Chương 30: Chương 30 (H nhẹ)
Edit & Beta: Nhi
“Lãnh tiên sinh, tôi tới nhận tội đây!” Đỗ Uy Lợi đan hai bàn tay vào nhau đặt trước bụng, hai chân hơi mở ra, đứng thẳng cao ngất.
Lãnh Ngạo xuống lầu, không hề liếc mắt nhìn anh ta một cái, chẳng biết trong tay anh có một cái khăn trắng từ lúc nào, vừa thổi vừa lau súng.
“Lãnh tiên sinh, ngoài việc thỉnh tội, tôi còn muốn báo cho anh một tin tức tốt.” Ánh mắt Đỗ Uy Lợi di chuyển theo bước chân của anh, động tác lau súng của anh rất nhanh nhẹn, nhưng đôi mắt kia lại như mắt sói muốn ăn thịt người vậy, nghĩ đến việc mình có thể chết dưới họng súng kia, thật ra cũng không thật sự có tư cách.
Lãnh Ngạo vẫn tiếp tục lau súng, vừa lau vừa nâng súng lên, đôi mắt sói kia híp lại như đang ngắm bắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
Tư thế đứng thẳng của Đỗ Uy Lợi vẫn không thay đổi, “Lãnh tiên sinh, nếu anh cảm thấy gϊếŧ tôi có thể làm cho Thước tiểu thư trở về bên cạnh anh, thì anh cứ việc nổ súng đi!” Lời vừa dứt, anh liền nhắm hai mắt lại, bộ dạng không hề sợ hãi cái chết chút nào.
Đứng dưới họng súng, thấy chết không sờn, Lãnh Ngạo đều nhìn thấy rõ ràng. Từ sau khi Khả nhi rời khỏi anh, đã có rất nhiều người phải chết, bao gồm cả thân tín và người thân, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi được gì.
Anh ta nói đúng, cho dù có gϊếŧ anh ta thì Khả nhi cũng không thể lập tức trở về bên cạnh mình, nhưng Lãnh Ngạo vẫn rất không cam lòng.
Đè thấp súng xuống, bóp cò, một viên đạn xoáy không khí phóng ra bắn vào giữa hai chân của Đỗ Uy Lợi, tiếng súng vang lên phá vỡ không gian yên lặng của đại sảnh.
Tiếng súng vang lên bên tai và phần đất giữa hai chân bị đạn bắn, Đỗ Uy Lợi mở mắt ra. Nói không sợ chết là nói dối, vừa rồi lúc đạn bắn đến, hai chân anh cũng run lẩy bẩy, may mà đạn không bắn trúng mình nên anh mới có thể nhẹ nhàng thở ra, nhưng hai bên thái dương đã sớm ướt đẫm mồ hôi rồi.
Dù sao anh cũng chỉ là người bình thường, đối mặt với ông vua hắc đạo hung tàn anh vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ là anh che giấu rất tốt mà thôi.
“Đỗ tiên sinh, anh cũng biết anh phạm tội gì?” Lãnh Ngạo thu súng, đi từng bước về phía anh ta.
“Tôi tuyển dụng công nhân không cẩn thận, để người xấu trà trộn vào đảo, bắt cóc Thước tiểu thư.” Đối mặt với bước chân uy hϊếp của anh, khí thế của Đỗ Uy Lợi rõ ràng đã yếu đi nhiều.
“Tên kia là ai?”
“Vẫn chưa tra được.”
Nói tới đây, Lãnh Ngạo đã đi đến trước mặt Đỗ Uy Lợi, hai người đàn ông có chiều cao không chênh lệch lắm, nhưng hai đôi mắt lại không hề giống nhau.
“Nếu đã không tra được, vậy anh muốn thỉnh tội như thế nào?”
“Lãnh tiên sinh, ba ngày này tôi đã đưa toàn bộ đá Poudretteite đến trụ sở bí mật, cũng đã cho người đến giám định, quả nhiên là đá Poudretteite thượng phẩm, giá trị vô kể, chỉ cần gia công đánh bóng là có thể bán ra được rồi.” Đỗ Uy Lợi biết bây giờ nói những lời này anh ta cũng không nghe vào được, nhưng anh vẫn phải nói.
“Đã không có Khả nhi, tôi cần thứ đá đắt tiền này để làm gì nữa?” Lãnh Ngạo xoay người ngồi xuống ghế sofa làm bằng da thật.
Cả người anh đều vùi vào ghế sofa, súng bị ném sang bên cạnh, tung nhẹ lên vài cái rồi mới nằm im trên ghế.
“Tôi cảm thấy người bắt cóc Thước tiểu thư nhất định là vì thứ đá quý này.” Đỗ Uy Lợi dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng có thể hắn ta vẫn cho rằng anh khai thác được kim cương, căn bản sẽ không bao giờ ngờ được anh đã khai thác ra được Poudretteite còn hi hữu hơn cả kim cương.”
Lời chỉ điểm của anh ta khiến thần kinh Lãnh Ngạo chấn động, đôi mắt đen lóe sáng: “Tiếp tục đi!”
Anh biết đá Poudretteite có thể khiến anh trở thành một người vô cùng giàu có trên thế giới, nhưng anh cũng biết nếu không có Khả nhi, anh sẽ trở thành người cô độc nhất, tiền bạc hết thảy đều vô nghĩa, anh muốn để Khả nhi được hưởng dụng tài phú của mình, anh muốn Khả nhi vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
“Hiện tại bệnh của cha tôi đã khỏi, chuyện khai thác có thể giao cho ông ấy tiếp tục, mà tôi rất lấy làm xấu hổ vì sự mất tích của Thước tiểu thư, tôi sẽ tự mình tìm Thước tiểu thư trở về.” Đỗ Uy Lợi nói liền mạch lưu loát, không hề chớp mắt lấy một lần.
Lãnh Ngạo không nhìn anh ta nữa mà cúi đầu suy tư, tóc phủ trên trán đã che mất đôi mắt của anh nhưng ánh sáng ngoan độc thì vẫn còn đó.
“Lãnh tiên sinh, chỉ cần dùng kim cương thật dẫn dụ những người đã bắt cóc Thước tiểu thư ra, thì chắc chắn tôi có thể tìm được cô ấy, coi như là để tôi được lập công chuộc tội.” Đỗ Uy Lợi lại nói thêm một câu.
Lãnh Ngạo đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh thật sự nắm chắc?” Lãnh Hổ đã chết, anh đang suy nghĩ không biết nên để người nào đi hoàn thành nhiệm vụ khó giải quyết này.
“Tôi chắc chắn.” Ba chữ vô cùng quả quyết.
“Tôi đã tha cho anh một mạng, nếu anh không thể tìm được Khả nhi, anh có biết kết cục của mình là gì không?” Lãnh Ngạo từ từ đứng lên, bàn tay có ngụ ý đặt lên vai anh ta.
“Chết không hối tiếc!” Đỗ Uy Lợi không cần suy nghĩ nói ra bốn chữ, từng chữ đanh thép hùng hồn.
“Tốt, tốt.” Lãnh Ngạo xem như đã bị anh ta thuyết phục rồi, “Tôi cho anh thời gian nửa năm, nếu trong vòng nửa năm này anh không thể tìm thấy Khả nhi, thì anh chờ chết đi.”
Ngữ khí trầm thấp, uy hϊếp rõ ràng.
“Vài ngày sau, chuyện Lãnh tiên sinh có thể khai thác được số lượng kim cương lớn mọi người sẽ đều biết, đến lúc đó tôi lập tức bắt đầu hành động!” Đỗ Uy Lợi tự tin mười phần.
“Nếu không có chuyện gì nữa, anh có thể rời đi.” Lãnh Ngạo thu lại bàn tay đặt trên vai anh ta, đôi mắt kia không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Đỗ Uy Lợi thẳng thắn dứt khoát rời đi, để lại một mình Lãnh Ngạo trong đại sảnh rộng lớn cô tịch.
__
Ở một nơi khác, lúc hai người đàn ông đang âm thầm đọ sức thì ở Brunei, Thước Tiểu Khả lại như một con sâu gạo ngủ ăn ăn ngủ, vẻ mặt hồng hào.
Ở cùng Hoắc Yêu mấy ngày nay, cô vẫn không hề biết Hoắc Yêu một nhân vật lớn đến mức nào, chỉ biết anh ta có đại danh đỉnh đỉnh là “Lão yêu”.
Cái từ “lão yêu” này, lúc mới nghe còn tưởng là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, là một nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ, hoàn toàn không hề hợp với Hoắc Yêu phong lưu thành tính chút nào. Mà Hoắc Yêu này cũng xem như là một người đặc biệt, chuyện anh ta trà trộn vào hải đảo và nguyên nhân đầu độc đến nói hết cho cô mà không che giấu chút gì.
Hóa ra anh ta là vì số lượng lớn kim cương kia mà không tiếc một mình mạo hiểm trà trộn vào đó, từ lúc xác nhận trong tay Lãnh Ngạo thật sự có kim cương vô giá, anh ta muốn nhanh chóng rời đi nên mới hạ độc, tạo tình cảnh hỗn loạn để có thể an toàn thoát thân. Anh ta đã âm thầm liên hệ với phi cơ và người của mình, vốn tưởng rằng phải chém gϊếŧ một trận mới có thể rời đi, không ngờ sự dây dưa của cô lại giúp anh ta không mất người nào cũng thuận lợi đào thoát.
Đây là chân tướng mà Thước Tiểu Khả biết, nhưng cô lại vẫn không biết thân phận của Hoắc Yêu. Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chiếc BMW chạy vào sân, sau khi xe ngừng, Hoắc Yêu lại ôm một mỹ nữ xuống xe.
Rèm cửa bị kéo mạnh lại, căn phòng tối đen. Thước Tiểu Khả xoay người dựa vào cửa sổ, tức giận đến xám mặt. Cô tức cũng không phải vì mỹ nữ bên cạnh anh ta, mà là vì cô hoàn toàn không có tự do. Lúc ở bên cạnh Lãnh Ngạo, tuy không được tự do nhưng cô vẫn có thể chơi đùa trong phạm vi quy định. Nhưng mấy ngày ngốc ở đây, ngoại trừ tòa nhà này, cô không thể đi đâu được nữa, ngay cả cơ hội phơi nắng hít thở không khí trong lành cũng không được.
Ở một căn phòng khác, mỹ nữ chân dài đang chớp mắt nhìn Hoắc Yêu cởϊ áσ tháo thắt lưng, ngón tay thon dài vuốt dọc tấm lưng rộng lớn của anh ta.
Chỉ mấy phút sau, một nam một nữ đã quấn quít kề cận, người phụ nữ chu đôi môi đỏ mọng, nâng cao một chân lên.
“Bảo bối, em thật mê người!” Hoắc Yêu vờ như không nhìn thấy đôi môi đỏ kia, vươn tay vỗ mông cô gái: “Cong lên!”
Cô gái cực kỳ nghe lời, hai tay đặt trên mép giường, mái tóc nâu đỏ hất lên, cúi đầu xuống, cong cặp mông to lên, bày sẵn tư thế chuẩn bị.
Hoắc Yêu hoan ái cùng phụ nữ đều không có khúc dạo đầu thâm tình gì, cởϊ qυầи áo xong là bắt đầu công kích mãnh liệt. Lúc này cũng không ngoại lệ, anh ưỡn vật khiến đàn ông kiêu ngạo kia ra, tìm đúng vị trí, sau khi xuyên vào thì trực tiếp luật động.
Không biết là công phu của anh cao hay là kỹ thuật cao, người phụ nữ bắt đầu động tình rêи ɾỉ.
Luật động một hồi, anh ra lệnh: “Nằm xuống!”.
Cô gái vốn rất nghe lời anh ta, nhưng có lẽ là do quá động tình nên bỗng nhiên xoay người, hai tay dài vòng qua đầu anh, cong đôi môi đỏ lên muốn hôn môi anh.
“Hừ, cô dám phạm vào quy tắc của tôi.” Hoắc Yêu đã chơi đùa không ít phụ nữ, nhưng những khi hoan ái cũng không cho phép bọn họ hôn vào môi anh, anh cũng chưa bao giờ hôn những phụ nữ như thế này.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có lực uy hϊếp mười phần.
Lúc này cô gái mới quay lưng lại nằm trên giường lớn.
Hoắc Yêu nhảy lên giường, ngồi xổm xuống, quát lớn: “Nâng chân lên!”
Cô gái không dám cãi lời nâng hai chân lên đặt trên vai anh.
Hoắc Yêu động thân một cái đâm cực đại vào trong u khổng của cô gái, vừa tiến công vừa dùng lực xoa nắn ngực của cô ta.
“Ưm… Ưm…” Tiếng kêu của cô gái sóng sau cao hơn sóng trước, hai gò má hồng rực như hoa đào, ánh mắt mê ly, đầu lưỡi không ngừng liếʍ môi.
“Xoay người, nằm sấp xuống!” Lúc hoan ái Hoắc Yêu không có chút nhu tình nào.
Cô gái quyến rũ đứng dậy quỳ xuống, hai tay đặt trên gối mềm, chờ mong một vòng tiến công mới.
Tinh lực của Hoắc Yêu thật sự rất dồi dào, vòng tiến công này không thể sánh với hai đợt trước mà lại càng mạnh hơn.
Tiếng rên của phụ nữ, tiếng ngâm của người đàn ông, khiến căn phòng to lớn tràn ngập khí tức ái muội.
Sau khi xong việc, Hoắc Yêu vẫn khinh thường cô ta như cũ, ném quần áo lên người cô ta, thấp giọng: “Mặc vào. Cút đi!”
Cô gái vô cùng không tình nguyện mặc quần áo, chỉnh sửa lại mái tóc rối bời, sau khi mở cửa lại nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp khác đang đứng dựa tường mỉm cười nhợt nhạt.
“Nhìn cảnh xuân đầy mặt cô như vậy, kỹ thuật của Hoắc tiên sinh nhất định là rất tuyệt rồi!” Câu nói khıêυ khí©h như vậy làm sao giống như được một cô gái mười lăm tuổi nói ra chứ.
Người phụ nữ cắn răng, lúc đi đến trước mặt cô lại ngẩng đầu, vênh váo tự đắc rời đi.
Thước Tiểu Khả buồn cười nhìn bộ dáng của cô ta, nhưng cười không ra tiếng nữa vì tên Hoắc Yêu kia đang tựa cửa, như cười như không nhìn cô.
Hết chương 30