"Mục Hàn, anh bắt đầu dùng Crazy Fish Live từ khi nào?"
Hai mắt Lâm Thù Nhi trừng Mục Hàn, giật mình hỏi.
Cô ta cũng không nghi ngờ gì khác, một đại gia vung tiền như rác, một tên phế vật không nuôi nổi bản thân, trong mắt cô ta thì hai người này thực sự không có chút liên quan gì!
Lâm Nhã Hiên cau mày tỏ vẻ khó hiểu.
"À. . . Crazy Fish Live? Là cái gì? Anh thấy bài hát này dễ nghe nên cài làm nhạc chuông điện thoại thôi".
"Anh. . . anh ra ngoài nghe điện thoại đây!"
Tay phải Mục Hàn nắm chặt di động trong túi quần, hơi vội vàng chạy ra ngoài, tìm được một góc không có người mới dừng lại.
"Chị, tên phế vật Mục Hàn vội vội vàng vàng như vậy, chắc chắn làm chuyện gì xấu rồi!"
Lâm Thù Nhi nói với vẻ khinh thường.
"Đừng nói bậy!"
Sắc mặt Lâm Nhã Hiên hơi phức tạp, nói chặn ngang.
Chẳng lẽ anh ta gọi cho Vương Tuyết? Nếu không sao lại căng thẳng như vậy?
"Phù! Vừa rồi quên thoát khỏi Crazy Fish Live, nguy hiểm thật!"
Mục Hàn lấy di động ra thở phào một hơi.
Lúc này, màn hình chính hiện ra một giao diện, ở trên hiển thị:
"Manh Tiểu Mỹ đang cố gắng kết nối với bạn, bạn chấp nhận chứ?"
Không chấp nhận!
Mục Hàn quyết đoán từ chối.
Ai ngờ ngay sau đó, âm nhạc yêu cầu kết nối tiếp tục vang lên!
"Còn chưa hết sao?"
Mục Hàn do dự một chút, để tránh có tình huống đột xuất khác xảy ra, nên anh chậm rãi chọn "OK!”
"Anh Hàn, cuối cùng anh cũng chấp nhận lời mời kết bạn của em rồi!”
Âm thanh ngọt ngào của Lâm Thù Nhi vang lên, có vẻ vô cùng vui sướиɠ.
"Ừ, có việc gì sao?"
Mục Hàn kết nối xong, cố ý thay đổi giọng nói của mình, hai mắt cảnh giác nhìn hai chị em đang ở trong cửa hàng flagship.
"Là thế này, chúng em đang ở cửa hàng flagship Elizabeth tại quảng trường Thời Đại Sở Dương. . “.
"Anh có thể có em mượn hai trăm năm mươi nghìn tệ không? Crazy Fish Live phải mất một ngày mới nhận được tiền, ngày mai em sẽ trả lại anh ngay!"
Lâm Thù Nhi nói đơn giản mọi chuyện cho Mục Hàn nghe, trong lòng căng thẳng như có con nai đang bị lạc!
"Chuyện nhỏ, để anh lo”.
Mục Hàn nói xong, nhanh chóng ngắt kết nối, cũng thoát khỏi Crazy Fish Live.
"Ai dô! Cô tìm được lão già nào giúp đỡ sao? Thật không ngờ, bản mặt ván giặt đồ như cô lại có kẻ ngốc nào bao nuôi sao?"
Cố Văn Văn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mỉa mai nói.
Trong mắt cô ta, chuyện vừa rồi chẳng qua do Lâm Thù Nhi muốn giữ thể diện nên cố bịa chuyện mà thôi!
"Ha hả, vợ yêu à đừng nói thế chứ, biết đâu người ta mua lớn tặng nhỏ, vì muốn có cô chị mà tặng ít quà cho cô ta mà thôi!"
Hai mắt Chu Văn Vũ nhìn chằm chằm Lâm Nhã Hiên, vô cùng hứng thú!
"Hừ! Miệng chó không mọc được ngà voi!"
Lâm Thù Nhi tỏ vẻ khinh thường hai người Chu Văn Vũ, sau đó kéo tay Lâm Nhã Hiên đến chỗ nhân viên bán hàng nói: "Chờ một chút, anh Hàn đã đồng ý giúp tôi!”
Trong lòng Lâm Thù Nhi thấy ngọt ngào, cứ như rơi vào hũ mật.
"Chờ sao? Mua không nổi cứ nói thẳng, nếu tên chó má anh Hàn gì kia phải mất một năm để chuyển tiền, chẳng lẽ chúng tôi phải chờ một năm sao? Nực cười!"
"Cô còn ngây ra đó làm gì, có phải chờ chồng tôi khiếu nại cô với Tổng giám đốc Lâu không?"
Cố Văn Văn mỉa mai Lâm Thù Nhi, rồi quay đầu trừng mắt quát nhân viên bán hàng.
"Dạ! Dạ!"
Nữ nhân viên bán hàng bị dọa tới mức mồ hôi đầy đầu, đành nhìn Lâm Nhã Hiên xin lỗi, sau đó nhanh chóng đóng gói lễ phục!
"Chúc quý khách mua sắm vui vẻ!"
Nhân viên bán hàng khom lưng nói, chuẩn bị đưa quần áo qua cho Cố Văn Văn.
Đúng lúc này, một đôi tay to lớn lấy gói đồ trước Cố Văn Văn.
"Chúng tôi muốn bộ lễ phục này!"
Người này chính là Mục Hàn.
"Phế vật, anh gây rối làm gì? Anh có biết lễ phục này bao nhiêu tiền không? Hai trăm năm mươi nghìn tệ đó! Anh đứng xen vào chuyện này, anh Hàn đã đồng ý giúp tôi, tôi tin anh ấy!"
Lâm Thù Nhi tỏ vẻ cực kỳ chán ghét Mục Hàn nói.
"Đúng vậy Mục Hàn, hôm nay tôi. . . không mang đủ tiền, không thể giải quyết chuyện rắc rối cho anh đâu!"
Lâm Nhã Hiên kéo Mục Hàn đến bên cạnh, bất lực nhỏ giọng nói
"Ồ, lần này anh trả tiền! Mọi người chỉ cần bắn một ngàn tim là được!"
Trong lòng Mục Hàn cười khổ, hình tượng của bản thân trong lòng hai chị em thật sự thê thảm vậy sao?
Phút chốc.
Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi không phản ứng kịp.
"Ha ha ha! Đồ nghèo kiết xác! Anh nghe rõ không hả, giá hai trăm năm mươi nghìn không phải hai mươi lăm tệ, dù bán cái xe nát của anh cũng không đủ số lẻ này!"
Chu Văn Vũ như nghe được chuyện cười, lắc đầu cười như điên.
Trong mắt hắn, Mục Hàn cũng là tên thích ra vẻ, làm trò như gã hề mà thôi!
"Honey à, đừng cản anh ta, em muốn xem anh ta lấy gì trả đây!"
Cố Văn Văn hung dữ trừng mắt nhìn Mục Hàn nói.
"Cô gái, đưa tôi đi lấy hóa đơn!"
Mục Hàn vẫy bộ lễ phục trong tay, nói trước sự sững sờ của nhân viên bán hàng.
"Được. . . được, xin đi theo tôi tới quầy!"
Nhân viên bán hàng liếc nhìn Mục Hàn, không nhịn nổi mà thở dài lắc đầu.
Nhìn đồ trên người anh là hàng rẻ tiền, làm sao trả nổi hai trăm năm mươi nghìn tệ?
"Hừ! Mục Hàn điên rồi phải không? Chị, sao chị lại kệ anh ta, chờ một chút nữa anh Hàn sẽ giúp mà! Bây giờ bị tên phế vật này làm bừa rồi!"
Lâm Thù Nhi nhón chân nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạch Thiên Hàn đâu, cô ta tức giận giậm chân!
"Chị, hay là chúng ta đi thôi, bây giờ xung quanh nhiều người vậy xem, lát nữa Mục Hàn không thể thanh toán thì chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi! Lúc đó mất thể diện lắm!"
Lâm Thù Nhi cho rằng Mục Hàn không thể thanh toán được, căng thẳng lôi kéo Lâm Nhã Hiên muốn rời đi.
"Không được! Chị phải xem sao đã, nếu thật sự không có cách nào, chị sẽ gọi cho bà nội xin ứng lương, dù gì bây giờ chị cũng là phó tổng giám đốc, vẫn có được đặc quyền này!"
Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ nói, ngay sau đó nhanh chóng đi tới quầy, sợ Mục Hàn gặp chuyện không hay!
"Chị!"
Lâm Thù Nhi nôn nóng gọi to, thấy Lâm Nhã Hiên không quan tâm mình, cắn chặt răng, cũng chỉ có thể đi theo sau.
"Xin chào anh, xin hỏi anh muốn quẹt thẻ hay thanh toán trực tuyến?"
Nhân viên quầy thu ngân cười thân thiện dò hỏi.
"Quẹt thẻ đi!"
Mục Hàn suy nghĩ rồi nói, sau đó đút tay vào túi quần.
"Hả?"
Hai mắt Mục Hàn trừng to, tiếp đó, biểu cảm hơi xấu hổ.
Thế nhưng. . .
Quên mang thẻ!
Trong ba năm qua, anh rất ít đi ra ngoài dạo phố, dù là có thỉnh thoảng đi nữa, cũng không tới lượt đứa ở rể như anh thanh toán.
Mà lần mua đồ gần nhất, cũng là Mộ Dung Phong trực tiếp thanh toán!
Căn bản anh không cần mang theo tiền!
"Nếu sớm biết thế mình đã kiểm tra xem có mang thẻ hay không, bây giờ thảm rồi, giả vờ cũng thất bại!"
Mục Hàn cười chua xót.
"A, không phải anh có thể thanh toán sao? Lấy tiền ra! Tôi muốn nhìn xem anh xoay chuyển thế ra sao!"
Cố Văn Văn vừa thấy bộ dáng này của Mục Hàn, biết ngay anh không có tiền trong túi, ngay lập tức trong lòng vô cùng vui sướиɠ!
"Hừ! Vợ à đừng vội, đợi lát nữa ngồi xem phế vật này bị đuổi ra ngoài như rác rưởi thôi!”
Chu Văn Vũ cười khẩy, bày ra bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.
"Mục Hàn, anh thật sự không mang tiền sao?"
Lâm Nhã Hiên căng thẳng hỏi.