Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 5-1: Lời nói dối thật lòng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vòng chung kết toàn cầu của Iconquer mang theo khói thuốc súng từ Seattle kết thúc, sau đó là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, kỳ chuyển nhượng trước mùa giải mới sẽ diễn ra. Tất cả các câu lạc bộ cũng sẽ trong khoảng thời gian này điều chỉnh đội viên trong đoàn đội, chuẩn bị sẵn sàng cho giải đấu tiếp theo, cố gắng mang đến những trận đấu tâm huyết cho khán giả.

Cố Phóng sau khi trở về từ Seattle liền chính thức nghỉ hưu. Một buổi sáng thứ bảy, bốn đội viên còn lại của Legend nhận được thông báo từ phía câu lạc bộ. Các tuyển thủ mở cửa phòng họp bước vào, phát hiện ngoại trừ những người liên quan đến Iconquer, thậm chí các ông lớn đều có mặt, không khí trong phòng tràn ngập khí lạnh, khiến người khác cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Toàn bộ thành viên im lặng, ngồi vào hàng ghế sau. Giám đốc Câu lạc bộ mở miệng nói: "Quý Hướng Không, đoàn đội Iconquer Legend là do Cố Phóng chọn đội ngũ, vì anh ta là người đại diện. Năm ngoái, Cố Phóng luôn bỏ qua yêu cầu của chúng tôi, mời cậu gia nhập, kí hợp đồng một năm, bây giờ anh ta đã nghỉ hưu...." Hắn dừng lại một chút, lạnh lùng nói, "Cậu có thể đi rồi."

Vừa dứt lời, Lâm Dật Hiên liền lớn tiếng nói: "Tại sao phải thay người?" Chúng tôi phối hợp bốn người hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần tìm người Carry thay thế anh Cố là được mà?"

Anh mới vào nghề, ký hợp đồng 2 năm với Legend, được Quý Hướng Không bảo vệ rất tốt, còn chưa từng gặp chút gian truân lạnh lẽo hay tàn khốc gì trong cái nghề này. Quý Hướng Không lại còn là người có công đoạt cúp về, tuy chuyện bị "đá" khỏi đội đều là do đồng đội hàng năm bỏ phiếu, nhưng đây rõ ràng là chuyện chẳng hợp lý một chút nào. Để dành chiến thắng, con người ta phải trả giá đắt như thế này ư?

Lâm Dật Hiên kinh hoàng nhìn về phía Quý Hướng Không, hi vọng anh có thể thanh minh một chút gì đó cho bản thân. Nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh như làn nước hồ Thanh Thủy, gần như chẳng có chút đề ý đến tương lai của chính mình.

Hay là, anh đã sớm đối mặt với cái tình cảnh tương tự, tập mãi thành quen.

Giám đốc nói tiếp: "Một năm qua, câu lạc bộ vì Quý Hướng Không mà đã không ít lần bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, tôi cũng nhận ra trong lúc thi đấu, tốc độ tay của Quý Hướng Không quả thật cứng ngắc, từ thao tác lẫn tư chất nhận định, chỉ là một người bình thường không hơn không kém."

Lâm Dật Hiên gấp gáp lắc đầu: "Hướng Không là chỉ huy của đoàn đội, anh ấy quen với việc sử dụng con mắt trong một khắc, quan sát tình hình ở khắp nơi trên bản đồ, gặp một chút sai sót trên đường di chuyển là hoàn toàn bình thường...."

"Đúng vậy, chiến thuật lẫn lựa chọn đội hình lúc nào cũng vô cùng ổn định..."

"Không sai!"

Thấy Lục Phong và Hoắc Nghêu dồn dập đáp lời, Lâm Dật Hiên nhất thời càng kích động, âm lượng anh lại càng tăng cao: "Hơn nữa, Legend chúng ta một năm nay tình hình chiến đấu vẫn rất huy hoàng mà!"

"Huy hoàng?" Ngồi trên ghế cao nhất, chủ tịch câu lạc bộ Legned cười lạnh thành tiếng, "Ở Seattle đoạt cúp á quân? Đây là cái thứ mấy? Thứ tư!"

"Nhưng mà..."

"Tôi mặc kệ những lý do các cậu vừa nói, tôi chỉ cần biết kết quả thôi." Chủ tịch trầm mặc nhìn về phía Quý Hướng Không, "Cậu là một nhân tố không xác định, Legend trên đường đạt cúp quán quân không thể xảy ra điều gì quá tầm kiểm soát được, thành thật xin lỗi."

Tên giám đốc đập bàn: "Đừng có đề cao nỗ lực của cậu ta, không có kết quả, cậu ta chẳng là cái thá gì cả!"

Nhân viên ở mấy tổ hạng mục khác lén trao đổi ánh mắt với nhau, cười nhẹ, không hề che giấu vẻ khinh bỉ. Dù sao kết luận lại Quý Hướng Không vẫn là khuyết điểm lớn nhất của đoàn đội, chỉ cần loại bỏ anh ta, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết vô cùng dễ dàng.

"Cố Phóng từ năm ngoái đã nghĩ đến việc nghỉ hưu, nhưng điều kiện đánh thêm một năm chỉ là để Quý Hướng Không gia nhập. Cố Phóng chính là đội hình ban đầu của Legend, tôi bị ép đáp ứng yêu cầu mới đồng ý để cậu vào, kết quả thì sao đây?" tên giám đốc hít sâu một hơi, dùng ngón tay hướng về phía các thành viên của đoàn đội, lời nói theo tâm tình ngày càng kích động, lúc trước thì lễ phép không có gì để chê, "Các cậu mỗi người đều nói hắn ta có năng lực, nếu thực sự có năng lực, tại sao lại thua? Thứ bọn tôi xây dựng là một chiến đội, không phải là studio cho các cậu trải nghiệm tình huynh đệ! Không có kết quả, còn nói có năng lực là thế quái nào! Nhìn đống bảng dữ liệu kia kìa, Void Quý Hướng Không chính là trò cười của thiên hạ!"

Lâm Dật Hiên không để ý cánh tay ngăn cản của Quý Hướng Không, mạnh miệng trả lời: "Ông có thể không tin chúng tôi, nhưng ông không thể không tin mắt nhìn của đại thần Cố Phóng."

"Cố Phóng chính là nhìn lầm!" Âm điệu tên giám đốc cao lên, sắc mặt trầm mặc nhìn về phía Quý Hướng Không, "Loại tuyển thủ không có chút thiên phú như cậu, có người bao bọc chỉ là nhất thời, cũng không thể bao bọc cả một đời, như thế khác nào sử dụng bàng môn tà đạo, nghề nghiệp như vậy không có cách nào lâu dài được, tự lo lấy đi!"

Lâm Dật Hiên đập mạnh tay xuống bàn, dùng sức nhắm chặt mắt đến mức muốn rách cả mí: "Đừng có nghe nói mấy lời đoán mò trên mạng! Quý Hướng Không không hề sử dụng cái gì mà bàng môn tà đạo!"

Giám đốc lắc đầu, lạnh lùng mà quyết liệt ngắt lời nói: "Lâm Dật Hiên, chúng ta đều biết cậu là do Quý Hướng Không tìm thấy, nhưng cậu phải hiểu, thi đấu chuyên nghiệp và trả ơn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Tôi cũng có được chút lợi lộc nào!" Lâm Dật Hiên tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, phát ra âm thanh vang vọng.

Đáng tiếc, bây giờ nói cái gì cũng là quá muộn, Quý Hướng Không từ lâu đã ký hợp đồng, hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ thiếu mỗi lệnh trục xuất là người có thể đi.

"Ý kiến đã được thông qua, tôi không còn nhiều thời gian, giấy hủy hợp đồng có sẽ đưa cho các cậu."

Chủ tịch câu lạc bộ Legend nói một hơi, đứng dậy mau chóng rời đi.

Phòng họp lần thứ hai rơi vào không gian trầm mặc. Rất lâu sau, huấn luyện viên Trần mới mơ hồ mở cửa.

"Ngành thể thao điện tử đã vượt xa quá khứ, sản nghiệp không được quá yếu, hàng năm các khán giả ở khán đài đến cổ vũ đều tăng chóng mạt, năm nay vòng chung kết toàn cầu ở Seattle khán giả đã lên đến 3000 vạn, vượt xa số liệu tổng kết hàng năm của NBA."

Tên giám đốc hít một hơi thật sâu, trực tiếp nhìn về phía Quý Hướng Không.

"Lúc thi đấu bắt buộc phải cực kỳ đoàn kết, rất nhiều người chơi có khả năng ra skill không quá rõ ràng, cậu có một đầu óc mới mẻ độc đáo, có mấy chiến thuật có thể khiến khán giả hiểu được toàn bộ? Cậu không theo lẽ thường mà xây dựng chiến thuật, khán giả lý giải không được sẽ nói cậu là đang đi trên con đường vớ vẩn, là thứ bỏ đi, là câu lạc bộ mắt mù mới chọn cậu."

"Thứ khán giả muốn nhìn thấy là kỹ thuật cá nhân mang tính áp đảo! Lấy sức một người cải tử hoàn sinh, gϊếŧ toàn bộ nhân vật của đối phương! Là thao tác phải cực kỳ hung hãn, mà mấy thứ đó, cậu không có được...."

Huấn luyện viên Trần bị nói đến vô cùng kích động, phảng phất cái khí thế đã bị đè nén từ lâu.

"Bùi Hy của VPG, thực lực cá nhân trong nội địa là số một, nhưng chiến thuật lại chuyên độc đoán, hoàn toàn không biết phối hợp cùng đồng đội, khán giả có quan tâm không? Họ không thèm để ý đâu! Bọn họ chỉ nhớ rõ hắn như một chiến thần cầm kiếm chém gϊếŧ, sau đó quên mắt rằng Iconquer là game đẩy tháp thủy tinh, không phải trò chơi gϊếŧ người, anh quên trận đấu kia là Legend chúng ta đã dành chiến thắng rồi sao?"

Tên giám đốc chậm rãi nhắm mắt lại, l*иg ngực kịch liệt phập phồng: "Dù sao trên cái thế giới này, cao thủ Iconquer rất ít, lại cũng rất ít người có thể lý giải những chiến thuật khó nhằn như thế, ít nhất cũng chỉ hiểu được nông cạn một phần, ngay cả chủ tịch cũng không ngoại lệ."

Lâm Dật Hiên lạnh lùng nói: "Nói nhiều như vậy, các ông vẫn là theo ý công chúng ngoài kia mà làm đúng không?"

Không một ai trả lời.

Lâm Dật Hiên cúi xuống kéo khóa áo đồng phục của đội, cởi ra, tàn nhẫn vung lên bàn: "Iconquer là trò chơi của đồng đội! Tôi chỉ thi đấu cùng Quý Hướng Không! Anh ấy đi, tôi không ở lại!"

Giám đốc giận dữ cười đùa: "Chỉ là một tên tân binh mà dám dùng cái khẩu khí này nói chuyện? Đừng quên cậu còn cái hợp đồng hai năm với Legend đấy!"

Lâm Dật Hiên vẫn muốn mở miệng cãi lại, nhưng lại bị Quý Hướng Không kéo cánh tay lại: "A Hiên, không nói nữa."

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng họp, rơi vào gương mặt trắng xám của anh, anh mỏi mệt cười cợt: "Tôi hiểu rồi!"

Quý Hướng Không từ ghế đứng lên, chầm chậm đi ra bên ngoài, các đồng đội cố gắng tới gần, như anh đưa một động tác cự tuyệt, âm thanh khàn khàn: "Tôi không sao, các cậu để tôi một mình một chút."

Quý Hướng Không mở của phòng, vào bên trong, đóng của lại, sau đó cả người như bị hút hết sức lực, lưng ngả về đằng sau đập mạnh vào cửa.

Vòng chung kết toàn cầu Seattle kết thúc, vào một buổi chiều, đội trưởng Cố Phóng cùng anh từng một lần nói chuyện riêng với nhau.

"Cậu thích Seattle à?" Cố Phóng vươn tầm mắt nhìn về khoảnh không xa vời phía trước, cười khổ nói: "Tôi đến đây bốn lần rồi, lần nào cũng là thương tâm mà quay về."

Quý Hướng Không động đậy môi dưới, nhưng một lời cũng không nói ra.

Cố Phóng mở hai bàn tay mình ra, nhìn xuống, các ngón tay hơi run lên, gượng gạo nói: "Không ai có thế nhận thức rõ được sự tàn khốc của năm tháng so với người chơi thể thao điện tử, mười năm, cứ như vậy mà trôi qua."

Những fan cuồng nhiệt ngoài kia đã nói rồi: Cố Phóng là một thời thanh xuân, là tin ngưỡng của chúng ta!

Quý Hướng Không biết, Cố Phóng đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, lúc trước chăm chỉ và nỗ lực thế nào, cũng không thể thắng được năm tháng, sớm đã bị cái mép của tuổi tác thể thao điện tử đẩy ra khỏi cuộc chơi.

Bị cha mẹ trách móc, bị người thân cười nhạo, trằn trọc mãi không được chơi chính thức cho câu lạc bộ, trải qua quãng thời gian thắng thì có cơm ăn, thua thì để bụng đói, thường xuyên phải tự túc chi phí ăn ở khi ra nước ngoài thi đấu, mang theo chăn bông buổi tối ngủ trong quán cà phê internet, cuộn thành một đống run lẩy bẩy.

Lúc đó, thứ gì anh cũng không có, thứ duy nhất nắm được chính là một giấc mơ cháy bỏng trong lòng bàn tay.

Một năm rồi lại thêm một năm, tuyển thủ chuyên nghiệp Cố Phóng đã bao lần chém gϊếŧ ở giải toàn cầu, vì Trung Quốc đoạt về một cúp quán quân, kết quả tôt lập tức kí©h thí©ɧ phản ứng tích cực của khán giả, sau đó mới được truyền thông thực sự chú ý.

Chuyện xưa của bọn họ không ngừng được truyền tụng, từng đợt khích lệ cổ vũ đếm mãi không hết, giống y hệt bộ dạng thời trẻ bây giờ của Quý Hướng Không.

Cuối cùng, từ mấy năm trước, tiền thưởng kếch xù được chiến đội Trung Quốc xuất sắc phát huy dành được, làm cho hàng mục Iconquer nhiều lần leo lên CCTV, thậm chí còn được tổng cục thể thao quốc gia vô cùng coi trọng.

Thế hệ trước chính là làm mưa làm gió để thống lĩnh giang sơn như vậy.

Thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp tới bây giờ, họ thực sự đã phải trả giá bằng tất cả thời gian lẫn nỗ lực của mình.

Quý Hướng Không đột nhiên nhớ tới những lời thiếu niên thiên tài đội Mỹ JefferyChen nói trong lúc đối mặt trong trận chung kết.

- Nhưng Cố Phóng đã già rồi, trạng thái đã không còn giữ được giá trị như tuyển thủ chuyên nghiệp trước đây nữa, cho dù từng là huyền thoại, thì bây giờ cũng là áp lực càng thêm áp lực mà thôi.

- Hơn nữa, đội Trung Quốc xem ra cùng không có ai có thể kế thừa anh ta.

Không có ai có thể kế thừa anh ta....

Quý Hướng Không giương mắt nhìn về phía đội trưởng.

Có hay không một loại người, chỉ cần anh ta ở đây, bạn liền cảm thấy, lần này ổn rồi?

Cố Phóng chính là một minh chứng rất tốt.

Anh được biết đến với danh hiệu "Tuyển thủ Iconquer số một Trung Quốc", không chỉ bởi vì trong thời kỳ đỉnh cao thao tác cực xuất thần, mà còn bởi vì anh ở trong đội nào thì chiến thắng luôn kề cận ngay bên.

Đối mặt với mấy vạn khán giả trong hiện trường thi đấu, trong những giây phút sống còn vô cùng căng thẳng, tâm lý của đội viên cũng bắt đầu không ổn định, nhưng đội trưởng Cố Phong không kiêu ngạo, một mình chống đỡ, làm cột sống cho toàn đội.

Cùng đội với Cố Phóng một năm nay, Quý Hướng Không vô cùng có lòng tin, trên chiến trường chỉ cần có anh ta, bọn họ cái gì cũng không sợ!

Rất nhiều, rất nhiều lần, anh nhìn bóng lưng của Cố Phóng, lắng nghe khán giả toàn hiện trường hô to tên Cố Phóng, trong lòng nảy sinh một loại mơ ước tuyệt đẹp.

Quý Hướng Không lại nhớ tới, chiều hôm đó, bọn họ trên đường về khách sạn, Cố Phóng đột nhiên dừng bước.

"Legend là đội ngũ tôi một tay nuôi nấng, A Hiên tuy là người mới, nhưng tư chất vô cùng thiên phú, Lục Phong và Hoắc Nghiêu cũng đang nằm trong thời kỳ hoàng kim của cuộc đời, nếu tất cả mọi người nói Iconquer nợ Cố Phóng một chiếc cúp quán quân, vậy thì cậu hãy thay tôi đoạt nó về."

Cố Phóng trịnh trọng đưa tay về phía anh.

"Hướng Không, thay tôi, hãy trở thành đội trưởng của Legend đi."

"......."

"Không cần quan tâm đến những hỗn tạp ngoài kia, nếu như tất cả mọi người có thể hiểu được cậu, vậy không phải cậu chỉ là người bình thường thôi sao?"

Gió nhẹ thổi, cành cây đung đưa, lá rơi như mưa, những vệt nắng lốm đốm rớt trên mặt anh sáng bừng lên, Quý Hướng Không chợt nhớ tới một tập của, ba con mắt trên người nhân vật đó làm cậu thực sự ấn tượng.

- Chỉ cần có lá cây bay nhảy tứ phương, lửa càng thiêu đốt, bóng dáng của chúng sẽ sáng bừng cả nhân gian, đồng thời, để lá mới nảy mầm.

Quý Hướng Không khóe miệng mím chặt, vô tình để lộ vẻ mặt chăm chú hiếm thấy, anh nắm chặt tay của Cố Phóng, ánh màu trong mắt dần trở nên thâm thúy.

"Tôi đồng ý."

......

Căn phóng tối không mở đèn, rèm cửa sổ bị gió thổi đung đưa nhè nhẹ, Quý Hướng Không dọc theo cánh cửa, dần dần gục xuống, kéo áo khoác che kín mặt mình.

Mấy ngày sau, trên internet bắt đầu lan truyền thông tin...

[Legend có hy vọng đoạt cúp! Void Quý Hướng Không rời khỏi câu lạc bộ]

[Legend Lâm Dật Hiên bị chuyển nhượng sang đội hạng hai! Nghi vấn Quý Hướng Không bắt ép đội viên!]

Còn có -

[Nguyên nhân Quý Hướng Không bị đá: Cựu thành viên VPG, Summit Bùi Hy xác nhận gia nhập đội Legend!]

Ba cái tiêu đề hoàn toàn đủ lượng thông tin để làm não người ta nổ ra hàng loạt những vở kịch lớn nhỏ, lướt qua vài lượt bảng tin, Khâu Anh không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

"Phân tích nội bộ bên trong sự kiện Quý Hướng Không rời khỏi câu lạc bộ, khắp nơi đều tràn ngập tin tức ngầm, có thể là vì Bùi Hy mà câu lạc bộ chính thức thay đổi hướng đi trong tương lai: Legend dự định lấy Summit Bùi Hy lắp đầy vị trí MID rồi xây dựng lại đội hình chiến đấu mới, mà Quý Hướng Không thì không này trong kế hoạch tương lai này.

Kỳ chuyển nhượng kinh hoàng diễn ra, các thành viên quan trọng đều bị thay đổi, đại chúng ăn dưa đứng ngoài dồn dập hóng kịch hay, đuổi Quý Hướng Không đi không chừng lại là yêu cầu đều có thể đưa Bùi Hy về Legend.

Nhớ lại lúc ở "Mộng Lữ Nhân", Bùi Hy đầy mặt thành kính nói "Tôi vẫn hy vọng mình cùng đội với hắn", đột nhiên hai huyệt thái dương của Khâu Anh thình thịch nhảy lên.

Người này, luôn miệng nói rất thích Quý Hướng Không, nhưng kết quả lại trực tiếp làm hắn phải rời khỏi đội.

Tất cả từ ngữ không hiểu sao cứ thế tràn đến khuôn miệng cô, nhưng cuối cùng lại tinh quát chung chung một câu: "Không hổ danh là bạn trai Kiều Hinh."

Khâu Anh đóng cửa sổ, tay cầm điện thoại gõ một đoạn tin vổ vũ tiếp sức gửi cho Quý Hướng Không. Không hy vọng anh có thể hồi phục lại trạng thái bình thường như trước đây, nhưng nếu anh có thể cảm nhận được một chút tâm tình, trong lòng dễ chịu hơn một chút, là cô mãn nguyện rồi...

Khâu Anh để điện thoại xuống, khe khẽ thở dài. Thực sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ngẫm lại một chút, cô trời sinh quyến rũ, từ lúc học mẫu giáo đã có nam sinh vì cô mà đánh nhau túi bụi, bây giờ một hoa khôi của trường từng được mọi người yêu mến, lại thê thảm thế này đây.

Trương Ái Linh từng nói, yêu thích một người, chính là đau đớn nhất trong các loại bi ai, nhưng nội tâm lại thích thú, trong bi ai lại có thể tìm được hạnh phúc. Sau khi phát hiện ra trái tim mình đang nổi lên từng đợt sóng, cô mỗi ngày đều sống cực kỳ nhiệt huyết, ngoại trừ cố gắng kiếm tiền, hoàn thành việc học, còn từng bước từng bước, bước đi trên con được bình luận viên Iconquer nổi tiếng.

Khâu Anh theo dõi rất nhiều những video dạy Iconquer của các streamer, bọn họ ra một video, cô liền chụp lại màn hình viết ra sổ ghi chú, xem đi xem lại để hiểu rõ hơn. Thời gian livestream buổi tối, cô đã bỏ phần ca hát nhảy múa, bắt đầu bình luận video thi đấu Iconquer.

"Từ lúc bắt đầu đến giờ, skill Q của MID đội A vẫn chưa bắn. Tôi đoán tuyển thủ này đang giả vờ rằng skill Q của mình bắn mãi không trúng, cố tình mê hoặc kẻ địch."

Khâu Anh đem khung game chuyển sang nơi khác.

"Đây là một tuyển thủ vô cùng vững vàng, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ta gây ra sai sót gì." Cô vừa dứt lại, vị huynh đài trong game kia đột nhiên dừng bước, hướng người về phía không người thả đại chiêu, một sai sót chí mạng.

Phần bình luận của livestream trong nháy mắt bị một màn đạn quét qua -

"666666!" (giỏi giỏi giỏi!)

"Tuyển thủ như vậy thật vững vàng, ha ha ha!"

Khâu Anh mặt không biến sắc nói: "Chiến thuật bỏ trống! Đây chính là cố tình làm rối vị trí của phe địch!"

"MC lại bắt đầu đoán mò rồi!"

"Giả bộ bắn Q không trúng, chiến thuật bỏ trống, học tốt đấy!"

"Tôi sẽ lẳng lặng xem cô nói bừa, từ đầu đến cuối cũng sẽ không vạch trần đâu!"

Cô khởi đầu là hàng trăm chỗ hở, đâu đâu cũng là màn đạn bình luận công kích, có người ác miệng chỉ trích cô thậm tệ nói cô đã không trên bảng rank cũng đường ở đó nói hươu nói vượn, cô cũng không tức giận, chủ động mời các cao thủ cùng cô phân tích những gì diễn ra trong trận đấu.

Dần dần, việc xem livestream của Khâu Anh tìm bug đã trở thành thú vui của cộng đồng game thủ và người chơi.

Mỗi khi Khâu Anh chuẩn xác nói ra đúng trình tự skill của các anh hùng, khán giả liền đồng loại vui mừng tặng cô thuyền buồm, du thuyền,...Khâu Anh không nhịn được trong lòng bỗng có cảm giác mong đợi, liệu Quý Hướng Không có thể ở đâu đó trong đám người này, có thể đang hứng thú ôm điện thoại, nhìn cô ngu ngốc từng bước, từng bước kiên định hướng về phía anh mà chạy, khẽ nhếch miệng lên, để lộ dáng vẻ tươi cười hay không?

Khâu Anh tắt livestream, mệt mỏi đem mặt vùi vào lòng bàn tay.

Không biết anh bây giờ thế nào rồi.

Ngày cô gặp lại anh, sớm hơn nhiều so với trí tưởng tượng của cô.

Chủ nhật hôm đó, Khâu Anh tới trung tâm thành phố tụ tập cùng bạn học, lúc trở về thì trời đã nhé nhem tối, cô chậm rãi ngả người về hướng nhà mình mà đi về. Theo đèn xanh băng qua đường, cô nhất thời nhìn thấy phía trước một hình ảnh quen thuộc, hào quang tỏa sáng lấp lánh trong đám người.

Vừa sửng sốt, cả người cô vừa run lên mãnh liệt, đại não như văng vẳng tiếng còi ầm ĩ.

Lúc ý thức được chuyện gì xảy ra, Khâu Anh đã cất bước đi theo, đem hết sức lực đảo mắt tìm bóng lưng của anh, cuối cùng cũng tìm thấy một anh đơn độc ở đoạn rẽ phía trước. Viền mắt cô bắt đầu đỏ lên, còn chưa kịp cao hứng, thân thể cô liền cứng đờ tại chỗ.

Quý Hướng Không ở phía trước cô, cho dù cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cũng có thể tượng tượng được nụ cười bất cần đang hiện diện trên khuôn mặt ấy. Một tay anh cầm mấy cái túi đựng túi sách và nữ trang, một tay khác tùy ý mà để trong túi quần. Bên cạnh anh là một người phụ nữ, xem ra lớn hớn anh vài tuổi, tóc dài như thác nước, dáng người vô cùng nổi bật.
« Chương TrướcChương Tiếp »