già gõ mõ cầm canh ban ngày.

Thái độ khác thường, Vương tỷ ở trêи bàn nằm úp sấp, nghe có tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy ta, cười cười, ý bảo ta ngồi xuống.

Trong mắt có tơ máu, vòng thâm quanh mắt, không cần nói, chắc chắn là thức đêm mà ra.

"Tìm ta?" Cổ họng lúc này cố tình lại đau, thanh âm trở nên khàn khàn. Ai, xem ra ta cùng tổ thể ɖu͙ƈ xung khắc a...

"Không nghỉ ngơi tốt?" Vương tỷ cười cười, thoạt nhìn cũng không thoải mái.

"Hoàn hảo! Có lẽ là đau họng."

"Ăn cơm không?" Lời này hỏi có điểm bất chợt.

"A?" Ta nhìn nhìn đồng hồ, còn chưa đến 11 giờ. "Ngươi nói là ăn sáng hay là ăn trưa a? Giờ là mấy giờ a? Đang hôn mê à?"

Vương tỷ sửng sốt, rồi lại cười cười.

"Tiết bốn có tiết không?"

"Không. Có tiết còn có thể ngồi đây?" Ta thực cảm thấy được Vương tỷ đang phát sốt. Không phải, là đầu nóng tới hồ đồ, ngay cả năng lực suy nghĩ cơ bản cũng không còn.

"Đi, đi ra ngoài ngồi một chút!" Vương tỷ nói xong liền đứng lên.

"Ngay lúc này? Bây giờ đang là lúc đi làm nha!" Liếc mắt nhìn Vương tỷ.

" Làm cái búa! Không có tiết, đi, ở nơi này ta phát bực!"

"Vậy ngươi mời ta ăn cơm đi!" Ta cười nhìn Vương tỷ.

"Không thành vấn đề. Ngươi muốn ăn cái gì?"

"KFC!"

"Thiết, đúng là ngoạn ý của tiểu hài tử. Đi, đi thôi!"

Tuy nói là chưa tới giờ ăn cơm, bất quá ta đối với nhu cầu thức ăn từ trước tới nay là không có thời gian hạn chế. Ai, nếu giấc ngủ giống như sức ăn của ta thì tốt rồi, bớt đi việc mỗi đêm đều nhìn trần nhà miên man suy nghĩ.

"Có bị ai phê bình không?" Vương tỷ cười nhìn ta, trong mắt có một tia xin lỗi.

"Không có việc gì. Quen rồi. Thực tập sinh địa vị ti tiện, làm cháu nội cho người ta phê bình cũng không tránh được!" Ta cười nói.

"Chu, ngươi tâm tính đúng thật là tốt, so với ta lúc mới vừa đi dạy mạnh hơn nhiều!"

Trong lòng ta âm thầm đắc ý. Đó là, ta có một cố vấn tâm lý vô địch. Đừng nói ngươi, ai đều không có đãi ngộ giống ta đây...

"Ha ha, ta vừa rồi cũng rất bực mình. Gọi điện thoại ca cẩm than vãn, tốt hơn nhiều!" Uống xong trà bưởi trong tay, hơi ngọt, làm cổ họng không thoải mái.

"Gọi cho GF ngươi?" Vương tỷ vẻ mặt bát quái nhìn ta.

"Ân! Đúng. Trừ bỏ nàng, người khác muốn cũng không được a!" Ta nghĩ ta phải là vẻ mặt kiêu ngạo a.

"Tiểu tử! Nhìn ngươi thật hạnh phúc!" Vương tỷ ở một bên cảm thán. Cảm thán xong lại thở dài một hơi, "Ngày hôm qua ta cùng nàng cãi nhau!"

"A? Nàng?... Nga!" Ai, càng ngày càng cảm thấy được ta là nhà có hiền thê a, khụ khụ, không được, người ta đang buồn bực, ta cũng không thể ở phía sau đắc ý.

"Không phải là bởi vì chuyện trường học đi?" Ta nhìn Vương tỷ hỏi.

Vương tỷ suy nghĩ một hồi, "Không hoàn toàn thế. Đó là ngòi nổ đi!"

"Ngòi nổ? Xa-ra-giê-vô (1) a, lời này là sao a! Ngươi học theo ta? Mập mờ thế này cái nào cũng là đáp án!" Ta cười.

"Xa-ra-giê-vô?" Vương tỷ tò mò nhìn ta.

"Ngất. Ngươi không biết? Hồi cấp ba học qua rồi. Ngòi nổ của Chiến tranh thế giới lần thứ nhất!"

"Ai... Ngươi đang xả cái gì a?" Vương tỷ bất đắc dĩ.

"Không có gì. Ngươi tiếp tục đi!" Ai, nếu như là Cẩn, nàng nhất định có thể hiểu được. Người cùng người quả nhiên là không thể so sánh với nhau.

"Ai, phục ngươi! Vậy mà cũng nói được!" Vương tỷ trừng mắt liếc ta một cái, tiếp tục nói: "Tối hôm qua, nàng chuẩn bị tốt bữa tối chờ ta. Lúc ăn cơm, tâm tình ta không tốt. Nàng nói chuyện, ta không để ý, kết quả liền cãi nhau!" Vương tỷ nhìn cọng khoai tây trong tay, nói.

"Xong rồi?" Ta ngẩng đầu nhìn.

"Ân. Đơn giản vậy thôi." Vương tỷ hướng về ta bất đắc dĩ cười cười.

"Ha ha." Thật đúng là đơn giản. Tình tiết này đủ cũ xưa. "Trường học một bên loạn, trong nhà lại cãi nhau, ngươi đúng là chịu đủ!" Đối Vương tỷ tỏ vẻ đồng tình.

"Ha ha!" Vương tỷ cười, biểu tình trêи mặt cũng là ngày càng nặng nề, "Chu, nói thật, ta phát hiện ta đối với nàng càng ngày càng không có cảm giác, càng ngày càng không có kiên nhẫn. Ta cảm thấy, nàng thay dổi, một chút ta đều không hiểu..."

"Ngươi hiểu nàng sao?" Ta hỏi ngược lại.

"Trước kia đúng vậy. Hiện tại, ta không biết, không xác định được!"

"Ha ha, đại khái là do cuộc sống bình yên làm phai nhạt đi. Khó tránh khỏi. Qua một lúc là tốt lên thôi, đừng nghĩ nhiều quá." Ta cảm giác được chuyện tình cảm của Vương tỷ xuất hiện nguy cơ và vấn đề, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Ta không thích đánh giá chuyện tình cảm của một người, càng không đồng ý với cái gọi là "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê ". Chuyện tình cảm, chung quy là nên chính mình giải quyết, ai cũng không giúp được ai.

"Ai... Có lẽ nên thuận theo tự nhiên đi. Ngươi sao? Gần đây thế nào?" Vương tỷ nhìn ta, cười nói.

"Ta? Như cũ! Bỗng chốc mua sầu chuốc não. Lắm khi như dại như ngây. Ngoài mặt mặc dù thanh tú,trong lòng rác rưởi chứa đầy. Đần độn học hành lười biếng, Việc đời chẳng biết dở hay. Việc làm ngang trái, tính ương gàn, Quản chi miệng người chê trách! (2) Ta tự mình nói xong.

"Được được!" Vương tỷ chịu không nổi "Biết ngươi một bụng thơ văn rồi, đừng nổi hứng làm thơ với ta được không?"

Ta cười, "Lời này không phải ta nói, là Tào Tuyết Cần. Cái này gọi là trích dẫn."

Vương tỷ trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Chu, tính tình của ngươi như thế nào lại nhạt nhẽo như vậy a? Một người sống cần phải có tư vị a. Cũng chưa bao giờ gặp ngươi bực tức, ngược lại là ta, không có việc gì cứ tìm ngươi oán giận!"

"Thiết!" Ta nở nụ cười, uống trà bưởi trong tay.

"Làm sao ngươi biết ta không bực tức? Bực tức đều tìm một người phát tiết thôi..... Ta cũng không có tốt đẹp như vậy đâu!" Vo vo cái cốc giấy trong tay, ném ở trêи bàn.

"Ai? Chu, ta đặc biệt tò mò, người ngươi thích rốt cuộc là dạng gì? Ngươi như thế nào liền thích lâu vậy a? Nàng bây giờ còn đi học sao?" Vương tỷ vẻ mặt bát quái nhìn ta hỏi.

"Nàng? Đi làm rồi!"

"Đi làm? Làm cái gì a?" Tiếp tục bát quái.

"Teacher!" Ta cười nói.

"Lão sư? Là bạn học ngươi a? Chắc cũng đang thực tập?" Ai, Vương tỷ đầu lớn thế nhưng một chút hữu ích cũng không có.

Không phải! Nàng lớn tuổi hơn ta!"

"Nga. Ha ha. Ngươi thật lợi hại a. Không tồi. Hai các ngươi còn đều là lão sư. Cái này gọi là..." Vương tỷ bắt đầu vơ vét vốn từ trong bụng mình.

"Hắc hắc, cùng chung chí hướng, tư tưởng hợp nhau, tình đầu ý hợp, môn đăng hộ đối...!"

" Bội phục bội phục... Chu Minh ngươi lợi hại!" Vương tỷ liền ôm quyền. "Nhìn ngươi cũng không giống người học chuyên ngành tiếng Anh, sao ban đầu không học tiếng Trung?"

"Nàng chính là học tiếng Trung. Ta liền phù hợp đi học tiếng Anh. Cái này gọi là "Song kiếm hợp bích" a." Ta cười nói, "Ngươi muốn ta nói tiếng Anh cũng được a, have a common goal, in the same camp..."

"Được rồi!" Vương tỷ nổi điên, "Ngươi nói tiếng Anh ta liền muốn ói. Lúc thi Đại học mất sức trâu bò, đều có di chứng, nghe thấy tiếng Anh ta liền nhức đầu!"

"Ha ha, ta không nói không được. Chính ngươi hỏi mà, giờ lại trách ta!" Ta cười tại kia làm ngáo ộp.

"Ai, ngươi nhớ nàng không?"

"Vô nghĩa!" Vấn đề này hỏi thật không có trình độ.

"Nga, cũng đúng! Nhìn ngươi thật tiêu sái đi. Ta cảm thấy được, ngươi thực hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Nhìn đoán không ra, ngươi còn tương tư a!"

Tương tư, tương tư đến không một giờ một khắc nào nhàn nhã.

"Lúc có thể sớm chiều ở chung, mắt của ta luôn nhìn nàng chằm chằm; sau đó, không thể sớm chiều ở chung, ta lại nghĩ biện pháp vây quanh nàng mà chuyển; hiện tại, ha ha..."

Vương tỷ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ta. Mà ta, lại không biết nên thế nào nói tiếp. Mỗi lần nhắc tới, đều lâm vào tưởng niệm. Đây đã thành thói quen của ta, ngày càng trầm trọng.

"Hiện tại, một người, tìm tìm kiếm kiếm, vắng vẻ thê lương, có biện pháp nào? Ngày lại ngày qua, tốt xấu gì cũng như nhau, làm gì không tốt hơn?" Ta cười nói.

"Ngất. Ta nghĩ có thể giống như ngươi vậy thì tốt rồi. Gần đây thật phiền, thấy nàng, nghe nàng nói mấy câu liền phiền. Nàng nói, tất cả là cái gì đồ trang điểm a, quần áo a, linh ta linh tinh, tiếng nói chung ngày càng ít. Theo lý thuyết, hai chúng ta có thể là môn đăng hộ đối a, một là Thể ɖu͙ƈ lão sư, một là Huấn luyện viên Yo-ga, nhưng như thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên!" Vương tỷ vừa nói vừa bẻ tay, tiếng phát ra rôm rốp.

"Tiếp xúc với những người khác nhau, hoàn cảnh bất đồng, khó tránh khỏi. Ngươi có thử tiếp xúc một chút với thứ nàng thích, thử đi vào cuộc sống của nàng hay không?"

"Ta mới không cần. Vì cái gì nàng không đi vào cuộc sống của ta?" Vương tỷ nhìn ta nói.

Ta cười cười lắc đầu. Người ta luôn như thế này, mặc kệ sự tình gì, nhất định trước tiên đứng ở lập trường mình vì mình mà suy nghĩ. Luôn miệng nói yêu, yêu ở đâu cơ chứ?

-------------

(1): Xa-ra-giê-vô: Người Xec-bi đã ám sát Thái tử Áo-Hung vào ngày 28/6/1914, từ đó tạo thành cái cớ cho Đức - Áo gây chiến.

(2): Là bài Tân giang nguyệt kì 1 trong Hồng Lâu Mộng

西江月其一 Tây giang nguyệt kỳ 1 Tây giang nguyệt kỳ 1 (Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)

無故尋愁覓恨,

有時似傻如狂;

縱然生得好皮囊,

腹內原來草莽。

潦倒不通世務,

愚頑怕讀文章;

行為偏僻性乖張,

那管世人誹謗!

Vô cố tầm sầu mịch hận,

Hữu thì tự xoạ như cuồng;

Túng nhiên sinh đắc hảo bì nang,

Phúc nội nguyên lai thảo mãng.

Lạo đảo bất thông thế vụ,

Ngu ngoan phạ độc văn chương;

Hành vi thiên tích tính quai trương,

Na quản thế nhân phỉ báng!

Bỗng chốc mua sầu chuốc não.

Lắm khi như dại như ngây.

Ngoài mặt mặc dù thanh tú,

Trong lòng rác rưởi chứa đầy.

Đần độn học hành lười biếng,

Việc đời chẳng biết dở hay.

Việc làm ngang trái, tính ương gàn,

Quản chi miệng người chê trách!

Nguồn: thivien.net