Gương mặt anh tuấn, pha chút hoang dại của Nam Cung Trạch nở một nụ cười ma mị, giọng điệu đầy khıêυ khí©h: “Muốn nhảy xuống lắm rồi phải không? Yên tâm, bên dưới là hồ bơi. Nếu cô biết bơi, chắc là không có nguy hiểm gì đâu. Trò chơi kí©h thí©ɧ thế này, nhảy đi chứ?”
Tuy hắn đang cười, đẹp đến mê hồn, nhưng sâu trong đáy mắt lại là một màn sương khinh miệt và chế giễu dày đặc.
Hắn rõ ràng định cô không dám nhảy, coi cô như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn, mặc cho hắn đùa bỡn.
Mạc Hi Nhi trừng mắt nhìn hắn, căm hận đến tận xương tủy. Gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng hiện lên vẻ kiên quyết đến chết cũng không đổi. Xoay người, mái tóc đen mượt như thác nước tung bay trong gió đêm. Không cần suy nghĩ, “ùm” một cái, cô nhảy thẳng xuống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Nam Cung Trạch lao đến cũng không kịp. Chỉ nghe thấy tiếng “ùm” vang dội, mặt nước hồ bơi lấp lánh ánh đèn bỗng nổi lên một tầng bọt nước.
Hắn không nhịn được buột miệng chửi thầm: “Mẹ kiếp! Đồ đàn bà chết tiệt!”
Sau đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ướt sũng từ hồ bơi leo lên, chạy như bay về phía bãi đậu xe. Dù trong bóng đêm, thân hình mỹ miều, quyến rũ của cô vẫn đầy sức hút chết người.
Hắn vừa giận vừa bực, nhưng du͙© vọиɠ nguyên thủy lại không hiểu sao trỗi dậy mãnh liệt.
“Lăn vào đây!” Hắn gầm nhẹ. Một bóng đen mặc vest đen thoắt cái đã xuất hiện sau lưng hắn.
“Trạch thiếu, có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Trạch lạnh lùng hỏi: “Hoa hậu cái quái gì đó tên là gì?”
“Tống Oánh Oánh"
Gã mặc vest đen, Nghiêm Khí là vệ sĩ riêng của Nam Cung Trạch, như một bóng ma luôn âm thầm bảo vệ hắn. Bất kể lúc nào, nếu không được gọi, hắn ta tuyệt đối không xuất hiện.
Nhưng, hắn ta không chỉ đơn thuần là vệ sĩ. Bất cứ chuyện gì Nam Cung Trạch muốn biết, chỉ cần hỏi, Nghiêm Khí sẽ cung cấp thông tin rõ ràng, chính xác. Hắn ta chính là “Google sống” của Nam Cung Trạch.
Nam Cung Trạch nhướn mày. Người phụ nữ kia tuyệt đối không phải Tống Oánh Oánh. Dù hắn chỉ gặp Tống Oánh Oánh một lần, nhưng hắn chắc chắn, cô ta không có vẻ đẹp kiều diễm, không có vẻ lạnh lùng, và càng không có diễn xuất xuất thần như người phụ nữ vừa rồi.
Tất nhiên, nếu đó là diễn xuất.
Giọng điệu hắn trở nên nguy hiểm: “Ta muốn biết lai lịch của người phụ nữ vừa rồi.”
Nghiêm Khí nói: “Tư liệu của Tống Oánh Oánh ạ? Thiếu gia, chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”
Một nụ cười tao nhã mà nguy hiểm lại xuất hiện trên khuôn mặt Nam Cung Trạch. Hắn nheo mắt, che giấu ánh nhìn sắc bén, rồi lạnh lùng nói: “Đó không phải Tống Oánh Oánh. Ta muốn biết tại sao cô ta lại xuất hiện trong phòng ta, mục đích của cô ta là gì!”
Đã đạt được mục đích, thành công thu hút sự chú ý của hắn, lại dùng cách thức chấn động như vậy để rời đi, đúng là một người phụ nữ thông minh! Phải, hắn rất tức giận, nhưng lúc này, hứng thú lại lấn át cơn giận.
Đã lâu lắm rồi hắn mới gặp được đối thủ thú vị như vậy.
Hắn phải chơi đùa cho đã, nếu không thì thật phụ lòng người ta vất vả sắp đặt, đúng không?
Nghiêm Khí bỗng hiểu ra: “Ý thiếu gia là, cô Tống Oánh Oánh đó dám cho ngài leo cây? Hay là người phụ nữ kia đã giở trò gì khiến Tống Oánh Oánh không thể đến?”
Nụ cười lạnh trên mặt Nam Cung Trạch biến mất, hắn thờ ơ nhìn Mạc Hi Nhi lái chiếc xe bình thường phi như bay ra khỏi khu biệt thự của hắn.
Thú vị thật!
Đàn bà dám đánh hắn, càng thú vị hơn!
Hắn nói: “Hoa hậu Tống Oánh Oánh đúng không? Nghiêm Khí, ngươi bảo ban tổ chức hủy bỏ tư cách của cô ta, để á hậu lên thay.”