Diêu Hiểu Nga đứng ngồi không yên trong Quận vương phủ, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài cửa ngó nhìn chung quanh. Qua một hồi lâu, nha hoàn thϊếp thân Lãm Thúy rốt cuộc cũng chạy về, Diêu Hiểu Nga vội vàng đứng dậy.
“Lãm Thúy, mọi chuyện sắp xếp tốt chưa?” Diêu Hiểu Nga bắt lấy cổ tay nha hoàn thϊếp thân, vội vàng hỏi.
“Tiểu thư yên tâm, đã tìm được người rồi!” Bởi vì chạy nhanh, Lãm Thúy thở hổn hển không ngừng. “Đã tìm một tiểu viện, thu xếp cho ba, bốn phụ nhân có thai khoảng hai, ba tháng, còn có một bà câm ở đó trông coi, người thành thật đáng tin. Tiểu thư không cần lo lắng!”
“Vậy là tốt rồi…” Sau khi Diêu Hiểu Nga nghe xong, sắc mặt vẫn ngưng trọng, ngồi trên nhuyễn tháp, cầm khăn tay mới thêu hình uyên ương được một nửa, ngẩn người.
Lúc trước ái mộ Phạm Viêm Bá anh tuấn khôi ngô, gia thế hiển hách, Diêu Hiểu Nga thật sự muốn bám víu lấy, kết thành vợ chồng. Vốn tưởng rằng dựa vào thân phận con gái Thái thú, mình có thể được Quận vương phủ dùng kiệu lớn tám người nâng đến rước về hưởng phúc, không ngờ rằng Phạm Viêm Bá căn bản không thèm để ý, Phạm mẫu cũng nghe theo thằng con hư hỏng. Diêu Hiểu Nga chỉ có thể nghiến răng giậm chân, dùng kế để câu dẫn Phạm Viêm Bá, cũng giả bộ có thai, năn nỉ phụ thân đứng ra bảo vệ mình.
Quả nhiên vừa nghe tin Diêu Hiểu Nga có thai, Phạm gia liền chọn ngày tốt cưới mình về. Nhưng trong bụng Diêu Hiểu Nga rỗng tuếch, qua một thời gian dài, nhất định sẽ lộ chân tướng. Vốn định thừa dịp đêm tân hôn, thân cận với Phạm Viêm Bá, Diêu Hiểu Nga còn bỏ một số tiền lớn để mua thuốc sinh con, nghe nói có thể giúp người không mang thai có thể thụ thai, nhưng Phạm Viêm Bá kia ngay cả chạm cũng không thèm chạm vào mình, miễn cưỡng làm hai lần, qua loa đến nỗi còn chưa bắn ra đã thôi. Diêu Hiểu Nga ủy khuất trong lòng, nhưng càng lo lắng chính là mấy tháng sau không sinh được con, nhất định Phạm gia sẽ không buông tha!
Đảo mắt một cái, Diêu Hiểu Nga muốn phòng ngừa chu đáo nên sai nha hoàn Lãm Thúy mau chóng tìm mấy phụ nhân có thai gần giống với khoảng thời gian mình giả có mang, chọn mấy người có chút nhan sắc, nuôi trong một tiểu viện, đợi đến mười tháng sau, khi thời cơ chín muồi, ai sinh được con trai sẽ đưa về rồi bảo là mình sinh. Chỉ cần dựa vào đứa con để mình ngồi yên trên vị trí Quận Vương phi thì còn gì phải lo lắng nữa?
Tâm tư chậm rãi bình phục, Diêu Hiểu Nga nhướng mi hỏi người hầu ngoài phòng: “Quận vương về phủ chưa?”
Người hầu tiến lên vài bước, đứng ở cửa cung kính nói: “Thưa Vương phi, Quận vương vừa mới về phủ, hiện đang ở chỗ Phùng Ngọc Lang…”
Diêu Hiểu Nga nghe xong, vô cùng tức giận. Dù thế nào ả cũng là con gái Thái thú, là trắc Vương phi mà Phạm gia dùng tam môi lục sính cưới về, nhưng cả ngày muốn gặp mặt phu quân một lần cũng khó! Phạm Viêm Bá này không phải là tầm hoa vấn liễu bên ngoài thì chính là tránh trong viện của phu nhân hay công tử nào đó không chịu lộ diện, rốt cuộc là đặt trắc Vương phi này ở đâu?
Diêu Hiểu Nga lạnh lùng hừ một tiếng, ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa! Sau này người kế thừa gia nghiệp cho Quận vương phủ không phải là huyết mạch của Phạm gia các ngươi, đó chính là Phạm Viêm Bá ngươi tự mình tạo nghiệt!
…
Tuy rằng Phạm Viêm Bá đè Liễu Mộc Vũ một hồi để tiết hỏa, nhưng còn lâu mới được tận hứng. Hắn mới chỉ qua loa bắn khoảng ba, bốn dòng dịch trắng, Liễu Mộc Vũ đã hôn mê không có chút phản ứng nào. Có làm tiếp thì cũng như gian thi, Phạm Viêm Bá mất hứng. Cũng may lửa kia cũng tiết được hơn nửa, cho nên hắn vô cùng cao hứng về phủ, tìm một tiểu mỹ nhân để triền miên, liền nghĩ tới Phùng Ngọc Lang.
Phùng Ngọc Lang này chính là con trai thứ ba của Phùng viên ngoại ở thành nam, từ nhỏ gương mặt đã như tranh vẽ, da dẻ nõn nà, cho nên Phùng viên ngoại liền đặt tên hắn là “Ngọc Lang”. Khi Phùng Ngọc Lang mười sáu tuổi, Phạm Viêm Bá nghe thấy mỹ danh của người này, hẹn đến Túy Tiên lâu, gặp mặt xong thì thấy quả nhiên là tuyệt diệu, không nói hai lời, đẩy lên nhuyễn tháp gian da^ʍ.
Từ nhỏ Phùng Ngọc Lang đã được yêu chiều, đâu có phải chịu khổ như thế? Giơ chân chửi mắng, liều chết không theo, cho nên đã khơi mào được hứng thú của Phạm Viêm Bá, trực tiếp đến quý phủ của Phùng viên ngoại bái phỏng, mang theo kiệu nhỏ, đưa Phùng Ngọc Lang vào phủ, thu làm nam phu nhân.
Phùng viên ngoại khẩn cầu không được, liền bệnh nặng một hồi. Ban đầu Phùng Ngọc Lang vào phủ vẫn chỉ biết châm chọc, nhưng trải qua ngày dài, thân mình thần phục, hiểu rằng dù mình được nuông chiều từ bé thế nào cũng chỉ là con cái nhà giàu trong chốn thường dân, so sánh thế lực với Quận vương phủ căn bản không là gì, sau đó cũng thái độ cũng mềm mỏng hơn, phục tùng cả xương cả thịt để hầu hạ Phạm Viêm Bá, thân thể cũng được dạy dỗ đến nỗi không có nam nhân thì không sống nổi.
Phạm Viêm Bá trở về phủ, đi thẳng đến tiểu viện của Phùng Ngọc Lang, nhìn thấy Phùng Ngọc Lang liền không nói nhiều lời, ôm chặt thắt lưng ném lên nhuyễn tháp, trực tiếp cởϊ qυầи Phùng Ngọc Lang.
Phùng Ngọc Lang mang thần tình thẹn thùng, xoay mông không chịu nghe theo: “Nhiều ngày
rồi gia không đến gặp Ngọc Lang, vừa đến đây đã nghĩ đến chuyện xấu này, cũng không hỏi người ta có nguyện ý hay không…”
“Tiểu kỹ nữ nhanh nằm úp sấp cho gia, tướng công của ngươi vội tới ân trạch cho ngươi, ngươi còn không mau mở mông ra?” Mở rộng hai cánh mông Phùng Ngọc Lang, ngón tay tiến vào trong thăm dò, quả nhiên đυ.ng vào một cái dương cụ giả to bằng ba ngón tay, Phạm Viêm Bá hắc hắc cười: “Cái lỗ dâʍ đãиɠ của ngươi một ngày không có gì cắm vào thì khó chịu. Hôm nay bổn đại gia bớt chút thời gian vội tới chọc ngươi, ngươi còn dám làm bộ làm tịch?”
Phùng Ngọc Lang ngoài miệng thì không chịu nghe theo, nhưng thân mình đã sớm nằm úp sấp, quỳ gối trên giường, bày ra bộ dáng vểnh mông thật cao để hầu hạ: “Còn không phải bởi vì kim thương của gia thô to sao. Nếu không mở rộng từ trước, nơi đó sao có thể chứa được vật lớn của gia? Gia không thương Ngọc Lang thì thôi, ngược lại còn mắng Ngọc Lang dâʍ đãиɠ… Trong lòng Ngọc Lang rất buồn…”
Rút dương v*t giả ra khỏi cơ thể Phùng Ngọc Lang, Phạm Viêm Bá cởϊ qυầи, lấy dương v*t đã cứng ra, để ở trước lỗ nhỏ đang mở ra
đóng lại của Phùng Ngọc Lang: “Ngọc Lang đừng buồn, gia đến yêu thương ngươi đây!” Còn chưa nói xong, cũng không làm trơn để khuếch trương, trực tiếp đưa nhục bổng tráng kiện vào, đâm thẳng về phía trước.
“Ôi! Gia, ngài nhẹ thôi! Mạnh như vậy lấy mạng Ngọc Lang mất!” Cái thô to bất chợt vọt vào, Phùng Ngọc Lang vội vàng thả lỏng lỗ nhỏ, cố sức nuốt kim thương của Phạm Viêm Bá vào. Nam vật tráng kiện vừa mới đi vào cơ thể lần nào cũng hơi khó chịu, nhưng sự tuyệt vời sau đó cũng chỉ có Phùng Ngọc Lang tự mình hiểu được.
“Đồ dâʍ đãиɠ này, kim thương của gia vừa mới cắm vào ngươi đã kêu sung sướиɠ thế rồi. Hôm nay gia sẽ thao ngươi chết trên giường! Thực sự muốn mạng của ngươi đây!” Dứt lời, không đợi Phùng Ngọc Lang thích ứng, mới bắt đầu đã chuyển động loạn xạ, thao đến nỗi Phùng Ngọc Lang luôn miệng kêu lớn: “Á a… Gia thao chết Ngọc Lang rồi… Kim thương của gia lấy mạng Ngọc Lang mất! Hậu môn của Ngọc Lang bị gia thao thao thủng rồi…”
Tính tình Phạm Viêm Bá vô cùng lưu manh, thích giở hết các thủ đoạn hạ lưu trên giường, cũng thích người dưới thân kêu thật dâʍ đãиɠ, kêu thật sung sướиɠ; càng kêu ai oán trên giường bao nhiêu, Phạm Viêm Bá càng thao hăng hái bấy nhiêu! Phùng Ngọc Lang đi theo Phạm Viêm Bá hai năm, đương nhiên là biết tính cách Phạm Viêm Bá, cho nên một bên thì lắc lắc mông để Phạm Viêm Bá thao dễ dàng, một bên thì kêu thật hăng hái trên giường. Hai người mây mưa vui vẻ thế nào tất nhiên khỏi phải nói.
…
Ngày ấy Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá giày xéo thê thảm, huyệt nhi sưng lớn như trái long nhãn, ngay cả một ngón tay nhỏ bé cũng chẳng thể chen vào nổi, càng đừng nói đến chuyện bôi thuốc, chỉ có thể suy yếu mà nằm trên giường hai ngày. Trong lúc cậu tĩnh dưỡng cũng thực sự dùng đến thỏi bạc kia, phòng ở rách nát rất nhanh đã được sửa sang lại, ngay cả nơi bị lọt gió cũng được tu bổ rất tốt. Tăng mẫu mua thêm một ít thuốc bổ dưỡng, nấu canh gà cho Liễu Mộc Vũ ăn hai ngày. Liễu Mộc Vũ trầm mặc bưng bát canh, trên mặt không lô vẻ vui sướиɠ hay đay khổ, Tăng mẫu nhìn mà lo lắng không thôi.
Tới ngày thứ ba, có mấy phụ huynh của lớp học tư thục ngồi không yên, phái người hỏi xem đến khi nào Liễu phu tử có thể đi dạy học, nếu thân thể thực sự không tốt, bọn họ sẽ chuẩn bị đến thăm. Liễu Mộc Vũ vội vàng tỏ vẻ thân thể mình không sao, trưa ngày hôm đó có thể học ngay. Đến tầm trưa, Tăng mẫu thuê một cái kiệu nhỏ đến đón Liễu Mộc Vũ, còn Liễu Mộc Vũ thì ngồi trên giường, hai mắt vẫn lăng lăng nhìn hộp gỗ ở đầu giường đến ngây ngốc.
“Ngọc thể này nhất định ngài phải dùng, ngàn vạn lần đừng làm trái lời Quận vương. Ngươi càng phản kháng, Quận vương lại càng không buông tay…”“Quận vương ham chơi, cũng chỉ là ham cái mới mẻ. Ngày tháng sau này của ngươi còn rất dài… Cần gì phải lấy trứng chọi đá…”Lời Phạm Trạch nói hôm đó lại vang lên bên tai, Liễu Mộc Vũ hít sâu một hơi, cởϊ qυầи, mở hai chân, cầm ngọc thể có dính thuốc mỡ hồng nhạt, tách khe hở, cho vào huyệt nhi khép chặt của mình. Vật cứng vừa đi vào, thân thể cũng bắt đầu run rẩy theo phản xạ, ngón tay Liễu Mộc Vũ cũng run run kịch liệt. Loại tự ngược giống như an ủi này khiến cậu vừa thẹn thùng vừa xấu hổ trong lòng, nhưng thân thể cũng có chút chờ mong…
Hai lần bị ép buộc giao hoan làm Liễu Mộc Vũ hiểu được một chuyện, kỳ thực trong lòng cậu rất thích bị Phạm Viêm Bá làm nhục như vậy… Nhận ra điều đó gần như đánh đổ Liễu Mộc Vũ, không ngờ cả ngày cậu chỉ biết đọc sách thánh hiền mà thân thể lại dâʍ đãиɠ đến nỗi khát vọng được dâʍ ɭσạи nhục nhã! Tâm hồn và thân thể dường như cũng giống nơi lưỡng tính kia, trong tấm lòng ngay thẳng lại tồn tại thứ du͙© vọиɠ xấu xa tà ác này.
Có lẽ Phạm Viêm Bá đã sớm nhìn rõ bản chất của mình, có lẽ đúng như lời Phạm Viêm Bá nói, mình là mẫu cẩu tinh chuyển thế? Khó khăn mở lớp bên ngoài ra, trong lòng lại vô cùng ham muốn việc dơ bẩn xấu xa kia…
Cầm ngọc thể trong tay, trong lòng Liễu Mộc Vũ thầm cảm tạ Phạm Viêm Bá. Là Phạm Viêm Bá dùng cách thức bắt buộc vô lại không thể kháng cự này, để mình một bên thoải mái hưởng thụ niềm vui thích dơ bẩn ẩn núp trong thân thể, một bên lại có thể thẳng thắn an ủi tâm tư ngay thẳng thuần khiết của mình, rằng tất cả đều do tên ác bá vô lại đó! Liễu Mộc Vũ cậu chỉ là vì mẫu thân, vì đại nghĩa mà hy sinh bản thân!
Không chút lưu tình mà cắm ngọc thể vào hết, cái to bằng ba ngón tay lập tức đi vào âm huyệt sưng đau. Nỗi đau đớn xé rách làm Liễu Mộc Vũ thấy trước mặt trắng xóa, nhất thời trên trán chảy mồ hôi lạnh, thế nhưng trong lòng lại vui sướиɠ chờ đợi: Đau thêm chút nữa! Đau thêm chút nữa! Để cho thân thể tội ác này của cậu được trừng phạt!
Mặc quần vào, hai chân vừa mới chạm đất, nỗi đau đớn từ nơi kia truyền đến khiến Liễu Mộc Vũ phải quỳ rạp xuống mặt đất. Bám vào mép giường để đứng vững, Liễu Mộc Vũ bước từng bước khó khăn ra cửa. Vật lạ giữa hai chân làm Liễu Mộc Vũ nghĩ kim thương to dài của Phạm Viêm Bá vẫn còn nằm trong cơ thể mình, làm trong lòng Liễu Mộc Vũ có một loại kɧoáı ©ảʍ gần như là ngược đãi tàn bạo.
Lúc dạy học, Liễu Mộc Vũ không hề tập trung, thỉnh thoảng còn đọc bài sai vài chỗ. Đám học trò chỉ biết là phu tử vẫn chưa khỏi bệnh, cho nên vô cùng thân thiết hỏi han, lại không biết kỳ thật chỉ cần Liễu Mộc Vũ đứng lên hay ngồi xuống một lần, thậm chí là xoay người hay nhấc chân đều tác động vào ngọc thể to lớn trong người, nghiền nát chỗ mẫn cảm trên vách tường mềm mại, khiến cho thân thể Liễu Mộc Vũ co rút từng đợt hư không, chỉ mong có một cái gì khác lớn hơn, nóng hơn đảo loạn trong cơ thể, làm cậu thật đau, cũng thật thích.
Nhưng mấy ngày liên tiếp, Phạm Viêm Bá không hề xuất hiện. Liễu Mộc Vũ có chút buồn bã nhưng ngày nào cũng dùng ngọc thể Phạm Viêm Bá để lại rồi đi dạy học, đôi khi lúc ngủ cũng không bỏ ra. Huyệt nhi vốn tắc nghẽn ngày ngày đều bị căng ra, dần dần quen với sự tồn tại của vật lạ. Vách tường thịt cũng hết sưng, không còn cảm giác vừa thẹn vừa nóng vừa đau nữa.
…
Lại nói đến Phạm Viêm Bá, nhiều ngày nay đều làm ổ trong tiểu viện của Phùng Ngọc Lang, nam căn dường như được sinh ra trong hậu huyệt Phùng Ngọc Lang vậy, tỉnh dậy lại khuấy đảo một hồi, lúc mệt thì ôm nhau ngủ, cho dù có là lúc ăn cơm cũng là vừa ăn vừa đặt Phùng Ngọc Lang trên bàn để thao. Ngày nào Diêu Hiểu Nga không gặp được Phạm Viêm Bá thì chỉ có thể mang sắc mặt ảm đạm một mình đi bái kiến cha mẹ chồng. Vẻ mặt ủy khuất và bất đắc dĩ, thỉnh thoảng còn len lén lau nước mắt, Phạm Sùng Ân nhìn mà lửa giận dâng cao ba trượng, bắt Phạm Viêm Bá đến quỳ trong từ đường của tổ tông, đánh theo gia pháp.
Diêu Hiểu Nga thấy Phạm Sùng Ân đánh hai lần còn chưa hết giận, vội vàng bổ nhào ra đằng trước, dùng thân thể mình che chở cho Phạm Viêm Bá, khóc lóc năn nỉ: “Cha đừng đánh tướng công nữa, chỉ trách con không được tướng công thích. Tướng công chỉ ham chơi chứ không làm chuyện đại ác, xin ngài hạ thủ lưu tình!”
Phạm Sùng Ân thấy Diêu Hiểu Nga che chắn nên không thể xuống tay, chỉ có thể chỉ vào
mặt Phạm Viêm Bá mà mắng: “Ngươi xem xem, Hiểu Nga hiền lành dịu dàng, thấu tình đạt lý. Ngày thường ngươi chỉ biết ăn chơi đàng điếm tầm hoa vấn liễu, nó đều bao dung cho ngươi, còn nói tốt cho ngươi trước mặt ta và mẹ ngươi, ngươi thì hay rồi! Ngày nào cũng ôm một nam nhân không buông tay, ngươi để thể diện của ta và mẹ ngươi ở chỗ nào? Hôm nay phạt ngươi ở từ đường quỳ một đêm! Phùng Ngọc Lang kia, ngày mai ta cho người đưa ra khỏi phủ!”
Phạm Sùng Ân hầm hừ ném gia pháp đi, đi ra khỏi từ đường. Phạm mẫu nhìn Diêu Hiểu Nga ngồi trên đất rơi lệ, cũng hiểu con mình không đúng: “Viêm Nhi à, không phải là mẹ nói con, dù sao Hiểu Nga cũng đang có thai, con không chăm sóc nhiều cho nó, cứ ngâm mình trong tiểu viện chỗ Phùng Ngọc Lang làm gì? Nếu là trước kia, con còn nhỏ tuổi, mẹ cũng tha cho con, nhưng Hiểu Nga đang có trưởng tôn của Phạm gia, chớp mắt thôi con cũng làm cha người khác… Sao mà vẫn không hết hứng chơi đùa vậy? Hôm nay con cứ ở từ đường tỉnh táo lại, ngày mai chờ phụ thân con hết giận, mau chóng sắp xếp xong cho Phùng Ngọc Lang kia, cũng không thể để người ngoài nói Quận vương phủ chúng ta bạc đãi người khác…”
Phạm mẫu xoay người cầm tay Diêu Hiểu Nga, không phải không có chút yêu thương nói: “Con à, con cũng đừng trách Viêm Nhi, trong lòng nó vẫn có con, chỉ là chú ý đến thân thể con nên mới đến chỗ người khác. Chờ sau khi con sinh con xong, ta tin Viêm Nhi sẽ đối tốt với hai mẹ con…”
Diêu Hiểu Nga nhu thuận gật đầu, không quên lau khóe mắt, mặt lộ vẻ bi thương, ngón tay lặng lẽ cầm ống tay áo Phạm Viêm Bá, không chịu đứng dậy. Trong lòng Phạm mẫu đau xót, càng cảm thấy thằng con nhà mình có lỗi với người ta, nhìn Phạm Viêm Bá quỳ mà người nghiêng ngả trên mặt đất, thở dài rồi đi khỏi.
Đợi mẫu thân đi rồi, Phạm Viêm Bá hất tay Diêu Hiểu Nga đang cầm ống tay áo mình ra, đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, đĩnh đạc ngồi trên ghế trong từ đường, mắt liếc nhìn Diêu Hiểu Nga xiêu vẹo trên đất: “Đứng lên đi, phu nhân tốt của ta. Cha mẹ đều đi xa rồi, ngươi có diễn tiếp cũng không có ai xem đâu…”
Diêu Hiểu Nga dùng ánh mắt bi thương nhìn Phạm Viêm Bá: “Sao tướng công lại nói thϊếp như vậy? Chàng và Phùng công tử tình đầu ý hợp, ta không ngăn cản. Thϊếp chỉ mong phu quân mạnh khỏe, chính là phúc của thϊếp!”
Phạm Viêm Bá bĩu môi, không thèm nhìn Diêu Hiểu Nga nữa. Phạm Viêm Bá hắn tuy rằng bất học vô thuật, nhưng đầu hắn không phải đầu gỗ, các loại chủ ý xấu xa có không ít trong bụng. Chiêu mượn đao gϊếŧ người này của Diêu Hiểu Nga cũng coi như tinh xảo, đến hắn cũng phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thế nhưng Diêu Hiểu Nga lại cố tình dùng chiêu này với hắn thì sao Phạm Viêm Bá có thể không tức giận? Chỉ là ngại với cha mẹ, cũng không muốn làm bài vị của tổ tông phải nổi bão, Phạm Viêm Bá híp mắt, hừ thật mạnh với Diêu Hiểu Nga.
“Diêu Hiểu Nga, ta cho ngươi biết, nếu không phải ngươi dùng cái quỷ kế không thể vào mắt này với cha mẹ, đời này ngươi đừng hòng bước vào được Quận vương phủ! Nếu giờ ngươi vào Quận vương phủ rồi, thì phải thông thạo quy củ của Quận vương phủ, đừng có diễn trò trước mặt gia! Trong Quận vương phủ này, gia chính là trời, gia chính là vương pháp! Nếu ngươi nghĩ muốn dựa vào mấy cái quỷ kế nhỏ nhoi của ngươi để tạo phản, cẩn thận ngày nào đó gia thấy khó chịu, trở mặt với ngươi. Đến lúc đó, người chịu nhục nhã chính là ngươi đấy!”
Diêu Hiểu Nga nghiến răng, gục đầu xuống, nhỏ giọng đáp ứng “Vâng!”, rồi vội vã đi ra từ đường. Đến chỗ rẽ mà ở từ đường không thể nhìn thấy được, Diêu Hiểu Nga mới dừng bước lại, hung dữ nhìn về phía từ đường, oán độc nói: “Phạm Viêm Bá, hôm nay ngươi nhục mạ ta, đến ngày Phạm gia có trưởng tôn để kế thừa tước vị Quận vương, tên Quận vương gia dư thừa nhà ngươi cứ đi chơi cờ với Diêm vương đi!”
Ngày hôm sau, đến khi Phạm Viêm Bá ra khỏi từ đường, Phùng Ngọc Lang đã bị người ta nhét vào xe ngựa. Nghe nói Phạm Sùng Ân chuyển hết sản nghiệp của Phùng gia đến quận Bột Hải cách xa quận Phan Dương cả nghìn dặm, hơn nữa còn cho cả hai xe vàng, xem như rất cẩn thận hậu đãi mà đưa Phùng gia rời khỏi quận Phan Dương.
Phùng Ngọc Lang giữ chặt khung xe ngựa, khóc lóc không muốn rời phủ, chỉ xin được gặp Phạm Viêm Bá một lần. Nghe người hầu bẩm báo, Phạm Viêm Bá nhàm chán ngồi uống trà trong phòng Sương Đạm Hà, không nói một từ, rồi sau đó ôm Sương Đạm Hà thân thiết một hồi.
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, người đầy mồ hôi, Sương Đạm Hà chọc nhẹ vào ngực Phạm Viêm Bá: “Người yêu dấu bạc tình ơi, dù thế nào thì Phùng tiểu công tử người ta cũng hầu hạ chàng hai năm, vậy mà đến lúc đi ngay cả gặp mặt một lần chàng cũng không thèm. Nếu đến lúc thϊếp cũng phải ra khỏi phủ, còn không biết là quang cảnh thê thảm thế nào đây…”
Phạm Viêm Bá ôm Sương Đạm Hà, có chút buồn ngủ mà ngáp một cái: “Gia thương nàng như vậy, sao có thể để nàng ra khỏi phủ được…”
“Gia, chàng còn ngon ngọt với thϊếp? Ai mà chẳng biết vì Phùng tiểu công tử được gia chiều chuộng, khiến cho trắc Vương phi khóc lóc một trận trước mặt lão Tướng quân, cho nên mới phải rời khỏi phủ… Phùng Ngọc Lang vừa đi xong, chàng đã đến chỗ Sương Đạm Hà thϊếp, ngày thϊếp ra phủ, e là chỉ cần một bàn tay là có thể đi rồi!”
Kỳ thật Phạm Viêm Bá không nghĩ nhiều như vậy. Nhiều ngày nay trong lòng hắn không hề có Diêu Hiểu Nga, cũng chẳng có Phùng Ngọc Lang, mà là một lòng một dạ nhớ đến Liễu Mộc Vũ. Rõ ràng đã khai mở hoàn toàn thân thể Liễu Mộc Vũ, kết quả ở trong xe ngựa chưa làm được bao lâu, huyệt nhi hàm chứa hắn đã sưng như hạt đào, ngay cả một ngón tay cũng chẳng thể vào nổi. Phạm Viêm Bá giống như trúng độc, lại càng muốn thao vào đó, thiếu chút nữa lại làm chuyện xấu với nơi mềm mại kia…
Biết Liễu Mộc Vũ phải tĩnh dưỡng ít nhất là vài ngày, nhưng lửa trong lòng vẫn chưa tiết hết. Lúc trước đã thử Lãng Tinh, Tình Nguyệt, Như Ý phu nhân, tư vị hoàn toàn không thể so được với Liễu Mộc Vũ. Dọc đường trở về từ Liễu gia, Phạm Viêm Bá vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng thì nhớ ra Phùng Ngọc Lang, so sánh cẩn thận thì hẳn là cũng có chút hương vị giống Liễu Mộc Vũ… Cho nên liền rúc luôn ở chỗ Phùng Ngọc Lang.
Mấy ngày điên loan đảo phượng, Phùng Ngọc Lang hầu hạ Phạm Viêm Bá cũng coi như thoải mái, nhưng tư vị vẫn không tuyệt vời như Liễu Mộc Vũ. Cứ những lúc rảnh rỗi, trong đầu Phạm Viêm Bá lại tràn đầy hình ảnh mê người của Liễu Mộc Vũ khi đỏ mặt kêu đau…
Trong lòng tính ngày, nghĩ rằng mấy ngày nay chắc thân thể Liễu Mộc Vũ tốt nhiều rồi. Nhưng Phạm Viêm Bá còn chưa kịp đi tìm Liễu Mộc Vũ để triền miên, Diêu Hiểu Nga kia đã ngấm ngầm giở trò, giả bộ khóc lóc đáng thương ở chỗ cha mẹ, làm hắn bị phạt quỳ thì thôi, Phùng Ngọc Lang còn bị đuổi đi, đúng là khiến Phạm Viêm Bá buồn bực không thôi!
Đám phu nhân, công tử trong phủ cũng không có gì để Phạm Viêm Bá quan tâm. Trong mắt
Phạm Viêm Bá, bọn họ chỉ là “đồ chơi” xinh đẹp, thay đổi thế nào cũng không sao cả, thế nhưng Phạm Viêm Bá hắn không thể bị người khác ép buộc thay đổi “đồ chơi”! Cho dù hắn có bất học vô thuật, chơi bời lêu lổng, Phạm Viêm Bá hắn cũng đường đường là Phan Dương Quận vương! Sao có thể bị con gái của một Thái thú nho nhỏ hạn chế tay chân, đoạt mất uy phong!
“Nếu nàng không muốn ta đến thì cứ nói thẳng, cần gì nói đến Diêu Hiểu Nga… Ả có thể đuổi một Phùng Ngọc Lang đi, ta có thể cưới mười Phùng Ngọc Lang về, ả có thể quản thúc được chuyện ta nạp thϊếp sao?” Càng khó chịu trong lòng, càng nhớ đến hương vị dâʍ đãиɠ của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá lập tức xoay người xuống giường, mặc quần áo, quay ra ngoài cửa gọi lớn: “Phạm Trạch, chuẩn bị ngựa, chúng ta ra phủ!”
Nhìn Phạm Viêm Bá nghênh ngang rời đi, Sương Đạm Hà oán giận giậm chân: “Aizzz, tên oan gia này! Kiếp trước ta tạo nghiệt gì không biết…”