Chương 4

Người đàn ông đưa tay xoa đầu con gái, sau đó nhìn cô nói, "Vừa rồi tôi cũng đã thấy được, Vy Vy nhảy tốt như vậy cũng là nhờ cô Đàm dạy dỗ tỉ mỉ. Vy Vy mau cảm ơn cô giáo đi."

Cô bé lắc lư bím tóc xinh đẹp, giọng ngọt ngào nói, "Cảm ơn cô Đàm ạ. Em thực sự rất thích cô."

Vy Vy thật đáng yêu, Đàm Nhược Yên không thể chống đỡ nổi trước sự ngây thơ và ngoan ngoãn của cô bé. Trên mặt cô hiện lên ý cười dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra vuốt ve bím tóc mềm mại của đứa trẻ.

"Vy Vy ngoan quá, cô cũng thích em nhiều lắm."

Không khó để nhìn ra Đàm Nhược Yên là một người rất yêu quý trẻ con, đó cũng là lý do lớn nhất mà cô chọn nghề này. Vy Vy cũng đã khoe với hắn rằng cô chính là người đã tết tóc cho con bé, còn thêu một con thiên nga xinh đẹp trên cổ áo của con bé nữa.

Từ khi sinh ra Vy Vy đã không có mẹ, cho nên ít nhiều gì cô bé cũng luôn khao khát sự dịu dàng của một người phụ nữ. Mà Đàm Nhược Yên vừa hay chính là người như vậy, bảo sao mà con gái hắn lại thích cô.

Lăng Vũ Triệt giả bộ vô tình chạm ngón tay vào tay cô, khiến người phụ nữ giật mình vội vàng rụt tay lại. Gò má trắng nõn của cô đỏ lên vì xấu hổ, nhìn từ xa trông ba người chẳng khác nào một gia đình đích thực.

Đúng lúc này, tài xế Tiểu Lý tìm được phòng nghỉ, gõ cửa tiến vào.

Lăng Vũ Triệt thấy cậu ta cũng chỉ lãnh đạm liếc mắt một cái, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ nói, "Cô giáo Đàm, thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay đã làm phiền cô lâu như vậy đúng là ngượng ngùng. Không bằng tôi mời cô một bữa cơm, coi như nhận lỗi vậy. Vừa lúc tôi có chút chuyện của Vy Vy muốn hỏi cô, không biết bây giờ có thuận tiện hay không?"

"Lăng tiên sinh khách khí."

Đàm Nhược Yên do dự một chút, ánh mắt có chút tò mò nhìn Tiều Lý. Vị Lăng tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Do dự nửa ngày, không thể từ chối sự hiếu khách của hắn, cuối cùng Đàm Nhược Yên vẫn là đồng ý.

Có thể đi ăn tối với cô giáo Đàm khiến cho Vy Vy rất vui vẻ, cô bé kéo tay cô chạy về phía cửa xe, sau đó cùng cô ngồi ở ghế sau, cả dọc đường không ngừng ríu rít nói chuyện với cô.

Đàm Nhược Yên cũng rất thích trò chuyện với cô bé, rất kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện không đầu không đuôi của Vy Vy.

Cô vốn tưởng rằng Lăng Vũ Triệt sẽ ngồi ở ghế phụ, không ngờ lại thấy hắn mở cửa từ phía bên kia, cùng hai người ngồi ở ghế sau.

Sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, chiếc xe rất lớn nên ba người ngồi vẫn cực kỳ thoải mái. Hắn và Đàm Nhược Yên ngồi hai bên của Vy Vy, nhẹ nhàng mỉm cười nghe con gái mình nói chuyện với cô.

Cùng một người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần như vậy khiến Đàm Nhược Yên không khỏi khẩn trương. Cũng may có Vy Vy ở giữa làm sinh động bầu không khí.

Cô không khỏi có cảm giác như bọn họ là một gia đình, trong khi người mẹ quan tâm việc học ở trường của con thì người cha lại dùng ánh mắt dịu dàng dõi theo hai người họ.