"Làm ăn? Đúng là khiến tôi bất ngờ, đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, vậy mà lại tới tìm thằng con rể như tôi để bàn chuyện làm ăn!"
Mục Hàn chế nhạo hỏi, dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, anh muốn xem rốt cuộc Lâm Phi Yến có ý đồ gì.
"Sao thế, không mời tôi vào nhà à?"
Lâm Phi Yến nói xong liền đi thẳng về phía ghế sô pha trong phòng khách.
"Không hổ là biệt thự Quân Lâm Thiên Thượng!"
Lâm Phi Yến nhìn nội thất xa xỉ đắt tiền, sự ghen tị trong mắt càng sâu hun hút đến cực độ!
"Có việc gì mau nói đi!"
Mục Hàn không có tâm trạng đùa giỡn với cô ta, anh vội vàng thúc giục.
"Trước khi bàn chuyện làm ăn, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh nghĩ anh chàng đại gia siêu giàu kia đột nhiên đối xử tốt với Lâm Nhã Hiên như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
Lâm Phi Yến vừa nói vừa ưỡn ẹo, thỉnh thoảng cố ý cúi người xuống để lộ ra “thung lũng” sâu thẳm.
Mục Hàn không trả lời, để con mắt mình không bị ô uế, anh dứt khoát nhắm tịt mắt lại.
"Hừ! Nếu anh đã không trả lời vậy tôi sẽ nói cho anh biết! Thật ra, anh chàng đại gia siêu giàu kia thích tôi, nhưng không có dũng khí tỏ tình nên mới lợi dụng Lâm Nhã Hiên để tiếp cận tôi!"
Giọng nói Lâm Phi Yến cực kỳ chắc chắn, trên mặt còn có vẻ tự tin khó hiểu.
"Cô... cô nói gì cơ?"
Lúc này, người bình tĩnh như Mục Hàn cũng cảm giác linh hồn chịu một trận đả kích!
Mình yêu thầm Lâm Phi Yến ư?
Lại còn không có dũng khí tỏ tình?
Đây quả thực là...
Sự sỉ nhục tàn khốc nhất!
"Chẳng lẽ không đúng à? Tôi thừa nhận tôi thua kém sắc đẹp của Lâm Nhã Hiên vài phần, nhưng dù sao cô ta cũng kết hôn ba năm rồi! Còn tôi? Dáng người nóng bỏng, chưa kết hôn, cả nhà họ Lâm còn ai xinh đẹp hơn tôi nữa chứ?"
"Chẳng lẽ anh đại gia siêu giàu kia lại thích phụ nữ đã lập gia đình? Không thể nào có chuyện đấy! Hơn nữa, trong buổi họp báo hôm đó tất cả mọi người chỉ gọi cô ta là cô Lâm, chứ không chỉ đích danh Lâm Nhã Hiên! Vậy nên lời giải thích duy nhất chỉ có thể là mục tiêu thật sự của anh nhà giàu chính là tôi! Anh ấy yêu tôi!"
Lâm Phi Yến làm rõ logic của mình.
Mục Hàn sau khi nghe xong liền trợn mắt há mồm.
Cái bộ não thần kỳ của cô ta thực sự khiến anh không thể không khâm phục!
"Ờ, cứ coi như điều cô nói là thật đi, vậy cô muốn tôi làm gì?"
Mục Hàn cố nén trận cười, nghiêm túc hỏi.
"Tôi chỉ muốn anh làm gián điệp cho tôi! Giúp tôi giám sát Lâm Nhã Hiên, một khi phát hiện ra bóng dáng anh đại gia siêu giàu kia thì lập tức nói cho tôi biết!"
"Hơn nữa, anh cũng không muốn anh chàng đại gia siêu giàu đó từ giả thành thật, cắm sừng vào đầu anh đúng không?"
Cuối cùng Lâm Phi Yến cũng nói ra mục đích của mình.
Cô ta cảm giác khoảng cách mình sắp “cua” được anh đại gia siêu giàu chỉ thiếu một bước nữa, chính là muốn gặp gỡ người đó!
"Làm gián điệp cho cô? Vậy tôi được cái gì?"
Mục Hàn hứng thú hỏi.
"Hừ! Anh còn muốn gì nữa, tôi đang giúp anh giải quyết phiền phức đó! Chẳng lẽ anh không sợ có người siêu giàu ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên sao?"
Lâm Phi Yến trừng mắt lườm Mục Hàn.
"Ồ, chuyện không có lợi cho tôi thì tôi sẽ không làm! Cô đi đi!"
Mục Hàn vừa nói từ chối đã đi ngay ra cửa tỏ ý muốn đuổi khách!
"Anh! Vậy tôi cho anh năm trăm nghìn tệ!"
Lâm Phi Yến nghiến răng nghiến lợi nói, cô ta không ngờ tên ở rể trông có vẻ hèn nhát này lại xảo quyệt như vậy!
"Không làm!"
Mục Hàn kiên quyết lắc đầu.
"Một triệu tệ!"
Lâm Phi Yến tức đến mức mắt sắp phun ra lửa!
"Tôi không những có thể báo cáo với cô về hành tung của anh ta mà còn có thể giúp cô điều tra rõ ràng gia thế của anh ta, từ sở thích, mối quan hệ, đủ các thông tin quan trọng! Hơn nữa cam đoan với cô rằng nếu tin tức là giả thì một đền mười!"
Mục Hàn vỗ ngực cam kết.
"Hai triệu tệ! Không thể tăng thêm nữa, thêm nữa thì thà không cần anh làm còn hơn!"
Lâm Phi Yến tức giận đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm Mục Hàn!
Mẹ kiếp!
Hôm nay còn cố tình ăn mặc gợi cảm, lúc đầu tưởng rằng Mục Hàn bị cô ta mê hoặc sẽ giúp cô vô điều kiện, không ngờ lại phải nôn tiền ra!
Thiệt mất rồi!
"Được! Quyết định vậy đi! Giá cả vừa phải, mua bán công bằng!"
Mục Hàn vội vàng đồng ý.
"Hy vọng anh nhớ kỹ lời anh vừa nói, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!"
Lâm Phi Yến quăng tấm chí phiêu về phía Mục Hàn, trong lòng đau đến rỉ máu!
"Yên tâm, thương hiệu mười năm, rất đáng tin cậy!"
Mục Hàn cười ha ha nói.
"Hừ!"
Lâm Phi Yến hừ một cái rồi sải bước đi.
"Không chi chút tiền thì không kiếm được khoản lớn! Hừ! Cái đồ vô dụng Mục Hàn này, đợi khi tôi và anh siêu giàu kia kết hôn, để xem tôi xử lý anh thế nào!"
Lâm Phi Yến vừa đi, vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ!
Sau khi Mục Hàn đóng cửa, anh tùy tiện nhét tấm chi phiếu vào trong túi quần.
Hai triệu tệ.
Anh không thiếu!
Anh chỉ đơn thuần là muốn chơi đểu Lâm Phi Yến, giúp vợ anh xả giận thôi!
"He he, nếu sau này cô ta biết mình chính là tên đại gia siêu giàu kia thì chắc mặt mũi tức đến mức tái nhợt méo mó!"
Mục Hàn có vài suy nghĩ thú vị.
Buổi tối.
"Cuối cùng hôm nay tôi cũng được ngồi trên ghế phó tổng giám đốc!"
"Lần này bà nội không lừa tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Sau khi Lâm Nhã Hiên tan làm về, cô hơi hưng phấn nói.
"Nhưng có một điểm hơi kỳ lạ, hình như Lâm Long không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ phấn khởi tới chúc mừng tôi! Chủ động dạy tôi cách thích ứng nhanh chóng với vị trí phó tổng giám đốc, chẳng lẽ... anh ta muốn hòa giải với tôi à?"
Lâm Nhã Hiên cau mày tiếp tục nói.