"Người mặc áo măng tô ở kia, không phải là gia chủ nhà họ Thiên - gia tộc đứng đầu thành phố Sở Dương, Thiên Nhất Long sao? Trời ơi, sao ông ta lại tham gia một cuộc họp báo nhỏ nhoi của nhà họ Lâm chứ?"
"Tôi không hoa mắt chứ, sao lại thấy còn có gia đình họ Chu, nhà họ Tần, nhà họ Hà. . . Đây. . . Đây là tất cả những người đứng đầu các gia tộc lớn ở thành phố Sở Dương!"
"Điên hết rồi! Dù là lễ kỷ niệm hai mươi năm xây dựng thành phố Sở Dương, thì những người này cũng chưa từng xuất hiện cùng lúc thế này! Thật khủng khϊếp, đây chắc chắn là tiêu đề nóng nhất!"
Đám phóng viên ở đây kích động đến mức hai mắt ửng đỏ, điên cuồng ấn nút chụp ảnh, họ sợ sẽ bỏ lỡ những hình ảnh kinh điển này!
"Đây. . . Đây. . . Đây. . “.
Hai mắt Lâm Long trừng to, nuốt nước bọt như điên!
Bà cụ Lâm cũng ngây ngẩn cả người, bị chấn động đến mức không nói được nên lời!
Những nhân vật này nếu là bình thường dù bà ta có tự mình dập đầu chào hỏi, thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến bà ta.
Thế mà hôm nay bọn họ lại chủ động đến đây!
Hơn nữa, trên mặt bọn họ không hề có vẻ cao ngạo, ngược lại vô cùng cung kính, thậm chí còn hơi nịnh nọt!
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ cuối cùng nhà họ Lâmcũng được các gia tộc lớn công nhận rồi sao?
"Ông. . . các ông. . “.
Bà cụ Lâm kích động đến mức cả người run rẩy, nhà họ Lâm cuối cùng cũng thoát khỏi khổ cực rồi!
Vì thế, bà thẳng thừng vứt cây gậy rồi vội vàng đi nhanh tới trước đón tiếp, chỉ sợ tiếp đón không chu đáo các nhân vật lớn này.
Ai ngờ.
Bọn họ dường như hoàn toàn không hề nhìn thấy bà cụ Lâm đang tập tễnh đi tới, cứ thế lướt qua bà ta, đi về hướng Lâm Nhã Hiên ở ngay phía sau.
"Thiên Nhất Long của nhà họ Thiên chúc mừng cô Lâm có được vị trí người nối nghiệp, sau này nhà họ Thiên chúng tôi xin kết thành đồng minh với nhà họ Lâm, cùng nhau xây dựng tương lai xán lạn!"
"Đúng! Tôi là Tần Thành của nhà họ Tần chúng tôi cũng tuyên bố luôn ở đây, muốn được kết thành đồng minh với nhà họ Lâm! Nhưng mà, nếu người nối nghiệp không phải cô Lâm đây, thì đừng trách nhà họ Tần tôi thủ đoạn độc ác!"
"Hà Gia Kình nhà họ Hà dùng hợp đồng trị giá hai trăm triệu tệ để làm quà mừng, thể hiện thành ý chúc mừng cô Lâm!"
Những nhân vật lớn của các gia tộc lớn đều nối tiếp nịnh bợ Lâm Nhã Hiên, ai cũng sợ mình chậm hơn người kia.
Mắt Lâm Nhã Hiên trừng lớn, khϊếp sợ đến độ đầu óc trống rỗng.
Cô không hề quen biết những người này!
Có phải họ nhận sai người rồi không?
Chẳng lẽ. . .
Ánh mắt Lâm Nhã Hiên nhanh chóng tập trung nhìn Vương Tuyết, sau đó cô ấy cũng nhìn thấy, rồi cười nhạt!
Thì ra là vậy!
Nhưng mà, sao cô ấy lại muốn giúp mình?
"Bà Lâm, bà nhìn xem, cô Lâm giữ vị trí người nối nghiệp là vì lợi ích chung, tôi tin bà sẽ không để bọn họ thất vọng đâu nhỉ?"
"Chẳng lẽ, bà cảm thấy nhà họ Lâm không còn sợ các gia tộc hạng nhất ở Sở Dương nữa sao?"
Vương Tuyết tỏ vẻ hài hước nhìn bà cụ Lâm.
Bọn họ cứ như đang phối hợp với Vương Tuyết, cô ấy vừa dứt lời, gia chủ của các gia tộc lớn đều nhìn chằm chằm bà cụ Lâm
Dường như, chỉ cần bà ta dám nóikhông đồng ý thìbọn sẽ như sói đói nhào lên cắn xé bà ta thành từng mảnh nhỏ!
"Tập đoàn Lâm Thị, người kế nghiệp. . . người kế nghiệp kế tiếp là Lâm Nhã Hiên!"
Bà cụ Lâm hít sâu một hơi, yếu ớt tuyên bố, ngay lập tức gương mặt bà ta như già đi mấy chục tuổi!
"Không thể nào! Sao Lâm Nhã Hiên có thể có quan hệ thân thiết với các gia tộc lớn được chứ?"
"Vương Tuyết! Là cô! Nhất định là cô giở trò quỷ quái!”
Lâm Long gân cổ gào lên, khuôn mặt hung dữ lúc xanh lúc tím.
"Tôi? Anh xem trọng tôi quá rồi! Bọn họ đều nhận lệnh từ ông chủ của tôi mà thôi”.
Vương Tuyết nhún vai, tỏ vẻ vô tội trả lời.
"Ông chủ của cô? Anh ta là ai?"
Lâm Long nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hai mắt bà cụ Lâm đυ.c ngầu cũng hiện ra chút ánh sáng!
"Anh không xứng được biết”.
"Có ai dị nghị với việc cô Lâm trở thành người người nối nghiệp không?"
Vương Tuyết nhìn một vòng xung quanh rồi lạnh giọng hỏi.
Trong phòng khách lạnh ngắt như tờ.
Chỉ còn lại con cháu của nhánh chính mang dáng vẻ như gà trống bại trận, một câu cũng không dám nói!
Hai mươi người ra mặt vì Lâm Nhã Hiên , mà tất cả bọn họ đều là người đứng đầu các gia tộc lớn của thành phố Sở Dương!
Chỉ cần một trong số họ cũng đủ ăn tươi nuốt sống tập đoàn Lâm Thị mà không nhả xương!
Dị nghị?
Bọn họ dám sao?
"Thành. . . thành công rồi!"
Cả người Lâm Nhã Hiên căng cứng, cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng ra.
"Cảm ơn cô!"
Lâm Nhã Hiên nghẹn ngào nói với Vương Tuyết.
"Không có gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chủ của tôi đi!"
Vương Tuyết nói với vẻ thần bí.
"Được, phiền cô giúp tôi chuyển lời!"
Lâm Nhã Hiên thật lòng nói.
Cộng thêm chuyện bàn bạc đầu tư lần trước thì người thần bí của nhà họ Mục ở thủ đô cũng đã giúp cô hai lần rồi!
"Hừ! Một người xa lạ lại có thể giúp tôi như vậy, anh thì như rùarúc đầu trốn trong mai. Mục Hàn, anh thật hèn nhát!"
Trong lòng Lâm Nhã Hiên thực sự hụt hẫng.
"Mẹ kiếp! Lâm Nhã Hiên, cô là loại gái điếm đáng ghê tởm! Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì, chắc chắn cô và ông chủ của Đầu Tư Hoàn Cầu có gian tình!”
"Chậc chậc! Không ngờ chỉ vì leo lên vị trí này mà cô lại dùng mọi thủ đoạn, ngay cả bán thân cũng làm được! Thật là làm ô uế gia phong nhà họ Lâm!"
Lâm Phi Yến trừng mắt nhìn Lâm Nhã Hiên, hai mắt tức giận đến mức sắp phun ra lửa!
Thì ra là vậy!
Sau khi nghe những lời này, đám con cháu nhánh chính ở đây đều nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt khác thường.
Cứ như cô thật sự đã làm chuyện hổ thẹn, làm nhục danh dự gia đình!
"Bốp!"
Khi Lâm Phi Yến đang vô cùng đắc ý.
Vương Tuyết không nói hai lời, tát thẳng vào mặt Lâm Phi Yến.
Sỉ nhục Lâm Nhã Hiên chính là sỉ nhục Mục Hàn!
"Còn dám sỉ nhục ông chủ của chúng tôi thì không đơn giản chỉ một cái tát như vậy thôi đâu!"
Hai mắt Vương Tuyết lạnh băng!
"Đúng! Nếu cô tiếp tục ăn nói bậy bạ thì cút ngay khỏi thành phố Sở Dương này cho chúng tôi!"
Thiên Nhất Long của nhà họ Thiên hung dữ quát lớn!
Các gia chủ khác cũng nhao nhao trừng to mắt!
Bọn họ không cho phép bất kỳ ai ăn nói lỗ mãng với Mục Hàn!
"Cô Lâm đừng đi, ông chủ chúng tôi còn có quà muốn tặng cô!"
Vừa lúc Lâm Nhã Hiên định rời đi, đột nhiên Vương Tuyết lên tiếng.