Chương 24: Ai dám thả đừng trách tôi

Sở cảnh sát Ngân Châu.

Trương Hùng bị dựa vào ghế thẩm vấn, ngọn đèn sợi đốt chói mắt chiếu thẳng vào mặt Trương Hùng khiến anh chỉ biết nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trước mặt anh là một chiếc bàn thẩm vấn, xung quanh là những bức tường lạnh lẽo và tối tăm, không có một chút sinh khí nào, người bình thường ở lại đây sẽ vô cùng sợ hãi.

"Két~"

Cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng bước chân "cồm cộp", vang lên.

Trương Hùng nheo mắt và thấy người đến là nữ cảnh sát mà anh vừa nhìn thấy trong ngõ, Trương Hùng đã không quan sát kỹ đối phương trước đó, nhưng bây giờ anh đã có thời gian để nhìn cô ấy. Người phụ nữ này có khuôn mặt đẹp, thân hình thẳng tắp, rõ ràng là đã được rèn luyện kỹ lưỡng, cao 1,7 mét, có thể do tập luyện nên dáng người của cô ấy cực kỳ đẹp, bộ đồng phục cảnh sát mùa hè tôn lên vóc dáng hình chữ S thanh tú của cô ấy một cách hoàn hảo, cô ấy bước đi với vẻ đẹp hút hồn.

Dáng người phụ nữ rất chuẩn, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên phẳng thì phẳng, đây chắc chắn là thân hình hoàn hảo do rèn luyện nhiều năm tạo nên.

Ánh mắt của Trương Hùng chú ý đến ngực trái của nữ cảnh sát, trên đó có dòng chữ ‘Đội Điều tra Hình sự’, và tên của đối phương, Hàn Hàn Ôn Nhu.

"Đậu, cái tên này không giống với người chút nào!", Trương Hùng cong môi, anh quan sát thấy bàn tay phải của Hàn Hàn Ôn Nhu có một số vết chai trên chỗ hõm tay tiếp giáp ngón trỏ, rõ ràng là do thường xuyên dùng súng, lại càng chẳng liên quan đến tên Ôn Nhu bên trên tí nào.

Quả nhiên, ngay khi Hàn Hàn Ôn Nhu bước đến gần Trương Hùng, cô ấy đá mạnh vào bắp chân của Trương Hùng: "Nói cho tôi biết, anh thuộc câu lạc bộ nào? Sếp của anh là ai? Cố ý đánh nhau bằng vũ khí khiến sáu người bị gãy tay, xuất huyết sọ não cũng đủ để kết án anh vài năm, nếu anh thú nhận, thì có thể xin giảm án".

Hàn Ôn Nhu kéo một chiếc ghế dài và ngồi đối diện với Trương Hùng, với ánh mắt ghê tởm.

"Tôi nói chứ người đẹp, cô là cảnh sát, mọi thứ phải có bằng chứng chứ, tôi không đánh ai, đừng vu khống tôi", Trương Hùng giải thích, với vẻ mặt bất bình sâu sắc.

"A! Vu khống?", nữ cảnh sát nhướng mày: "Chẳng lẽ anh lại muốn nói là anh chỉ đứng yên ở đó, những người còn lại tự gãy tay sau đó tự xuất huyết não à?"

“Đúng!”, Trương Hùng gật đầu: “Nó là vậy đấy, tôi thực sự chỉ đứng đó".

"Vớ vẩn!", Hàn Hàn Ôn Nhu đập một cái vào bàn thẩm vấn: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng để giải thích cẩn thận, nếu không tôi cam đoan trước khi vào tù anh sẽ không yên với tôi đâu!"

...



Kinh thành Hoa Hạ, Bộ An ninh.

Bộ An ninh phụ trách tất cả các cục cảnh sát ở Hoa Hạ, ai giữ chức vụ chính thức trong Bộ An ninh thì khi ra bên ngoài còn hoành tráng hơn cả thị trưởng.

Lúc này, trong phòng làm việc của bộ trưởng Bộ An ninh, điện thoại cố định đang đổ chuông điên cuồng, thư ký vội bắt máy, cô ta nhớ rõ bộ trưởng từng nói, số điện thoại cố định này, trên toàn thế giới chỉ có một số ít người có thể gọi đến. Trong số những người ít ỏi đó, đều có địa vị rất cao trên thế giới.

Thư ký bắt máy, còn chưa kịp chào hỏi, đã nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại.

"Nói với bộ trưởng của bên cô, một người đang ở đồn cảnh sát Ngân Châu, trong vòng mười lăm phút, giải quyết xong cho người đó".

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Cô thư ký không dám do dự, thậm chí cô ta còn không biết người đối phương nói đến là ai, nhưng đã lập tức liên hệ với bộ trưởng, bộ trưởng an ninh đang giao lưu với mấy đoàn ngoại giao nước ngoài, sau khi nhận được điện thoại từ thư ký, ông ta thậm chí không thèm quan tâm đến công việc ngoại giao nữa.

"Mau gọi điện thoại trực tiếp đến Tòa thị chính Ngân Châu, ngay lập tức!"

...

Đồn cảnh sát Ngân Châu, phòng thẩm vấn.

Hàn Ôn Nhu nhìn Trương Hùng trước mặt, đã hiểu đây hoàn toàn là một tên lưu manh, bước vào phòng thẩm vấn với khuôn mặt cười cợt bất cần, chắc chắn đã phải vào đây không dưới 1 lần.

"Tôi cảnh cáo anh, tốt hơn hết là anh nên thức thời đi!", Hàn Ôn Nhu đập bàn, đứng dậy và nắm lấy cổ áo của Trương Hùng, đôi mắt sáng ngời đầy giận dữ.

“Mỹ nhân, tôi đã rất thức thời rồi, được chưa, tôi vốn không có đánh những người đó, tôi chỉ là người bị hại, tôi đã nói hết rồi, tôi chỉ đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, thì bọn họ đưa tôi đến con hẻm, rồi họ nằm trước mặt tôi, rồi cô xuất hiện", khuôn mặt của Trương Hùng rất chân thành.

"Được, anh không nói đúng không! Tôi xem anh có không nói nữa không!", Hàn Ôn Nhu nắm chặt cổ áo của Trương Hùng, dùng tay kia nắm chặt một nắm đấm, giơ cao rồi đập mạnh vào mặt Trương Hùng.

Vẻ mặt tươi cười của Trương Hùng biến mất ngay lập tức và đôi mắt anh đột nhiên trở nên dữ tợn.

Hàn Ôn Nhu vẫn luôn quan sát người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của đối phương thay đổi đột ngột khiến cô ấy giật mình, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô ấy bối rối.



"Tên khốn, dám hù tôi!", Hàn Ôn Nhu chửi rủa, nắm đấm của cô không hề yếu đi.

Hai bàn tay bị còng của Trương Hùng bị siết chặt, đồng thời cẳng tay và cánh tay to lớn của anh phồng lên, anh có thể bẻ gãy còng tay rồi khống chế người ta trước khi đối thủ đánh anh, đường đường là Satan, vị vua ngầm uy nghiêm dưới mặt đất, sao có thể để người ta tùy tiện tát vào mặt được??

Vào lúc Trương Hùng chuẩn bị phá còng tay, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đá tung ra.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt đậm nét Hoa Hạ lao vào phòng thẩm vấn và hét lên: "Hàn Ôn Nhu, cô đang làm gì vậy, bỏ tay xuống!"

Nắm đấm của Hàn Ôn Nhu dừng cách mặt của Trương Hùng chưa đầy năm cm, Trương Hùng thậm chí còn cảm thấy gió ở nắm đấm của người phụ nữ đó.

"Cục trưởng", Hàn Ôn Nhu quay lại nhìn người đàn ông trung niên, rồi cúi đầu.

"Các cô cậu làm sằng làm bậy cái gì vậy!", cục trưởng mắng: "Ai cho phép các cô cậu dùng bạo lực thi hành pháp luật, đi viết bản tường trình cho tôi! Người này không có vấn đề gì, thả anh ta đi!"

Cục trưởng ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại run lên, quá nguy hiểm, chỉ cần ông ta đến chậm một chút, thì cái ghế cục trưởng khó mà giữ được lắm! Vừa rồi, người đứng đầu tòa thị chính gọi điện cho ông ta nói rằng nếu người này chỉ bị thương chút nào thôi thì ông ta sẽ được nghỉ hưu sớm.

"Thả người đi?", nghe vậy, Hàn Ôn Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mở to: "Cục trưởng, hắn cố ý dùng vũ khí đánh nhau, phạm tội gϊếŧ người!"

"Vớ vẩn! Gì mà dùng vũ khí đánh người? Cô có bằng chứng không? Bắt người vô cớ, Hàn Ôn Nhu, cô giỏi quá rồi đấy! Thả người ngay cho tôi!", cục trưởng ra lệnh.

"Không được thả hắn!", giọng điệu Hàn Ôn Nhu cũng rất kiên định: "Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng có quyền giam giữ hắn 24 giờ!"

Cục trưởng quẫn bách: "Được rồi, Hàn Ôn Nhu, cô được lắm! Tôi bảo cô thả người!"

"Không thả".

“Thả, tháo còng!” cục trưởng vẫy tay với hai cảnh sát phía sau, ra hiệu bọn họ thả người ra.

"Tôi xem ai dám!", Hàn Ôn Nhu đứng trước mặt Trương Hùng: "Tôi là phó đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố, giờ đang thực thi quyền lực của mình. Ai thả người là phạm luật, ai phạm luật sẽ bị bắt!"