Chương 9: Xin lỗi

Cô lại xấu hổ thêm vài phần.

Dựa theo kịch bản, khi chú Chu kiểm tra cơ thể cô sẽ nhân cơ hội chiếm lấy cô. Hơn nữa bởi vì hắn là đàn ông trung niên có kinh nghiệm phong phú, hắn sẽ làm thật lâu, thao đến mức Trần Tử Tĩnh khóc kêu xin tha.

Cho nên, Tần Chiêu lúc này cũng cần phải có phản ứng, nếu không làm sao để diễn phần sau.

Tần Chiêu có phản ứng, cô lại hỏng mất, Lâm Tử Nguyệt thấy rất băn khoăn.

Tiểu Đào cầm váy ngủ cho cô mặc vào, làm mặt quỷ với cô: “Không sao đâu, đạo diễn vừa rồi nói như vậy rất bình thường. Dù sao thì người ảnh đế Tần tràn đầy hormone nam tính như vậy, ai có thể chống đỡ được anh ấy đùa bỡn như vậy chứ?”

“Vừa rồi…… sướиɠ lắm đúng không?” Tiểu Đào vẫn nhiều chuyện như vậy.

Hoa tâm của Lâm Tử Nguyệt vẫn đang run rẩy không ngừng. Cô ngượng ngùng gật đầu.

Tần Chiêu đã đứng dậy đi từ khi Tiểu Đào chạy tới. Lâm Tử Nguyệt cắn môi, đứng dậy đi tìm anh.

Ít nhất, phải gặp trực tiếp nói tiếng xin lỗi với anh, cô nghĩ.

“Làm sao vậy? Chị muốn đi đâu thế?” Tiểu Đào hỏi.

Tiểu Đào quá nhiều chuyện, Lâm Tử Nguyệt liền nói: “Chị đi vệ sinh.”

Trên thực tế, Tần Chiêu cũng đi về phía nhà vệ sinh. Lâm Tử Nguyệt đuổi theo Tần Chiêu trên hành lang đến nhà vệ sinh.

“Anh Tần.” Cô chạy lên, khuôn mặt đỏ bừng, vυ" nhảy nhót trong váy ngủ tơ lụa, giống hai chú thỏ con.

Tần Chiêu xoay người, im hơi lặng tiếng nhìn cô.

Sau máy quay, hình tượng của anh càng gần với từ hình tượng đế vương anh đóng trước giờ, có loại uy nghiêm không giận tự uy cùng với sự cao ngạo xa cách.

Lâm Tử Nguyệt có chút sợ anh, suy nghĩ đã soạn sẵn trong đầu mà giờ lại quên mất.

Cô hơi gục đầu xuống, lơ đãng lại thấy quần tây bị chọc lên một khối của Tần Chiêu.

Anh còn chưa xìu xuống nhưng biểu hiện của anh lại bình thản như vốn chẳng có gì.

“Tìm tôi có việc?” Thấy cố không nói gì, Tần Chiêu hỏi.

Giọng nói của anh không dịu dàng trầm thấp như khi đóng phim mà có chút lạnh nhạt.

Lâm Tử Nguyệt cắn môi: “Tần…… anh Tần, thực xin lỗi.”

“Hử?” Người đàn ông phảng phất có chút khó hiểu, “Em làm sai gì sao?”

Ơ? Lâm Tử Nguyệt sửng sốt, chẳng lẽ cô phải nói thẳng ra sao? Nói bởi vì cô không đủ chuyên nghiệp nên khiến ngài đây cứng lên lại không chỗ xả lửa?

“Em đang nói cái này?” Tần Chiêu cúi đầu nhìn đũng quần của mình, giống như mới nhớ ra.

“Dạ.” Lâm Tử Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, giọng như muỗi vo ve.

“Em cảm thấy có lỗi với tôi?” Giọng ảnh đế Tần như vấn vương quanh tai cô.

Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Tần Chiêu hơi cúi người, áp sát vào cô.