Chương 4: Tấn Công Cảnh Sát, Dấu Son Môi, Mọi Thứ Đều Lớn (II)

Luke: "Ừm, sau khi suy nghĩ mấy ngày qua, tôi thấy những gì anh nói rất có lý."

Robert: "Hử?" Anh quay đầu nhìn Luke với vẻ bối rối.

Luke: "Vì vậy, tôi đã quyết định sẽ ở lại thị trấn này và trở thành một cảnh sát."

Kééttt----!

Một loạt tiếng đá sỏi lăn và tiếng ma sát ồn ào, chiếc F150 trên đường bất ngờ nghiêng nghiêng, lạc ra khỏi đường cao tốc và lao vào vùng đất hoang ven đường.

Sau vài giây, chiếc xe dừng lại hoàn toàn.

May mắn thay, bên lề đường ở đây chỉ là mặt đất bằng phẳng, và chiếc F150 không sợ nguy cơ bị lật úp trên địa hình hơi gồ gề này.

Robert nhả phanh xe, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Luke: "Cậu...vẫn còn sốt à?"

Luke lắc đầu, cơn sốt của anh là do Hệ thống đã đồng bộ hóa với não bộ của anh vào đêm qua, chứ anh không biến thành kẻ thiểu năng trí tuệ. "Không, vừa rồi anh không nghe thấy bác sĩ đọc nhiệt độ cơ thể của tôi à?"

Robert: "Vậy tại sao cậu lại thay đổi quyết định? Không phải cậu nói là sẽ không ở lại đây và trở thành cảnh sát sao? Cậu đã tuyên bố rằng nếu trở thành cảnh sát ở thị trấn nhỏ này sẽ chỉ khiến cậu trở nên nghèo đói mà?"

Luke: "Heh, tôi chỉ nói vậy thôi. Ai bảo anh mô tả công việc cảnh sát giống như đó là một công việc lương thấp."

Robert trợn mắt nói: "Muốn đến thành phố Knox làm cảnh sát thì sẽ rất bận rộn. Cảnh sát ở các thành phố lớn lại càng bận rộn hơn. Nhưng ở thị trấn nhỏ này của chúng ta, cậu làm cảnh sát dưới quyền tôi thì thế nào? Cậu có nghĩ là nó sẽ "mệt mỏi” không?"

Luke bất lực gật đầu thừa nhận thất bại: "Được rồi, tôi thừa nhận rằng mình đã sai, Robert , anh là ông chủ. Vậy tôi còn không thể không nghe ý kiến của anh sao?"

Robert nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó bất ngờ cười lớn, vỗ nhẹ vào vai anh. "Haha, cuối cùng cậu đã thừa nhận thất bại một lần! Luke, nhớ nhé, lần này cậu đã thua!"

Luke: "Heh, miễn là anh vui lòng thì cứ thoải mái."

Sau đó, chiếc F150 quay trở lại đường cao tốc và tăng tốc lao vυ"t đi, với Robert là người duy nhất thỉnh thoảng phá lên cười trên đường đi.

Về đến nhà, Luke cũng không thèm đợi Robert, trực tiếp mở cửa đi vào nhà: "Catherine, tôi đã trở lại."

Trong phòng khách thò ra một cái đầu nhỏ: "Này, Luke, anh đã bình phục chưa?"

Luke đi tới vỗ nhẹ cái đầu nhỏ: "Anh đã khỏi rồi. Joseph, em đang làm gì vậy? Ôi, cậu nhóc này, dám lén lút chơi game."

Chủ nhân của cái đầu nhỏ nhíu mày. "Catherine nói em được phép chơi game trong một giờ. Hơn nữa, anh không phải là Claire, anh sẽ không bao giờ tố cáo em đâu."

Luke nhún vai. "Được rồi, anh sẽ không tố cáo, nhưng em đã hứa với Catherine rồi, vậy nên em phải nghỉ ngơi đúng giờ."

Joseph có chút không hài lòng, nhưng vẫn gật đầu: "Em biết rồi, anh dài dòng quá." Sau đó cậu bé ngồi xuống sàn và tiếp tục chơi game trước tivi.

Lúc này Catherine từ trong bếp đi ra, vẻ mặt tràn đầy quan tâm lo lắng nhìn Luke.

Luke tiến lại gần và ôm cô. "Tôi ổn rồi mà, chỉ là đói bụng thôi. Bữa sáng đã sẵn sàng chưa, Catherine?"

Catherine, vẫn còn một chút lo lắng, quay sang nhìn Robert, người vừa mới bước vào cửa.

Robert và cô hiểu ý nhau mà không cần nói. "Không vấn đề gì, anh đã hỏi bác sĩ rồi."

Catherine sau đó mỉm cười. "Vậy thì tốt rồi. Mau vào nhà đi, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi."

Quay đầu lại, cô không khỏi mỉm cười chỉ vào má Luke: “Bất quá, trong lúc ăn sáng, tôi muốn biết cậu đã tán tỉnh cô y tá trẻ nào đấy.”

Luke bối rối, khi anh nhìn vào má mình từ bộ đồ dùng ăn uống bằng thép không gỉ sáng bóng, anh nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là một vết son màu đỏ tươi, không nói nên lời.

Kể từ khi anh rời khỏi bệnh viện và trở về nhà, anh đã gặp khá nhiều người, và vài người trong số họ đã cười tủm tỉm với anh.

Trước đây anh không để ý lắm, ở một thị trấn nhỏ bé như Shackford, mọi người đều thân thiện với nhau, nhiều khi chỉ là vì anh đẹp trai hơn một chút, nên người khác sẵn lòng cười với anh thôi.

Nhưng bây giờ anh mới hiểu, đúng giữa buổi sáng, khi mặt anh còn in dấu son môi đó, thì tất cả mọi người sẽ nghĩ gì?

Những ánh mắt đó rõ ràng là đang muốn nói "Tuổi trẻ thật tuyệt".

Anh không vội lau đi vết son đỏ đó, mà ngược lại, anh còn cẩn thận nhìn kỹ xem và ngẫm lại những ký ức từ hôm qua đến nay.

Trong khi đó, Robert ở đối diện đang nhìn cậu với vẻ trêu chọc: "Sao thế? Cậu đã nhớ ra đó là cô y tá nào chưa?"

Biểu hiện trên khuôn mặt của Luke có vẻ kỳ lạ: "Hình như tôi nhớ ra rồi, hôm trước Claire và bạn học của em ấy đã đi mua cây son môi đặc biệt để tham dự buổi lễ Tốt nghiệp Trung học."

Robert, với tư cách là một cảnh sát, và còn là cảnh sát trưởng, đã nhanh chóng hiểu ra được ý nghĩa ẩn đằng sau đó ngay lập tức.

Anh nhìn vào dấu son môi đỏ thêm lần nữa và bất ngờ rơi vào tâm trạng hoang mang: "Em ấy chính là cô gái điên này!"

Luke nhún vai thản nhiên, lấy ra một tờ khăn giấy lau mặt và chỉ trong vài cái lau nhẹ, anh đã xóa sạch đi dấu son môi đó.

Catherine bước đến và mang bữa sáng cho anh.

Nhưng chỉ dành riêng cho một mình anh.

Robert đã ăn sáng trước khi đi làm, anh chỉ đến đón Luke về nhà trong khoảng thời gian làm việc, vì dù sao thị trấn này cũng rất nhỏ, việc anh đến đón Luke cũng đồng nghĩa với việc đi tuần tra.

Catherine đang ngồi cùng với Joseph để ăn sáng, vì trẻ con thì phải ăn đúng giờ, không thể chờ đến bây giờ được.

Luke lấy một hộp sữa nóng ra khỏi lò vi sóng và rót vào bát ngũ cốc, sau đó nói: "Được rồi, tôi có thể bắt đầu ăn rồi phải không?"

Catherine mỉm cười gật đầu: "Được rồi, nhưng nhớ kể cho tôi nghe, cậu đã nhớ ra đó là cô y tá nào chưa?"

Luke rất bình tĩnh tự nhiên, trong khi Robert đã lấy một lon nước uống Dr. Pepper từ trong tủ lạnh ra và đang thưởng thức, nhưng bất ngờ lon nước nổ tung khi nước uống có ga bên trong phun trào ra.

Rất may là anh ngồi đối diện với Luke, nên nước ngọt phun ra không làm ảnh hưởng đến bữa sáng của họ.

Luke thong thả cầm bữa sáng lên và bắt đầu ăn một miếng bánh mì sandwich với thịt xông khói và rau xà lách.

Có một câu nói phổ biến ở Texas, đó là "Texas làm mọi thứ đều lớn."

Ví dụ như chiếc sandwich nướng trước mặt anh đây, hai miếng bánh mì dày gấp đôi so với bánh mì thông thường, lát thịt xông khói bên trong dày khoảng một centimet và rất đặc, cộng thêm hai miếng rau xà lách và những miếng dưa chuột thái lát do chính tay Catherine muối. Mùi bánh mì, mùi thịt và vị chua ngọt của rau xà lách, tất cả đều hấp dẫn vị giác của Luke.

Kể cả ở kiếp trước, Luke vẫn rất thích ăn những thứ như hamburger và bánh mì sandwich, không chỉ vì nhanh chóng và tiện lợi mà anh còn rất thích mùi vị này.

Vì vậy, sau 18 năm sống ở Texas, Luke đã quen với món ăn này. Hơn nữa, có khá nhiều người gốc Hoa sống ở Texas, đặc biệt là ở Houston và Fort Worth, cho nên thỉnh thoảng có người đem về một ít gia vị Trung Quốc cũng không có gì lạ.

Về chuyện ẩm thực ăn uống, Luke và Texas có rất nhiều điểm chung.

Một chiếc sandwich nướng với thịt và rau nặng gần một ký đủ làm Luke no bụng, và anh cũng đã uống hết bát ngũ cốc sữa nóng, sau đó vỗ vỗ bụng với cảm giác hài lòng: "Thật là no quá, trước khi trở về đây, tôi đã suýt đói chết đấy."

Trong khi đó, Robert đã thì thầm nói nhỏ với Catherine về nguồn gốc của dấu son môi, khiến Catherine bật cười.

Nghe thấy điều này, Catherine tỏ ra ngạc nhiên: "Thế Robert không mua cho cậu một chiếc bánh hamburger nào sao?"

Luke cười: "Đồ ăn của Catherine làm ngon hơn hamburger đó nhiều, tôi thà để Robert đưa tôi về ăn còn hơn."

...

...