"Thiên Cơ lâu Lâu chủ muốn buông tha Nguyệt Lạc sơn trang, nhưng Phó Vân Mặc ta lại không muốn buông tha cho bọn họ."
***************
"Cho nên ta tin rằng, Nhạc trang chủ tuyệt đối không phải là kẻ cầm đầu, dù sao hắn cũng không có năng lực như vậy, nhiều nhất chỉ là một tên hề từ ở giữa nhảy ra mà chiếm chút lợi ích mà thôi."
Mạc Ly Hề nói năng có khí phách, đầu óc của Nhạc Văn Quân tức khắc vang lên ong ong, cơ hồ không tin lời nói vừa rồi là xuất phát từ miệng của Mạc Ly Hề.
"Ngươi...Ngươi nói cái gì?"
Nhạc Văn Quân nghiến rằng nghiến lợi, đến cuối cùng, hắn cố gắng cắn chặt răng, cơ mặt đều trở nên cứng ngắc, gân xanh ở huyện Thái Dương xuất hiện, thì biết tâm tình hiện tại của hắn có bao nhiêu bực bội.
"Nói ngươi là chúa hề."
Lúc này một thân hồng y bay lên phía trước, theo bản năng mà đến gần Mạc Ly Hề, sợ rằng nếu tên Nhạc Văn Quân này đột nhiên động thủ, bản thân ít nhất vẫn còn có thể kịp thời che chở cho Mạc Ly Hề trước.
"Chỉ bằng câu nói phiến diện của người, tưởng có thể bôi nhọ ta sao?"
Nhạc Văn Vân vẫn ổn định trận tuyến, hắn không tin Mạc Ly Hề có thể có chứng cứ gì, mà Nhạc Văn Quân đoán không sai, Mạc Ly Hề không có chứng cứ, nhưng mà....
"Cũng không phải bôi nhọ."
Một thanh âm ôn nhuận truyền đến, thanh âm không lớn, lại xuyên thấu qua màng tai, mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, đến từ một nam tử đang đứng ở trên mái ngói, hắn mặc một thân y phục màu trắng, đeo mặt nạ bạch ngọc, khoanh tay nhìn tất cả mọi thứ ở đài, tựa như một thế ngoại cao nhân.
"Lâu chủ."
Tằng lão khom lưng cung kính đối với người nọ, người nọ khoanh tay đứng, đón gió, ai cũng nhìn không thấu hắn muốn làm gì.
Thành chủ của Thiên Cơ thành, cũng là Lâu chủ của Thiên Cơ lâu, cũng là người có lời nói tín nhiệm nhất trên giang hồ, cũng là người mà mọi người đều sợ hãi, dù sao bản thân ít nhiều, cũng có bí mật bị hắn nắm giữ ở trong tay.
"Ngươi có phải rất nghi hoặc hay không, tại sao tin tức của môn phái của ngươi lại bị tiết lộ ra ngoài?"
Tiểu Lý chưởng quầy chậm rãi nói, ngữ khí ôn hòa, giống như cùng bằng hữu đạm đạo hưởng trà mà vô cùng hưởng thụ, cùng với bầu không khí giương cung bạt kiếm ở trước mắt một chút cũng không hòa hợp.
"Người giúp đỡ mạnh nhất tới rồi, nhưng mà hắn quá giả vờ đi."
Phó Vân Mặc nhỏ giọng nói, nhìn tư thái như thế ngoại cao nhân của Tiểu Lý chưởng quầy, không nhịn được mà móc mỉa.
"Chúng ta cứ yên tĩnh mà theo dõi tình hình thôi."
Nam Côn Luân tập trung tinh thần nhìn Tiểu Lý chưởng quầy, rất mong chờ màn kế tiếp này.
"Bởi vì Thiên Cơ lâu không nhịn nổi nữa, nên làm mối làm ăn lỗ vốn này, đem tin tức đều phân tán ra bên ngoài."
Tiểu Lý chưởng quầy vẫn như cũ không nhúc nhích, thanh âm rầu rĩ dưới mặt nạ truyền đến, nhìn không ra biểu tình hiện tại của hắn thế nào, nhưng Phó Vân Mặc nghĩ, nhất định vô cùng thú vị.
"...Nguyệt Lạc sơn trang và Thiên Cơ lâu có hiềm khích gì chứ, cư nhiên lại hãm hại Nguyệt Lạc sơn trang của chúng ta chứ?"
Nhạc Văn Quân vẫn duy trì bình tĩnh, kỳ thật tim đang đập rất nhanh, dù sao lời mà Thiên Cơ lâu nói, chính là chân tướng của võ lâm, hiện tại hắn chỉ có thể tin tưởng một số người đã chịu ân huệ của mình, sẽ vì mình mà nói đỡ vài lời, thay bản thân làm cục diện hiện tại cỏ thể xoay chuyển được.
Chỉ là dưới đài vẫn đầy những tiếng xầm xì, không có sự tranh cãi của bất cứ ai, điều này làm cho Nhạc Văn Quân lòng như lửa đốt, ngồi cũng không được tự nhiên, Nhạc Lâu Phong đi đến giữa Phong Thần đài, nhìn Tiểu Lý chưởng quầy, nói: "Nguyệt Lạc sơn trang của chúng ta há có thể để các ngươi tùy ý lăng mạ sao?"
Lăng mạ?
Mạc Ly Hề nhướng mày, nhịn ý cười ở khóe miệng, lời này mà cũng nói ra được...thật nực cười.
"Lời vô nghĩa thì ta không nói nhiều, chứng cứ thì có đầy, trong sơn trang của ngươi có bao nhiêu tai mắt của ta, sợ là ngươi không biết, mà ta biết bao cơ mật trong sơn trang của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không biết....Nhạc trang chủ, nếu như giờ phút này ngươi rút lui, kể từ lúc này không màng thế sự, ta sẽ không để cho ngươi trở nên thân bại danh liệt."
Tiểu Lý chưởng quầy buông từng lời tàn nhẫn, điều này làm cho chân mày Nhạc Văn Quân nhảy dựng, gân xanh nổi lên, cắn chặt răng, thế nhưng trước sau cũng nói không nên lời, tâm loạn như ma, rốt cuộc phải nên lựa chọn như thế nào, rõ ràng tốn bao nhiêu công sức mới đến được bước đường này, vậy mà bởi vì Thiên Cơ lâu mà thất bại chỉ trong gang tấc.
"Đợi đã!"
Hai chữ từ giữa môi Phó Vân Mặc buông ra, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, từ trong đám người đi ra, Nam Côn Luân để đám người nhường đường cho Phó Vân Mặc, cũng theo bản năng mà bám theo sau.
Tiểu Lý chưởng quầy vừa thấy, khóe môi dưới mặt nạ chợt cong lên...
Ta biết ngay là ngươi không kiềm chế được mà...Nha đầu thúi...
"Thiên Cơ lâu Lâu chủ muốn buông tha Nguyệt Lạc sơn trang, nhưng Phó Vân Mặc ta lại không muốn buông tha cho bọn họ."
Phó Vân Mặc điểm mũi chân, một thân công phu [Như diều gặp gió] liền để thân hình của mình nhẹ nhàng phóng lên, phóng tới trên đài, cách Nhạc Văn Quân chỉ mười bước chân, một thân khinh công, cũng đủ làm đám người dưới đài phải kinh ngạc mà cảm thán.
Mà Ninh Bất Khuất ở một bên cũng không nhịn được mà cảm thán, lúc trước dạy nàng ấy khẩu quyết còn phải tốn công đọc lại mấy lần, hiện tại đã trưởng thành đến bản thân cũng không có cách nào đánh giá nổi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nhạc Văn Quân nhìn Phó Vân Mặc, một thân khinh công kia cùng với [Vô ảnh] của Dạ Nguyệt thần giáo có chút tương tự, một thân khí thế như vậy, đã hoàn toàn bất đồng, xem ra nàng ta đã luyện [Phong Vân quyết], hiện tại bản thân sợ là cũng không phải đối thủ của nàng ta.
"Năm đó ngươi có ý đồ nửa đường chặn gϊếŧ ta, thậm chí còn muốn lăng nhục ta, lúc ta thấp cổ bé họng, võ công thấp kém, không cách nào tố giác ngươi, hiện tại mọi người đều muốn đập rắn nát đầu, ta cũng muốn đập thêm một côn, không ngại chứ?"
Phó Vân Mặc hơi cúi người, ánh mắt nghịch ngợm kia nhìn về phía Nhạc Văn Quân, tràn ngập khıêυ khí©h, điều này làm cho Nhạc Văn Quân càng thêm nổi trận lôi đình.
Phó Vân Mặc không biết rằng, ở một góc tối nào đó, một nữ nhân đeo mặt nạ bạch ngọc nghe thấy lời nàng nói, liền siết chặt tay, mày chau lại gắt gao...
Lúc này chỉ nghe nói nàng ấy thiếu chút nữa bị Nhạc Văn Quân gϊếŧ...lại chưa từng nghe nàng ấy nhắc đến thiếu chút nữa lại bị Nhạc Văn Quân lăng nhục...
A....Nhạc Văn Quân à Nhạc Văn Quân...Cho dù tất cả mọi người ở nơi này buông tha cho ngươi, Dạ Nguyệt thần giáo của ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi...
Nữ nhân âm thầm hạ quyết tâm.
"Nhạc Văn Quân, chỉ cần ngươi tự phế võ công, quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái thật vang dội, cô nãi nãi liền tha thứ cho ngươi."
Phó Vân Mặc cười hì hì nói, nhưng trong mắt nàng lộ ra tia lạnh lẽo nhè nhẹ, chỉ cần người quen biết Phó Vân Mặc, đều biết lời mà nàng nói chính là nghiêm túc.
Nam Côn Luân nhướng mày, cảm giác không đúng, nếu như không kịp ra tay...
Nam Côn Luân còn chưa nghĩ xong, trên đài vang lên một tiếng "Làm càn!", liền tấn công, Nam Côn Luân không để hắn mơ tưởng, lúc đang muốn xông lên đài, lại nghe thấy Phó Vân Mặc nói: "Để tự ta lên!"
Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc tra ra khỏi vỏ, tay xuất ra [Quỷ kiếm] xuất thần nhập hóa, hiển nhiên Nhạc Văn Quân đã mất đi lý trí, chiêu thức đều trở nên rối loạn, lại thấy bản thân xuất chiêu thế nào, liền bị Phó Vân Mặc nhẹ nhàng tránh né, linh hoạt, điều này làm cho hắn càng tăng thêm ngọn lửa vô danh ở trong lòng, tốc độ càng nhanh.
Phó Vân Mặc nhìn vô số chiêu thứ tràn đầy sơ hở của Nhạc Văn Quân, cũng không nóng nảy, tìm đúng thời cơ, Vân Trung Tiên trong tay đâm tới, tránh đi chỗ yếu, thậm chí là da thịt, chỉ là làm y phục trên người của hắn trở nên rách nát tả tơi, chỉ trong chốc lát, "quân tử" thanh tao Nhạc Văn Quân, y phục tả tơi, dáng vẻ chật vật nghèo khó như ăn xin.
Phó Vân Mặc không so nội lực với Nhạc Văn Quân, dù sao hắn cũng là một tên cáo già, trên phương diện tu vi nội công khẳng định bản thân ít nhiều cũng chiếm được tiện nghi, cho dù so về ngoại công, nàng nhớ rõ chiêu thức thuộc ngoại công của Nguyệt Lạc sơn trang, thật sự là tệ đến mức người khác bật cười, so với một chiêu của [Quỷ kiếm], đó là thứ không có giá trị để so sánh.
Lúc Phó Vân Mặc đang muốn tiếp tục lấy kiếm chém về phía cổ của hắn, lại bị một kiếm chặn lại, đã quên trên đài này vẫn còn một tên là Nhạc Lâu Phong, tuy rằng chỉ còn một tay, nhưng tốt xấu cũng còn chút sức lực để chiến đấu.
"Lão tử của ngươi cũng đã bị ta đánh thành như vậy? Ngươi cũng thử xem sao?"
Nhắc đến điều này, Nhạc Lâu Phong lui về sau mấy bước, chỉ là cũng yểm trợ trước mặt Nhạc Văn Quân, không để Phó Vân Mặc lại tiến thêm một bước.
"Được rồi....Nhạc trang chủ đừng giãy giụa vô ích nữa."
Thanh âm của Tiểu Lý chưởng quầy vẫn luôn bình tĩnh, tuy rằng là khuyên can, nhưng bên trong ngữ khí bình đạm đó đã dự kiến được Nhạc Văn Quân thua thảm hại, làm người khác cảm thấy hắn vô thức đã nhục mạ Nhạc Văn Quân một trận.
"Giang hồ từ đây không còn Nguyệt Lạc sơn trang."
Mạc Ly Hề lạnh lùng mở miệng nói, trong lòng nàng cũng bực bội, đặc biệt là khi nghe thấy Phó Vân Mặc thiếu chút nữa bị Nhạc Văn Quân lăng nhục, nàng chỉ muốn phán tử hình Nguyệt Lạc sơn trang.
"Đúng vậy, không còn Nguyệt Lạc sơn trang!"
Sở Hành nói, mà Ninh Bất Khuất cũng nói: "Không có Nguyệt Lạc sơn trang."
Lập tức, tất cả mọi người ở dưới đài đều rống lên, trong miệng đều nói "Không có Nguyệt Lạc sơn trang", trong lúc nhất thời, Phong Thần đài phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, mà trên đài nụ cười của Phó Vân Mặc càng sâu thêm...
"Các ngươi....Phốc ——!"
Nhạc Văn Quân kích động mà phun một ngụm máu tươi, hắn quay đầu nhìn lại, đám đệ tử mang theo đều đã bỏ chạy, hiện tại Nguyệt Lạc sơn trang chỉ còn lại bản thân hắn và con trai của hắn...
Lúc này, một cái túi ném lên, tất cả mọi người ở Phong Thần đài đều nhìn cái túi này, mà Phó Vân Mặc vẫn theo bản năng nhìn về phía đám đông, nhìn một người đang chật vật mà xoay người, trong nháy mắt hắn xoay người lại, làm Phó Vân Mặc nhìn thấy rõ ràng...
Cư nhiên là Trương Ma Tử....
Hắn ném cái túi để làm gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Tằng lão đã nhặt cái túi kia lên, lấy đồ vật trong kia mang ra, là một quyển sách, mặt bìa không có chữ.
"Thứ này...!"
Nhạc Lâu Phong hiển nhiên nhận ra quyển sách này, lập tức câm miệng lại, rất sợ người khác nhìn thấy phản ứng vừa rồi của mình.
Tằng lão lật vài trang, trên gương mặt già nua kia liền nhăn nhó, ho nhẹ vài tiếng nói: "Nhạc trang chủ...cư nhiên lại tu luyện tà thuật đến bậc này! Thải âm bổ dương, chỉ ngươi mới nghĩ ra nổi!"
Tằng lão giận dữ mà đem quyển sách từ trong tay ném lên trên đài, rồi nói tiếp: "Lão phu nhận được chữ viết của ngươi, quyển sách này là của ngươi, Nhạc trang chủ!"
Tằng lão ngao du giang hồ đã nhiều năm, trí nhớ kinh người, mà chữ viết của bất kỳ ai, hắn đều có thể nhớ rất rõ....
Phó Vân Mặc nhìn thấy quyển sách bị ném lên đài kia, kiếm chỉ vào Nhạc Lâu Phong nói: "Bỏ đi, ta không ném đá xuống giếng, hiện tại các ngươi cũng không còn cách nào đặt chân trên giang hồ, Cút!"
Phó Vân Mặc thấy hai người bọn hắn đã không có chỗ dựa, trong lòng vẫn có chút không đành lòng, dù sao bọn hắn đã nghèo túng thành như vậy rồi, e là về sau sẽ không có ai còn tin bọn hắn nữa.
Nhạc Lâu Phong không hề nói gì, lập tức đỡ lấy Nhạc Văn Quân vừa mới phun máu xong từng bước rời đi, rời khỏi một đoàn âm thanh chửi rủa ra khỏi Phong Thần đài.
Phó Vân Mặc cũng chuẩn bị xuống đài, nhưng vào lúc lại, Sở Hồng Phi bay đến, Nam Côn Luân sợ là có biến cố gì, lập tức lên đài đi tới bên người của Phó Vân Mặc.
"Phó cô nương...xác của gia sư, vẫn còn ở An Ninh tự hay không?"
Sở Hồng Phi nói xong, Phó Vân Mặc hơi chau mày, nói: "Ngươi làm sao...biết được?"
"Từ Thiên Cơ lâu, đã biết được chân tướng của sự thật....chuyện này không trách các ngươi...là bất hạnh của Thần Nhận phái của chúng ta...."
Hốc mắt của Sở Hồng Phi lại ửng đỏ lên, sau tang cha còn phải chấn chỉnh lại Thần Nhận phái, đến cùng còn phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm nữa?
"Xin lỗi...Bởi vì chúng ta không hiểu biết về cổ độc, sợ có biến đổi, chúng ta liền thiêu cháy An Ninh tự, xác chết của Sở chưởng môn cũng đã..."
Phó Vân Mặc không nói tiếp, nhưng Sở Hồng Phi tất nhiên hiểu được, nói: "Đa tạ..."
Liền trở về chỗ ngồi của mình...
Sau khi Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân xuống đài, trên đài Ninh Bất Khuất chủ trì đại cục, cuối cùng mọi người đều đồng ý, Ninh Bất Khuất trở thành tân Minh chủ võ lâm, gánh vác trọng trách trọng chấn giang hồ.
Mà Tiểu Lý chưởng quầy, cũng không biết từ bao giờ đã biệt tích...
Mà nữ nhân đeo mặt nạ bạch ngọc ở góc tối kia, cũng không biết từ khi nào...cũng không còn tung tích...
--------Hết chương 105------
Lời của tác giả:
Sắp xong rồi! Nếu như không ngoài ý muốn, chương sau là chương kết! Tung bông!
Nữ ma đầu: "Điếm tiểu nhị nói muốn buông tha cho đám Nguyệt Lạc sơn trang của các ngươi, nhưng ta không có nói buông tha.
Tiểu Mặc:....(Uy vũ quá đi!)
Tiểu Lý chưởng quầy:....(Làn sóng cẩu lương đã lan tỏa tới đây rồi...)
Tiểu Nam: (Quá ngọt rồi...)
Tằng lão: (Hóa ra Lâu chủ và Nam công tử là bách hợp khống...)
Vô cùng cảm tạ mọi người luôn theo dõi, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!