Bên trong Long Hồ Tam Thiên Đình.
Một ông lão khoác chiếc áo da chồn màu trắng đang đánh cờ với một có gái trẻ áo xanh.
Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trông rất nhanh nhẹn hoạt bát. "Ông nội, ván này ông lại thua nữa rồi."
Chúc Văn Trúc hạ quân trắng trong tay xuống, cô ấy dí dỏm thè lưỡi: "Ông nội ngốc quá, một ván mà cũng không thắng được cháu."
"Chắc tại ông nội già rồi."
Chúc Lăng Thiên nhìn quân cờ đen trong tay, ánh mắt ông ta lại rơi vào trong hồi ức đã qua."
"Năm nay ông mới năm mươi chín tuổi, đâu có già?"
Chúc Văn Trúc vừa dứt lời, trong sân sau truyền tới một trận tiếng bước chân: "Cô chủ Văn Trúc, Lục Tuyên Nghỉ của nhà họ Lục ở Kim Lăng tới thăm."
"Hả?"
Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đang đi tới, Chúc Văn Trúc vô cảm hỏi: "Cô Lục tìm tôi có việc gì?"
"Cô Văn Trúc, là thế này, tôi nghe nói nhà họ Chúc ở Nam Lăng muốn đầu tư vào một trường âm nhạc quốc tế ở tỉnh Giang Nam, mà nhà họ Lục tôi lại có thâm niên ở phương diện này, cho nên tôi muốn..."
Khi đối diện với Chúc Văn Trúc, Lục Tuyên Nghi rất cung kính và khách sáo.
Nhưng không đợi cô ta nói xong.
Chúc Văn Trúc mặc bộ quần áo xanh đã lắc đầu nói: "Mời cô Lục về cho. Hôm nay tôi chỉ muốn đánh cờ cùng ông nội, không muốn bàn chuyện công việc."
"Thế chúng ta... trao đổi danh thϊếp được không?” Lục Tuyên Nghi hỏi với giọng điệu lấy lòng.
Thật sự là Chúc Văn Trúc có thân phận quá cao, đối phương là cháu gái của †ông sư truyền kỳ, cô ta buộc phải khiêm tốn lại.
Nhưng Chúc Văn Trúc lại lạnh lùng nói: "Không cần đâu, tôi và cô không phải người cùng một thế giới, sau hôm nay, chúng ta sẽ không có trao đổi gì nữa."
Nói xong, Chúc Văn Trúc nói luôn với người giúp việc ở bên cạnh: ” khách."
Bị người ta xem thường ngay trước mặt mọi người, Lục Tuyên Nghi cũng không dám tức giận, cô ta còn cười xòa rồi lại nặn ra nụ cười tươi: 'Làm phiền cô Văn Trúc rồi."
Mãi đến khi Lục Tuyên Nghi rời đi.
Lúc này, Chúc Văn Trúc mới kiêu ngạo hừ một tiếng: "Sao ngày nào cũng có vài con chó con mèo tới quấy rầy ông nội nghỉ ngơi vậy? Thật đáng ghét."
Đối với việc này, ông lão khoác áo da chồn ngồi trước bàn cờ chỉ cười lắc đầu: "Văn Trúc, khi cháu đứng ở vị trí đủ cao, có một số việc không thể tránh khỏi."
"Hừ, có việc gì mà không tránh được cơ chứ? Toàn là mấy tên tép riu muốn bám vào ông nội để trèo cao thôi mà, đổi thành cháu, chắc chắn cháu sẽ gϊếŧ gà dọa khỉ, làm cho những con kiến hôi đó không dám tới làm phiền mình nữa!"
Chúc Văn Trúc tức giận nói.
"Đừng hơi một tí là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cháu đừng quên, chỗ này là tỉnh Giang Nam, không phải tỉnh Thục Chấu, ở trên địa bàn của người khác, ông và cháu cứ khiêm tốn một chút thì tốt hơn."
Chúc Lăng Thiên vừa dứt lời, bỗng nhiên, mặt ông ta trắng bệch.
Sau đó ông ấy phun ra một ngụm máu.
"Ông nội!"