Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diêm Vương Xuống Núi

Chương 43: Nhưng mà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không đợi Lục Như Hoa nói hết câu, tiếng chửi bới dữ dội truyền ra từ trong sân nhà cũ kỹ: "Muốn bắt tôi chuyển đi ư? Nằm mơ giữa ban ngày! Các cô có đưa bao nhiêu tiền, tôi cũng không chuyển!"

"Nhưng bà ơi, khu vực này đã bỏ hoang, cả thôn chỉ còn lại mỗi nhà bà. Nhà bà sinh hoạt bất tiện, giao thông cũng không thuận lợi, chuyển vào thành phố tốt hơn. Trong thành phố rất sầm uất, còn có trung tâm thương mại lớn nữa."

Lục Như Hoa kiên nhẫn dịu dàng khuyên bảo.

Nhưng...

Cô vừa dứt lời, một bà cụ khốn khổ tóc bạc, đi dép lê dây gai đã cầm cái chổi đi ra rồi nói: "Cô ồn thế, tôi đã nói với cô rồi, tôi không chuyển. Tôi thấy cô khá xinh, sao cô không nghe hiểu lời người khác nói vậy? Mau cút đi!"

Bà cụ vừa nói, bà ấy vừa cầm chổi đuổi Lục Như Hoa.

Bất đắc dĩ.

Lục Như Hoa đành phải đi ra khỏi sân.

Kết quả cô vừa đi ra thì gặp ngay Lục Tuyên Nghi đang đi tới: "Ô, Lục Như Hoa, xem ra chị xây 'trường âm nhạc quốc tế không được thuận lợi cho lắm nhỉ?" Lục Tuyên Nghỉ khoanh tay trước ngực, cô ta cười như không cười nói.

"Em tới đây làm gì?"

Lục Như Hoa lạnh lùng nhìn Lục Tuyên Nghỉ: "Em muốn chen chân vào dự án xây dựng trường âm nhạc quốc tế ư? Chẳng lẽ em đã quên nhà họ

Chúc từng nói gì à?"

"Yên tâm đi Lục Như Hoa, tôi chỉ tới thăm bà cụ cô độc thôi. Chị không cần căng thẳng."

"Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ gõ cửa nhà: "Bà Giang, cháu đây, cháu là Lục Tuyên Nghỉ. Cháu tới thăm bà ạ."

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Hóa ra là Tuyên Nghỉ à. Mau vào đi." Bà Giang mở cửa ra, sau khi bà ta nhìn thấy Lục Tuyên Nghỉ, nét hờ hững trên khuôn mặt đã biến mất sạch, mà thay vào đó là một nụ cười hiền từ:

"Lâu rồi cháu chưa đến thăm bà đấy nhá."

"Bà Giang, gần đây cháu khá bận, để tỏ lòng xin lỗi cháu có mua dứa nhập khẩu cho bà nè, lần trước cháu thấy bà bảo là ông thích ăn dứa."

Lục Tuyên Nghỉ đưa cho bà ta một túi dứa. "Tuyên Nghỉ có lòng rồi, nào vào đây ngồi đi."

Sau khi bà Giang nhận lấy túi dứa, bà ta bỗng quay sang nhìn Lục Như Hoa, bà ta lạnh giọng nói: "Sao cô còn chưa cút?"

"Cháu..."

Lục Như Hoa há miệng, cuối cùng cô đành phải rời đi trong ánh mắt đắc ý của Lục Tuyên Nghi.

Sáu giờ chiều. Lục Như Hoa tới biệt thự nhà họ Lục để báo cáo công việc.

"Ồ? Thôn Đông Giao còn một hộ không chịu di dời à?"

"Đưa bao nhiêu tiền cũng không chuyển?"

Sau khi đám bà Lục biết thông tin này, vẻ mặt của mọi người có hơi thất thường.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên chợt nói: "Như Hoa, mặc kệ hộ đó có chịu di dời hay không, cháu cứ thẳng tay cưỡng chế tháo dỡ! Chúng †a không thể để xảy ra sơ suất ở dự án của nhà họ Chúc được."

"Nói đúng lắm. Nếu vì hộ gia đình đó mà làm chậm trễ thời hạn thi công trường âm nhạc quốc tế, làm nhà họ Chúc không hài lòng, thế thì nhà họ Lục chúng ta không giải quyết được hậu quả đâu!"

Những trưởng bối khác của nhà họ Lục nhao nhao phụ họa.

"Nhưng mà..."

Nghĩ tới bà Giang ăn mặc giản dị kia, Lục Như Hoa đang định nói nhưng bà Lục lại kiên quyết nói: "Như Hoa, ngày mai cháu cho người cưỡng chế di đời hộ gia đình đó! Có vấn đề gì, bà sẽ chịu trách nhiệm."

"Bà nội, làm thế liệu có tàn nhẫn quá không."

Lục Như Hoa không đành lòng làm vậy: "Bà Giang rất đáng thương."

"Đáng thương ư? Hừi! Tỉnh Giang Nam có đầy người đáng thương, Như Hoa, cháu phải nhớ, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận. Nếu nhà họ Chúc đã giao dự án trường âm nhạc quốc tế cho cháu, vậy thì cháu không được để họ thất vọng!"

Bà Lục nói rõ ràng.

"Bà nội, bà cho cháu thêm ba ngày nữa, chỉ ba ngày thôi, nếu ba ngày sau cháu vẫn không di dời được hộ gia đình đó, cháu... cháu sẽ cưỡng chết"

Sau một phen đấu tranh trong lòng, Lục Như Hoa nhìn bà Lục với ánh mắt cầu khẩn.

"Thôi được rồi, bà biết cháu lương thiện từ bé, bà sẽ cho cháu thêm ba ngày."

Bà Lục nghĩ một lát, sau đó bà ta đồng ý với quyết định của Lục Như Hoa.
« Chương TrướcChương Tiếp »