Văn án

(Đây là lời của Cẩn nhé. Chỉ riêng cái này thôi. Phần còn lại sẽ đều là lời của Minh.)

Năm ấy, ngươi 16 tuổi.

Mặc đồng phục trường học màu xanh trắng, mang theo vẻ mặt trẻ con ngồi phía dưới.

Năm nay, ngươi 23 tuổi.

Mặc giáo phục màu xanh lam, nho nhã lễ độ đứng trêи bục giảng.

Chỉ một thoáng, ta có chút hoảng hốt. Thời gian thấm thoát, năm tháng vội vàng. Đột nhiên ngẩng đầu-

Thần thái sáng ngời, giữa hai đầu chân mày vẫn là vết ấn ký tự thuở nào. Giơ tay nhấc chân, lại có chút thành thục mị lực. Thật là một cảm giác kì diệu, giống như tiểu hài tử tóc ngắn quật cường ngày nào nay bỗng nhiên lớn lên, lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi còn bé.

Lối nhỏ vườn trường, chúng ta sánh vai cùng đi, ngươi cười nói với ta: "Ta đã không còn là học trò của ngươi nữa"...

Đi qua bao năm tháng cuồng vọng, trải qua bao thử thách của đời người.

Cùng vượt qua sương mù, khói sóng, cùng bước qua cầu vồng, chúng ta cả đời gắn bó...

Sinh như hạ hoa, dù chỉ có một mùa rực rỡ, cũng muốn soi sáng lộ trình một đời;

Tử như thu diệp, dù sinh mệnh lặng yên điêu tàn, không uổng kiếp này ở trần thế dấn bước.

Bao giờ núi mòn, bao giờ sông cạn, mùa đông sấm dậy, mùa hạ tuyết rơi, trời đất giao hợp, mới cùng ngươi…(1)

Hai chữ cuối, ta không cách nào viết ra.

Bên tai vang vọng [Kí ức độc quyền](2). Chậm rãi hồi tưởng, những ngày tháng điên cuồng kia, cùng với một điên cuồng tiểu tử là ngươi.

------------------------------------------------

Chú thích:

(1) Đây là bài thơ “Thượng da” (上邪)

上邪 Thượng da Hỡi trời (Người dịch:Điệp luyến hoa)

上邪!

我欲與君相知,

長命無絕衰。

山無陵,

江水為竭,

冬雷震震,

夏雨雪,

天地合,

乃敢與君絕。 Thượng da,

Ngã ɖu͙ƈ dữ quân tương tri,

Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,

Giang thuỷ vị kiệt,

Đông lôi chấn chấn,

Hạ vũ tuyết,

Thiên địa hợp,

Nãi cảm dữ quân tuyệt. Hỡi trời,

Ta nguyện với chàng tương tri,

Mãi mãi chẳng phân ly.

Núi chưa mòn,

Sông chưa cạn kiệt,

Đông vang sấm dậy,

Hè mưa tuyết,

Trời đất hợp,

Mới cùng chàng ly biệt.

Nguồn: thivien.net

(2)Kí ức độc quyền: Tên một bài hát của Trần Tiểu Xuân, phát hành năm 2008.

Sơ dịch:

Quên mất đã bao ngày chia xa

Vốn quen ở một mình, lặng nhìn mưa rơi

Những nỗi cô đơn rời rạc lại như phản ứng dây chuyền

Muốn vui vẻ cũng không có khí lực

Trời đất vần vũ như một bộ phim thảm họa

Cuối cùng nhận ra chính mình mới thật đáng thương

Thật xin lỗi vì chúng ta không có cỗ máy thời gian

Không thể đắn đo kéo dài điều đã kết thúc.

Ta hi vọng ngươi là kí ức độc quyền của ta

Đặt nơi đáy lòng mặc thế gian có nói bao nhiêu điều cay độc

Điều duy nhất ta có bây giờ

Là ngươi, là một nửa tình yêu ngươi trao

"Ta thích ngươi" là kí ức độc quyền của ta

Trong tim ta ngươi sẽ luôn hiện hữu

Ở nơi tình cảm được khóa chặt

Dù không thể thổ lộ vẫn không sao

Ta hi vọng ngươi là kí ức độc quyền của ta

Đặt nơi đáy lòng mặc người khác có nói lời khó nghe

Hiện tại ta đã có điều ta cần

Là ngươi, là một nửa tình yêu ngươi trao.

"Ta thích ngươi" là kí ức độc quyền của ta

Trong tim ta ngươi sẽ luôn hiện hữu

Ở nơi tình cảm được khóa chặt

Dù không thể thổ lộ, mãi luôn tồn tại.

Văn án 2 (Được viết bởi Eagle1994)

Thời gian thấm thoát trôi, từng bước một, ta tiến gần đến ngươi.

Tuổi trẻ khinh cuồng, có ngươi bên cạnh, dụng tâm bảo hộ, chờ ta trưởng thành.

Lớn lên sau này, có ngươi chung bước, cùng nhau bầu bạn, kề vai chiến đấu.

Sinh như hạ hoa, cuộc sống của ta vì có ngươi mà trở nên rực rỡ.

Tử như thu diệp, cuộc đời này có ngươi ta không hề tiếc nuối.

Cuối cùng ta cũng đợi được cái ngày đó, đợi được đến cái ngày có thể đứng trước mặt ngươi tuyên bố một câu đã lặp đi lặp lại tận trong đáy lòng:

“Cẩn, ta đã trưởng thành!”