Phó Vân Mặc nơm nớp lo sợ mà cầm kim sang dược đi tới trước cửa phòng người nọ, bởi vì Tứ Hải lâu có rất nhiều nhân sĩ võ lâm lui tới, cho nên kim sang dược trong tiệm đều chuẩn bị dài lâu, cũng là miễn phí để khách nhân sử dụng, đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều nhân sĩ võ lâm thích vào trọ tại Tứ Hải lâu.
Phó Vân Mặc vừa muốn gõ cửa, thanh âm lạnh băng của người nọ lại vang lên.
"Không cần bước vào, đặt ở ngoài cửa." Người này tựa hồ không thích nói nhiều, hơn nữa thanh âm cực lạnh lẽo, không có nửa phần cảm xúc, nhưng mà Phó Vân Mặc lại có thể cảm nhận rõ ràng trên người người nọ vọng lại lệ khí.
"Được, khách quan, nghỉ ngơi cho tốt." Phó Vân Mặc đem kim sang dược đặt xuống, lòng bàn chân giống như bôi dầu, lập tức chạy nhanh xuống lầu, đi vào quầy viết xuống quyển ký lục, đúng vậy, cũng may chữ trong [Phong Vân Biến] cùng chữ từ nhỏ mình được học là giống nhau, cho nên tuyệt đại đa số chữ viết nàng đều có thể nhận biết được, đây cũng chính là chỗ nàng có ưu thế hơn so với Trương Đại Ma Tử, suy cho cùng Trương Đại Ma Tử biết chữ cũng không nhiều lắm.
"Họ...Dạ, phòng chữ Địa số...."
"Ân, Tiểu Mặc tỷ còn chưa ngủ sao?"
Phó Vân Mặc hoảng sợ, cả người ngay tức khắc bị kinh sợ đổ ra một thân đầy mồ hôi lạnh, thời điểm nhìn thấy Tiểu Lý chưởng quầy, nàng nhịn không được oán trách nói: "Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi đi đường thế nào mà lại không phát ra âm thanh, làm ta sợ muốn chết!"
Thật là! Đây là tài năng của kẻ trộm a!
"Ha ha...xin lỗi."
Nhắc đến Tiểu Lý chưởng quầy khi trưởng thành với Lý nhân tinh lại không quá giống nhau, tướng mạo của hắn khá ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, sau khi vào Thu hắn khoác một bộ áo lông cừu, tóc đen được dùng dây vấn chỉnh tề, có hai lọn tóc nhỏ buông lỏng ở thái dương, rất giống một công tử ưu nhã, phong phạm của một công tử quan gia.
Hắn cũng xem như tuấn mỹ, đêm khuya tại Tứ Hải lâu cũng là một phòng cảnh mỹ lệ nhất. Bộ dạng không giống, tính cách cũng không giống, chắc hẳn là giống mẫu thân của hắn, tuy rằng Phó Vân Mặc chưa từng gặp qua mẫu thân của hắn, cũng chính là thê tử của Lý nhân tinh.
Từ sau khi biết Phó Vân Mặc tuổi tác lớn hơn mình, Tiểu Lý chưởng quầy vẫn luôn gọi nàng là "Tiểu Mặc tỷ", giống y như cách Nam Côn Luân gọi, cũng không biết vì cái gì lại nhất định phải thêm từ "tiểu" vào.
"Có khách vào trọ sao?" Tiểu Lý chưởng quầy đi đến bên người của Phó Vân Mặc, thế mà lại có thể ngửi thấy trên người hắn có một mùi hương rất thơm, một đại nam nhân làm gì phải dùng hương!
"Ân, một cô nương họ Dạ." Phó Vân Mặc trong lòng chửi thầm, nếu Tiểu Lý chưởng quầy là ngươi đây không chịu tới sớm một chút thôi, ta cũng không cần bị dọa sợ toát cả thân mồ hôi lạnh như vừa nãy.
"....Ân, tỷ đi nghỉ ngơi đi! Vất vả cho tỷ." Tiểu Lý chưởng quầy khi nói chuyện mười phần giống như quyển sách, Phó Vân Mặc không nói chịu đựng được cách nói chuyện của hắn, chỉ là sợ người này vừa nghe được người khác hung dữ với hắn, liền sẽ bị dọa đến bộ dạng khóc lóc.
"Ta đi nghỉ ngơi ngay đây, đúng rồi, Tiểu Lý chưởng quầy...chuyện là, vị Dạ cô nương vừa mới vào trọ kia, không dễ chọc, chính là ngươi cẩn thận một chút." Nói xong Phó Vân Mặc lập tức liền nhanh như chớp mà chạy, Tiểu Lý chưởng quầy còn không kịp nói đạ tạ, người nọ ngay cả thân ảnh cũng không thấy đâu...
Tiểu Lý chưởng quầy rũ mắt về phía chỗ Phó Vân Mặc vừa đặt bút, bỗng nhiên con mắt sáng ngời, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.
"Chữ viết thật là đẹp mắt."
---------------
Ngày tiếp theo, Phó Vân Mặc vẫn như thường lệ thức dậy, nhưng bởi vì cả đêm hôm qua bị dọa sợ, tuy rằng đã uống rượu rồi, nhưng mà vẫn đến tới hơn nửa đêm mới có thể ngủ được, sáng sớm hôm nay biến thành mắt gấu trúc.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ ngủ không ngon sao?" Nhìn thấy bộ dạng uể oải ỉu xìu, Nam Côn Luận bèn tới lại quan tâm một chút.
"Thằng nhóc chết tiệt nhiều chuyện, làm đi việc." Phó Vân Mặc tuy rằng cả người đều có chút mệt mỏi, nhưng mà nàng vẫn đem công việc hoàn thành xong, chỉ là ai cũng nhìn ra được Phó Vân Mặc hôm nay giống như có chút mệt.
" Tiểu Mặc nha đầu, ngươi lại đây." Lý nhân tinh vẫy vẫy tay ngoắc Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc liền cầm theo ấm trà đi đến trước mặt Lý nhân tinh.
"Chuyện gì, Chưởng quầy?"
Lý nhân tinh sờ sờ nhúm ria mép của chính mình, trầm ngâm một lúc sâu, nói: "Ngươi....có việc mới cho ngươi."
"...."
"Ta cho ngươi thêm đùi gà."
"Ngươi nói đi."
"Phòng chữ Địa số 3 cũng muốn ngươi hầu hạ, nàng không cần nam chạy vặt."
"Nga, được thôi." Phó Vân Mặc còn tưởng là chuyện gì, mới vừa đi được vài bước chân, trong nháy mắt Phó Vân Mặc cảm giác chính mình giống như bị sét đánh, nháy mắt đầu có chút mơ màng, trống rỗng.
"Chưởng...Chưởng quầy, ngươi vừa rồi nói phòng khách số mấy?"
"Phòng chữ Địa số 3."
"....Ta không cần đùi gà, ngươi để cho người khác đi!" Chuyện này không phải khôi hài sao! Kia chính là nữ ma đầu, bản thân nếu như không cẩn thận, thì chết như thế nào cũng không biết!
"Vị khách quan kia nói, nếu là ngươi không muốn, nàng ta cũng không ngại tự mình tìm ngươi hỏi chuyện đâu."
Tự mình? Phó Vân Mặc nuốt nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt.
"Chưởng quầy...không bằng...ngươi tuyển thêm nhiều nữ chạy vặt đi?"
Lý nhân tinh híp nửa mắt, nhéo nhéo ria mép hàm dưới của hắn, lại nhíu mày. Hắn cũng từng nghĩ qua, chỉ là làm gì có chỗ nào nữ tử khuê tú, hoàng hoa khuê nữ lại không làm, tới đây là chân chạy vặt chứ! Ngươi cho rằng người nào cũng đều giống ngươi làm tư tưởng tiên phong, không câu nệ tiểu tiết sao!
"....Cho nên ngươi có đáp ứng không?"
"....Ta còn có thể không đáp ứng sao?"
"Được rồi, ta cho ngươi thêm đùi gà."
Phó Vân Mặc mếu máo, thêm đùi gà cũng ăn không biết mùi vị. Nếu ta bị bẻ cổ, ngươi có phải cho ta thêm nguyên ngọn nến thơm không, Chưởng quầy...
"Chậc, Tiểu Mặc tỷ, mặt tỷ thế nào như đưa đám vậy." Nam Côn Luân lại đi tới quan tâm Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc liếc nhìn hắn một cái, nói: "Không có gì, ngươi có chăm chỉ luyện võ không?"
Nàng biết nhiều ngày gần đây, mỗi buổi tối Nam Côn Luân đều sẽ nỗ lực luyện võ, cũng không phải là luyện [Qủy kiếm], chỉ là luyện những công phu quyền cước bình thường, tiểu tử này thật ra cũng biết được đạo lý bắt đầu học từ những thứ cơ bản.
"Có a! Bằng không về sau làm sao có giúp Tiểu Mặc tỷ giáo huấn Trương Đại Ma Tử!" Phó Vân Mặc nghe xong, cảm giác có chút không đúng, lập tức đá hắn một cước, nói: "Tên tiểu tử ngươi, ngươi không phải có ý với ta chứ?"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng những khách nhân ngồi cách vách bàn lại có thể nghe thấy được, cũng ngưng thần lắng nghe đối thoại của hai người tiểu nhị.
"Không không không, Tiểu Mặc tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta chính là tình bạn, ta xem tỷ là tỷ tỷ của ta mà thôi!" Lời Nam Côn Luân nói là sự thật, thời điểm Phó Vân Mặc ngoài miệng đều nói không quan tâm, nhưng bản thân lại mau đồ ăn ngon cho hắn, biết hắn luyện võ, còn ở trước cửa phòng hắn để kim sang dược, hắn thật sự xem Phó Vân Mặc như thân nhân.
"Vậy là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết." Phó Vân Mặc vỗ vỗ ngực của chính mình, thiếu chút nữa liền cho rằng bản thân diễn tình tiết được nam chính coi trọng, sau đó bị nhân vật nữ chính đố kỵ cho ăn pháo hôi.
"Đi đi đi, đừng quấy rầy ta, ta không có việc gì cả." Phó Vân Mặc đuổi Nam Côn Luân đi, tiếp tục thu dọn chén đũa trên bàn, bỗng nhiên nghĩ đến một việc...
Đệ tử Thiên Duyên phái sớm đã ra khỏi cửa, sáng sớm cũng chưa thấy các nàng...
Khoảng cách đại hội võ lâm còn có ba ngày, xem ra mọi người đều rất bận rộn. Mà không, ngoài đại sảnh đều lo liệu không hết, Trương Đại Ma Tử còn giả vờ đem lý do bị thương hôm qua xin nghỉ, thật là tức chết đi được.
Cứ như vậy bận rộn tới tối muộn, Phó Vân Mặc dựa lên bàn ở đại sảnh khách điếm ngủ gục, bên tai còn nghe thấy tiếng gảy bàn phím tang tang của Lý nhân tinh, chỉ là Phó Vân Mặc tựa như không bị ảnh hưởng gì, nàng tiếp tục ngủ say.
Lý nhân tinh cũng không có đánh thức nàng, đệ tử của Thiên Duyên phái rốt cuộc vẫn chưa trở về, mà Dạ cô nương ở phòng Địa số 3 cũng không có trở về, để cho nàng ngủ nhiều hơn một chút.
Tiếng bước chân truyền đến, Lý nhân tinh ngẩng đầu, vị Dạ cô nương ở phòng chữ Địa số 3, một thân y phục mà xanh lam, trên mặt còn mang mặt nạ bạch ngọc, Lý nhân tinh nhìn thấy vô số người, trên người người này truyền đi chi khí hung tàn, là người Tứ Hải lâu không dám đắc tội.
Người nọ đầu tiên là nhìn thoáng qua Phó Vân Mặc đang nằm ngủ bò trên bàn, sau đó nhìn về phía Lý nhân tinh, nàng còn chưa có mở miệng, thì Lý nhân tinh đã mở miệng trước.
"Không biết khách quan có yêu cầu gì không, một lát tiểu nhân lập tức phân phó xuống dưới." Lý nhân tinh không có lập tức đánh thức Phó Vân Mặc, cũng tự mình hỏi vị nữ nhân kia.
"Bảo nàng ta mang kim sang dược đi lên."
Có lẽ nghe được tiếng vang, Phó Vân Mặc trong mơ mơ hồ hồ thức dậy, nhưng mà người kia đã sớm tiến vào phòng.
"Tiểu Mặc nha đầu, vị khách ở phòng chữ Địa số 3 đã trở lại, để ngươi mang kim sang dược đi lên." Thấy Phó Vân Mặc tỉnh, Lý nhân tinh lập tức phân phó, Phó Vân Mặc vừa nghe thấy "Phòng chữ Địa số 3" lập tức tỉnh cả người, còn rùng mình một cái.
"Không cần sợ hãi, không có người nào dám làm xằng bậy ở Tứ Hải lâu."
Nghe được những lời này của Lý nhân tinh, Phó Vân Mặc thật ra an tâm không ít, ty rằng không biết thành chủ của Thiên Cơ thành có năng lực như thế nào, nhưng Tứ Hải lâu vẫn luôn bình yên, trong tiểu thuyết cũng không đọc thấy có người nào chết ở Tứ Hải lâu, đại khái là không có chuyện gì, ân, nhất định là vậy rồi.
Phó Vân Mặc cầm theo kim sang dược, thời điểm đang muốn gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh.
"Vào đi."
Phó Vân Mặc đẩy cửa bước vào, người nọ đã sớm cởi mặt nạ xuống, chỉ là đưa lưng về phía nàng, một đầu tóc đẹp như mây sớm đã thả xuống, dừng ở bên ngực trái của mặt lưng, Phó Vân Mặc có thể thấy được y phục trên lưng người nọ đã bị cắt vỡ, còn đang thấm máu.
Không biết vì sao, Phó Vân Mặc nhìn thấy, lại có chút khác thường, chính là...gợi cảm.
Không thể nào! Người này không phải một trong năm đại cao thủ sao? Làm sao cứ lặp đi lặp lại bị thương nhiều lần như vậy?
Hơn nữa vì cái gì người nàng cứ thích bới lông tìm vết như vậy, ngày ấy nàng ta truy bắt hắc y nhân, nhất định là nàng gây chuyện trước.
Phó Vân Mặc đem cửa đóng lại, đem kim sang dược đặt ở trên bàn, nói: "Cái kia...khách quan, ngươi còn yêu cầu nào không?" Mau nói đi, không có!
"Giúp ta thoa dược, trên lưng, không chạm tới."
Phó Vân Mặc vừa nghe xong, toàn bộ da dầu lại lần nữa bị nứt toạc ra....giúp nữ ma đầu thoa được...
Không thể nào!
"...Được..."
Một tiếng "Được" đều mang theo một chút run rẩy, Phó Vân Mặc thật sự sỡ hãi. Phó Vân Mặc đứng phía sau lưng người nọ, chỉ thấy người nọ nhanh nhẹn mà kéo y phục xuống, lộ ra phần lưng trắng tinh trơn trượt, còn lại đang mặc một cái yếm màu trắng, cái cổ trắng nõn kia còn có thể nhìn ra gân xanh nhợt nhạt, đường cong ở phần lưng.
Xương hồ điệp a...quá đẹp rồi...
Phó Vân Mặc chợt thấy đỏ mặt lên, cũng không phải là chưa nhìn qua thân thể của nữ nhân, nhưng là thật ra lần đầu tiên thay nữ nhân thoa thuốc lên thân thể, hơn nữa người này thật sự...thơm a, liền nhìn tới mùi máu tươi cùng màu đỏ chói trên phần lưng kia, cũng ngăn không được mùi hương trên người nàng.
"Nhanh lên." Ngươi nọ hiển nhiên cũng có chút mất tự nhiên, đành phải thúc giục Phó Vân Mặc nhanh nhanh thoa dược, Phó Vân Mặc run rẩy hạ tay thoa thoa kim sang dược, nhẹ nhàng mà bôi lên trên vết thương của người nọ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp đang run rẩy của người nọ.
Này rất đau a! Vết thương rộng bằng lóng tay a! Da thịt đều lộ ra hết, máu mặc dù đã có chút ngừng chảy, kim sang dược này có thể chữa khỏi sao?
"Ngươi rất sợ ta sao?" Thanh âm của người nọ vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng mà thời điểm ngữ khí nói chuyện cũng tăng lên một chút, tựa hồ giống như thật thích người khác sợ hãi nàng như vậy, hoặc có lẽ...nàng có chút vui vẻ?
"Hả...chỉ là có chút không quen thôi." Không có thói quen thoa dược cho người khác, cũng là lần đầu tiên thấy miệng vết thương thế này, có chút...khủng bố, một phần lưng của nữ nhân a! Vậy mà lại xuất hiện một vết chém thế này! Đáng tiếc, đáng tiếc a...
Không thói quen? Người nọ khóe miệng cong lên một độ cung, nói: "Ta thực đáng sợ sao?"
Nếu những lời này hỏi người trong giáo của nàng, nhất định đều thống nhất trả lời là: Vâng.
Nhưng ngược lại, nàng lại muốn nghe nữ tiểu nhị tóc vàng kim này sẽ trả lời như thế nào.
----------Hết chương 9----------
Lời của tác giả:
Tiểu Mặc: Ặc ặc....
Pháp Lão: Ngươi chết rồi ta viết cái gì?
Tiểu Dạ: Ngươi chết rồi, ta đi gϊếŧ ai đây?
Tiểu Mặc:...... (Cảm tình ta số phận đã định bị hai người đều giỡn qua lại sao)