Chương 9

Vào một ngày đẹp trời nào đó, tại một dinh thự yên bình nọ, có một thiếu gia họ Diêm đang ngồi lướt web và nhâm nhi tách trà hoa nhài nóng hổi. Ngay sau khi vị thiếu gia nọ thầm nghĩ trong lòng rằng có vẻ hôm nay là một ngày yên bình thì hắn phát hiện ra, đời không như mơ. Hắn nhìn phu nhân của mình nở nụ cười “tươi” như những bông hoa vào mùa đông đang đến bên cạnh mình, hắn toát mồ hôi hột.

“Em sao vậy?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng trong mọi trường hợp.

“Tôi phát hiện ra một chuyện." - Khiết Tử Tịnh vẫn giữ khuôn mặt “tươi” cười, cô đến ngồi bên cạnh hắn.

“Chuyện gì?” - Diêm Thừa Ngạo nuốt nước bọt cái ực, không phải phu nhân của hắn phát hiện ra chuyện hắn mới tậu thêm mấy con xe mới rồi chứ? Hay là chuyện hắn lén mua thêm một đống đồ cho cô?

Khiết Tử Tịnh khoác vai hắn, cô ghé sát khuôn mặt đùng đùng sát khí vào mặt hắn, cô “nhẹ nhàng” hỏi: “Tôi và anh kết hôn từ khi nào hả? Bây giờ tôi đi đâu người ta đều gọi tôi là phu nhân của anh hết.”

Nghe vậy, Diêm Thừa Ngạo thở phào nhẹ nhõm, may là phu nhân của hắn không phát hiện những chuyện kia. Hắn lại bắt đầu nở một nụ cười công nghiệp, lấy lại phong thái vốn có của mình, hắn cầm tách trà lên uống một ngụm rồi nói:

“Em quên rồi à? Dựa theo khế ước của chúng ta thì em phải sống ở đây với cương vị là phu nhân của ta còn gì? Nói sao nhỉ, nó giống như kiểu giấy đăng kí kết hôn của bọn em ấy” - Hắn nói xong, trong đầu hắn chợt loé lên một ý tưởng, hắn lôi từ trong túi ra một tờ giấy rồi nói tiếp: “Vừa đúng lúc, em kí vào đây đi.”

Khiết Tử Tịnh nhíu mày, cô nhìn thái độ của hắn thì có chút nghi ngờ. Cô nhìn xuống tờ giấy hắn vừa lôi ra, đập vào mặt cô là năm chữ “GIẤY ĐĂNG KÍ KẾT HÔN” to đùng, cô tức giận chỉ vào tờ giấy: “Anh đùa tôi à? Nếu thế thì tôi làm gì phải kí vào đây?”

Diêm Thừa Ngạo nhìn cô cười khẩy, hắn lắc đầu. Lần này đến lượt hắn khoác vai cô, rồi làm ra vẻ tri thức, hắn nói: “Tuy theo khế ước em là phu nhân của ta rồi, nhưng vẫn cần giấy tờ để chứng minh. Như vậy mới có thể cho phép ta bảo vệ em chu toàn và cung cấp cho em một cuộc sống tốt nhất được. Em yên tâm, khi nào em đủ tuổi thọ thì chúng ta hoà ly.”

Khiết Tử Tịnh vẫn nghỉ ngờ hắn, liệu cô có thể tin con người này được không nhỉ? Cô thầm nghĩ: “Ý kiến của hắn cũng không đến nỗi nào. Dù gì mình cũng phải ở đây cho đến khi đủ tuổi thọ, bây giờ mình mới 22 tuổi cứ cho rằng mình chết trẻ thì còn tận ít nhất 40 năm nữa. Không nhưng lỡ đâu mình thọ đến 100 tuổi hoặc hơn thì sao? Thế thì mình phải sống với tên khốn này 80 năm nữa hoặc hơn. Không chấp nhận nổi. Trước hết mình phải xác minh rằng mình cần phải sống với hắn bao nhiêu năm đã, phải xong rồi những chuyện kia thì tính sau cũng được.”

Diêm Thừa Ngạo lúc này đang ngắm nhìn bộ dạng suy tư của cô, hắn không ngừng khen cô dễ thương ở trong lòng. Đối với hắn hiện tại thì cô làm gì cũng dễ thương hết.

Khiết Tử Tịnh sau khi đã suy nghĩ thông suốt, cô hỏi: “Chính xác thì tôi còn bao nhiêu năm nữa mới đủ tuổi thọ?”

“Ai biết... Chắc là tâm 50 năm gì đấy" - Diêm Thừa Ngạo ngả người về phía sau, về vấn đề này hắn cũng đang hết sức khó hiểu, hắn đã xem sổ sinh tử sau ngày hôm ấy nhưng ngạc nhiên nhất là không có tên Khiết Tử Tịnh ở bên trong, hắn cũng đã từng hỏi phụ vương hắn nhưng lại bị lờ đi.



Nhưng kệ đi, lúc này đây hắn cũng không quan tâm nữa. Không biết chừng như thế cũng có nghĩa là hắn có thể giữ cô lại bên cạnh mãi mãi không chừng.

“Đừng suy nghĩ nữa, sao em không kí đi? Em có kí hay không thì em vẫn đã làm vợ anh rồi, dựa theo khế ước của chúng ta, đúng không? Vậy nên nếu em kí thì em sẽ được lợi hơn chứ không có thiệt gì hết.” - Diêm Thừa Ngạo thấy bộ dạng nghi ngờ của cô vẫn không hề suy giảm, hắn thở dài.

Sao con nhóc này vẫn không chịu tin hắn dù chỉ một chút thôi nhỉ? Đương nhiên về khế ước kia là hắn xạo ke rồi, hắn chỉ nói thế để lừa cô kí vào giấy đăng kí kết hôn kia thôi, chứ thật ra lúc này cô và hắn vẫn chưa phải của nhau, nhưng sớm thôi, ngay sau khi cô kí vào tờ giấy kia cô sẽ trở thành phu nhân của hắn.

“Anh chắc chắn rằng anh không lừa tôi chứ?” - Khiết Tử Tịnh nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét.

“Em nói xem, lừa em thì anh được lợi gì?” - Diêm Thừa Ngạo vẫn giữ nụ cười công nghiệp nhìn cô, chà cô nhóc này đang phân vân rồi. Thật thú VỊ.

Hắn nói cũng đúng, lừa cô thì hắn có được lợi gì đâu. Khiết Tử Tịnh ngây thơ nghĩ thế rồi cuối cùng cô cũng chịu vào tờ giấy đăng kí kết hôn kia, nhưng thực tế chứng minh là cô đã lầm, tên khốn Diêm Thừa Ngạo kia thực sự lừa cô rồi.

Diêm Thừa Ngạo thoả mãn cầm tờ giấy đăng kí kết hôn lên rồi cười thâm, hắn nói với cô: “Công nhận là em ngây thơ thật.” Rồi hắn đưa tờ giấy đăng kí kết hôn cho một người hầu đang đứng gần đấy rồi nói tiếp: “Cô đem tờ này đưa cho Diêm Vương, bảo ông ấy rằng ông ấy có con dâu rồi."

“Dạ vâng.” - Người hầu kia lễ phép nói rồi nhanh chóng làm theo lời hắn.

Khiết Tử Tịnh nghe vậy tức giận, cô đứng phắt dậy, túm cổ áo hắn mà lắc đi lắc lại: “Anh nói thế là sao? Anh lừa tôi à?”

Diêm Thừa Ngạo dơ hai tay lên như muốn xin hàng, nhưng lời nói của hắn lại khıêυ khí©h cô: “Ai bảo em ngây thơ. Thả anh ra nào, anh xin lỗi."

Khiết Tử Tịnh vẫn không chịu buông tha hắn, thậm chí cô còn lắc mạnh hơn, cô ai oán nói: “Anh nói là anh không lừa tôi cơ mà. Đồ khốn này..."

Diêm Thừa Ngạo mỉm cười, hắn giữ lấy tay cô rồi thản nhiên nói: “Anh chỉ hỏi em rằng anh lừa em thì anh được lợi gì thôi chứ có nói không lừa em đâu?”

“Anh...” - Khiết Tử Tịnh bị hắn làm cho cứng họng không nói được gì, cô bực dọc buông hắn ra nhưng không quên đấm hắn một cái thật mạnh.



“Cũng chỉ có 50 năm, bà đây bỏ qua cho ngươi.", cô nói rồi bỏ xuống nhà.

Diêm Thừa Ngạo nhìn bóng lưng cô, hắn nở nụ cười thoả mãn tựa như con sói sau khi bắt được con mồi: “Em nhầm rồi, em nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tay tôi sao?”

Tại văn phòng làm việc của Diêm An Bạch:

Diêm An Bạch lúc này đang ngồi xử lí sổ sách, đã gần một tháng kể từ khi Khiết Tiểu Tịnh ở đây ông vẫn không thể không lo cho con bé ấy.

“Thưa Diêm Vương, Diêm thiếu gia có đồ muốn đưa cho ngài.” - Hắc Vô Thường gõ cửa lấy lệ rồi bước vào phòng, y đặt lên bàn một tờ giấy rồi nói tiếp: “Diêm thiếu gia nói rằng người đã có con dâu rồi đấy ạ.”

“Phụt" - Diêm An Bạch nghe vậy suýt nữa thì bị sặc nước bọt, ông trố mắt nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn trên bàn. Ông ngả người về phía sau thở dài: “Thằng nhóc chết tiệt này.”

Diêm An Bạch biết kiểu gì thăng con ông cũng sẽ đem lòng yêu Khiết Tử Tịnh nhưng ông không ngờ rằng tất cả mọi thứ lại xảy ra nhanh đến mức ãy, ông quay sang Bạch Vô Thường lúc này đang dán mặt vào máy tính để kiểm tra lại sổ sinh tử, ông hỏi: “Hôm trước ta bảo ngươi đi điều tra, chuyện thế nào?”

Bạch Vô Thường nghe thấy tên mình liên đứng dậy đi về phía Diêm An Bạch, y nói: “Đại Vương phán đoán không sai, phía Nhị lang thân đã bắt đầu hành động rồi."

Diêm An Bạch trầm tư nói: “Chỉ cần mọi thứ theo đúng kế hoạch của ta thì sẽ ổn. Bạch Vô Thường, ngươi hãy cử thêm người điều tra về phía Long Vương nữa. Hãy hành động cẩn trọng, đừng để bị phát hiện ra.”

“Vâng, thân xin tuân mệnh” - Bạch Vô Thường cúi đầu rồi nhanh chóng đi thi hành mệnh lệnh được giao.

“Về phân ngươi, Hắc Vô Thường. Ngươi hãy bảo A Loan để ý đến nó, nhất là vết bớt trên người con bé, có vấn đề gì phải báo lại ngay lập tức."

Diêm An Bạch quay sang Hắc Vô Thường nói, kế hoạch hơn một nghìn năm này của ông cho đến bây giờ đã rất hoàn hảo rồi và nó cần phải tiếp tục hoàn hảo, vì lời hứa với người ấy ông không cho phép bản thân mình thất bại. “Còn nữa, hãy đi điều tra xem rốt cuộc là ai tạo ra lời đồn ấy.”

“Về chuyện lời đôn thân đã cho người đi điều tra nhưng không thu được tin tức gì, bây giờ thân sẽ cho thêm người đi điều tra." - Hắc Vô Thường lễ phép cúi đầu rồi nhanh chóng lui xuống. Về bản thân y cũng muốn cô tiểu thư nhỏ ấy được an toàn. Y nhìn lên bầu trời, thầm nghĩ hôm nay thời tiết thật đẹp.