Ba ngày sau, Điền Đại Tráng bị vấn trảm, chiếc đầu với khuôn mặt bầm tím bị treo trên tường thành Bình Diêu quan. Vu Trường Vinh treo ấn từ quan.
Phạm Viêm Bá đi vào cửa tây sương phòng, nhìn Liễu Mộc Vũ tựa vào lan can ngoài hiên ngẩn người, nói: “Địch Lại tư, cùng bổn vương ra ngoài một chuyến…”
Nói xong đi thẳng ra ngoài tây sương phòng.
Ba người Phạm Viêm Bá, Phạm Trạch và Liễu Mộc Vũ cưỡi ngựa đi một đoạn, xuống một con đường nhỏ, đi qua một khúc đường gập ghềnh rốt cuộc cũng đến trạm nghỉ chân trên đường, phía đằng xa có một chiếc xe ngựa đơn giản chờ sẵn ở đó.
“Tiểu Lục!”
Liễu Mộc Vũ đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Vu Trường Vinh với vẻ mặt vui sướиɠ nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía mình.
“Tiểu Lục! Ngươi có thể đến tiễn ta, thật tốt quá!”
Liễu Mộc Vũ vội vàng xuống ngựa nghênh đón: “Vu huynh… Sao ngươi…”
“Chuyện này phải cảm tạ Quận vương!” Nói xong, Vu Trường Vinh quỳ xuống khấu lạy Phạm Viêm Bá. “Ơn tái tạo của Quận vương, Vu Trường Vinh không có cách nào báo đáp… Kiếp sau nguyện làm nô làm phó, dắt ngựa kê chân cho Quận vương!”
“Chuyện này…”
Rèm che của chiếc xe ngựa phía xa được nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
“Hắn… Vết thương trên người vẫn chưa tốt, không tiện xuống xe, ta thay hắn khấu tạ ơn cứu mạng!” Khi Vu Trường Vinh nhắc đến người nọ, trên mặt có chút ngượng ngùng y như thiếu niên.
Liễu Mộc Vũ trừng to mắt nhìn Vu Trường Vinh, lại nhìn sang Phạm Viêm Bá…
“Đầu trên tường thành, là một tử tù của Lâm Huyền…” Phạm Viêm Bá đạm nhiên mở miệng.
“Viêm…” Liễu Mộc Vũ vừa kinh hỉ vừa lo lắng, lúc trước cậu đưa ra một yêu cầu quá phận như vậy trong lúc xúc động, bản thân cũng hiểu mình làm khó cho Phạm Viêm Bá. Nếu Phạm Viêm Bá thực sự thả gian tế của địch quốc đi, bị người khác biết được, đây chính là trọng tội thông đồng với địch bán nước!
Liễu Mộc Vũ hiểu, nếu không phải vì mình, tuyệt đối Phạm Viêm Bá sẽ không quản chuyện này!
Phạm Viêm Bá gật đầu với Phạm Trạch. Phạm Trạch lập tức lấy một bọc hành trang đã chuẩn bị tốt, tiến đến đưa cho Vu Trường Vinh: “Trong đây có ngân phiếu năm trăm hai và hai thông điệp thân phận mới. Từ hôm nay trở đi, trên đời không còn Vu Trường Vinh và Điền Đại Tráng, các ngươi tự thu xếp ổn thỏa!”
Vu Trường Vinh cầm bọc hành trang, kích động rơi nước mắt, lại dập đầu ba cái với Phạm Viêm Bá, sau đó nhanh chóng trở về xe ngựa, vung roi rời đi.
Nhìn xe ngựa đi xa, nỗi lo âu nhiều ngày cuối cùng cũng buông xuống được. Tâm tình vừa thả lỏng, đột nhiên Liễu Mộc Vũ cảm thấy đầu óc váng vất, hai chân mềm nhũn, ngất xỉu.
Đến khi Liễu Mộc Vũ tỉnh lại, cậu đã nằm trên giường trong phòng chính ở Quan Hạ phủ.
“Liễu Nhi! Liễu Nhi! Ngươi tỉnh rồi!” Phạm Viêm Bá mừng rỡ như điên, kéo ngón tay lộ ra bên ngoài chăn của Liễu Mộc Vũ, cẩn thận hôn nhẹ: “Ngươi thực sự hù chết gia… Đều do gia quá sơ ý, không chăm sóc tốt cho ngươi…”
Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi không có sức lực. Liễu mẫu bưng một bát thuốc đến bên giường: “Đứa nhỏ này, cũng quá không cẩn thận! Đã là người có thai, còn phí công phí sức như vậy!”
“Cái gì?” Liễu Mộc Vũ giật mình ngồi dậy. “Mẹ! Con bị làm sao vậy?”
Phạm Viêm Bá bước ra trước đỡ Liễu Mộc Vũ, nhẹ giọng trấn an: “Liễu Nhi, đừng kích động, đừng kích động… Như vậy không tốt cho đứa bé…”
“Mộc Vũ, con lại mang thai… Đứa trẻ được một tháng rồi…” Vẻ mặt Liễu mẫu có chút oán giận liếc sang Phạm Viêm Bá một cái, vẫn nhớ tới chuyện Phạm Viêm Bá lừa bà rằng Liễu Mộc Vũ đã có thai từ lâu, còn Phạm Viêm Bá lại chỉ cười ngây dại vô cùng hạnh phúc.
“Không! Không thể nào…” Liễu Mộc Vũ bị dọa, hoang mang sợ hãi ôm lấy bụng. “Ta uống thuốc rồi mà… Ta uống thuốc đúng hạn mà…”
Đương nhiên lúc này Phạm Viêm Bá không thể nào nói cho Liễu Mộc Vũ biết, chính hắn đã phái Phạm Trạch đến tìm tú bà của Trấn Viễn lâu từ sớm rồi, để bà ta đổi thuốc tránh thai thành thuốc dưỡng thai bán cho Liễu Mộc Vũ.
Phạm Viêm Bá dịu dàng ấn Liễu Mộc Vũ nằm xuống giường, ôn nhu an ủi: “Liễu Nhi ngoan, hiện tại ngươi cần phải làm là không nghĩ gì hết, dưỡng thai cho tốt, ta sẽ bảo Phạm Trạch tìm xe ngựa thoải mái nhất, chờ tất cả đều chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ về Phan Dương!”
“Không! Không!” Liễu Mộc Vũ lắc đầu thật mạnh. “Ta không muốn về Phan Dương! Ta không cần đứa bé này!”
Trong lòng Phạm Viêm Bá như bị một đao đâm mạnh vào, sắc mặt lạnh xuống ngay lập tức. Phạm Trạch vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ Liễu mẫu, dặn tất cả người hầu ra ngoài, chỉ để lại hai người Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ cùng nhau.
“Liễu Nhi, đương nhiên ngươi cần đứa bé này! Đừng để ta nghe thấy những lời như vậy một lần nữa!” Trong giọng nói của Phạm Viêm Bá lộ ra chút nguy hiểm. Lời cự tuyệt như vậy thật sự quá mức sắc nhọn, cho dù hắn có da dày thịt béo đến đâu, cũng không tránh khỏi bị đâm đến nỗi máu chảy đầm đìa.
“Không! Không… Không thể cần! Ta không thể cần…” Hai mắt Liễu Mộc Vũ ngây dại, cả người như si ngốc. “Đứa bé này… sẽ giống Tiêu Ế… Đây là nguyền rủa… Ta không thể cần nó… Viêm sẽ hận ta… Viêm sẽ hận chết ta mất!”
Nhìn Liễu Mộc Vũ ngây ngốc cuồng loạn như thế, Phạm Viêm Bá che giấu đau lòng và phẫn nộ, cố gắng ôn nhu trấn an: “Liễu Nhi là bảo bối của gia, sao gia lại hận Liễu Nhi được? Tiêu Ế xinh đẹp như vậy, sinh thêm một đứa trẻ đáng yêu giống Tiêu Ế, không tốt sao?”
“Không… Không thể sinh…” Liễu Mộc Vũ giữ chặt hai tay Phạm Viêm Bá, như người chìm trong nước vịn vào tấm gỗ duy nhất. “Đứa trẻ… Đứa trẻ sẽ giống Tiêu Ế… sẽ… sẽ giống ta…”
“Sẽ giống ngươi?” Trong lòng Phạm Viêm Bá khẽ động.
“Sẽ giống như ta… là một đứa trẻ dị dạng…” Nhắm mắt lại, Liễu Mộc Vũ rơi nước mắt, không dám nhìn vẻ mặt chán ghét của Phạm Viêm Bá.
“Liễu Nhi… Chính bởi vì vậy, ngươi mới cự tuyệt ta?” Trong giọng nói của Phạm Viêm Bá dường như có chút run rẩy.
Liễu Mộc Vũ như đang sợ lạnh ôm chặt lấy hai tay mình, khó khăn gật đầu: “Ta không thể sinh… Không thể gả cho ngươi… Ta là nguyền rủa của Liễu gia, ta… ta sẽ làm Phạm gia phải chịu nhục. Tiêu Ế… Tiêu Ế cũng giống như ta, không thể nối dõi tông đường cho Phạm gia. Ngươi… Ngươi sẽ hận ta!”
“Liễu Nhi ngốc!” Đột nhiên ôm chặt Liễu Mộc Vũ vào lòng, Phạm Viêm Bá vui sướиɠ run rẩy. “Gia yêu thương ngươi còn không kịp, sao lại hận ngươi?”
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của Liễu Mộc Vũ lên, Phạm Viêm Bá hôn vào mi tâm, hai mắt, đôi môi cậu: “Đứa ngốc này, lúc nhỏ gia gặp được thầy bói, nói gia có mệnh tuyệt tự, phúc thọ tài đều đầy đủ, nhưng mệnh hỏa quá vượng thiêu đốt đường con cháu, phú quý tột cùng không thể kéo dài. Nhưng ngươi sinh con nối dõi cho gia, đây đã là ân đức trời cao ban cho, sao gia có thể hận ngươi! Dị dạng thì đã làm sao? Ta chính là yêu thân thể đặc biệt này của ngươi, Tiêu Ế là con ta, là Thế tử của Phan Dương Quận vương, ai dám nói nó là nguyền rủa? Ai dám nói xấu uy nghi của Phạm gia? Liễu Nhi ngốc, ngươi chỉ biết khổ sở một mình, có từng nghĩ với ta đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới?”
“Cái này… Á… Là chuyện nhỏ?” Liễu Mộc Vũ nghẹn ngào nấc cục, trừng đôi mắt ngập nước, mang vẻ vô tội nhìn Phạm Viêm Bá, khiến cho Phạm Viêm Bá lại không khống chế được mà hôn mạnh vào cái miệng nhỏ kia, hôn một hồi lâu mới buông ra.
“Liễu Nhi ngốc nghếch, chỉ cần ngươi đồng ý về Phan Dương cùng gia, làm Quận Vương phi của gia, những thứ khác đều là chuyện nhỏ!”
“Nhưng… Nhưng mà… Đứa bé này, cũng có thể là… quái vật…” Liễu Mộc Vũ chần chừ che bụng lại.
“Quái vật cái gì? Gia không cho phép ngươi nói con của chúng ta như vậy! Phật gia nói Bồ Tát vừa là nam vừa là nữ, con của chúng ta là Tiểu Bồ Tát, không cho phép ngươi nói cái gì mà nguyền rủa, dị dạng. Ngươi và Tiêu Ế, còn cả bảo bảo trong bụng ngươi, đều là bảo bối quan trọng nhất của Phạm Viêm Bá ta. Nếu ai dám để các ngươi chịu một chút ủy khuất, gia sẽ khiến chúng sống không bằng chết!”
Thấy Phạm Viêm Bá lại mang bộ dáng bá đạo lưu manh vô lại, cuối cùng Liễu Mộc Vũ cũng nín khóc mỉm cười. Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy trước mắt như cầu vồng rực rỡ xuất hiện sau cơn mưa, nhìn mà bất giác ngây ngốc dần.
“Liễu Nhi… Gia chỉ muốn để người ngày ngày đều cười như vậy, không có một chút phiền muộn… Ngươi muốn tạo phúc cho dân chúng, vậy tất cả dân chúng của quận Phan Dương đều để ngươi quản lý. Gia đã đưa hết phu nhân công tử trong phủ ra ngoài từ lâu, sau này toàn bộ Quận vương phủ, chỉ có mình ngươi là nữ chủ nhân… Không không, chỉ có mình ngươi là đại chủ quản… Liễu Nhi, chỉ cần ngươi cao hứng, tất cả mọi chuyện gia đều nghe theo ngươi!”
Tựa vào người Phạm Viêm Bá, sụt sịt cái mũi vẫn đang cay cay, Liễu Mộc Vũ nói nhỏ: “Viêm… Ta, ta muốn chờ lầu quan sát xây xong, mới quay về Phan Dương…”
Phạm Viêm Bá nghiến răng: “Được! Đều nghe theo nương tử!”
Yêu cầu của Liễu Mộc Vũ đương nhiên không thể nào bị từ chối, dùng thân thể nam tử để mang thai sẽ có nguy hiểm rất lớn, mà những ngày đầu mang thai là phải cẩn thận nhất. Phạm lão Tướng quân và lão phu nhân nhận được tin tức, chưa đến mấy ngày đã tới tận Bình Diêu quan, ở ngay trước mắt chúng quan viên, chậm rãi đón con dâu tương lai nhà mình đi…
…
Thịnh Long năm thứ hai mươi lăm.
Hoàng đế ban bố chiếu chỉ, Phạm Viêm Bá có công trấn nam, phong làm Hộ quốc công, ban thưởng nghĩa nữ của Thái hậu, Thanh Dương công chúa Liễu Mộc Vũ làm phi của Phạm Viêm Bá.
…
Trong Túy Tiên lâu, một đám ăn chơi trác táng tụ tập với nhau, đẩy chén nâng ly, thanh sắc khuyển mã.
Hạ Duẫn Văn đứng dậy thúc giục ca cơ xinh đẹp bên cạnh mình, nói: “Nào nào nào, các nàng thật không có mắt nhìn, còn không mau mời rượu Phạm Quận vương đi? Từ sau đại hôn ba tháng trước, Phạm Quận vương đã bị “vợ quản nghiêm”, bị công chúa phu nhân kia quản thúc nghiêm càng thêm nghiêm… Khó khăn lắm hôm nay mới ra ngoài phong lưu một lần, các nàng còn không mau dùng hết bản lĩnh của mình, cho Quận Vương gia nếm thử chút tiêu hồn của hoa dại đi?”
“Hạ huynh nói rất phải!” Lâm Thế Xung cũng ồn ào theo, đẩy hoa nương tiếp rượu bên cạnh mình về phía Phạm Viêm Bá: “Đi cả đi, đi cả đi! Đi hầu hạ Quận Vương gia cho ta!”
Phạm Viêm Bá cứng còng cả người vân vê chén rượu, mùi son phấn trên người mấy hoa nương ca cơ này, thơm đến nỗi hắn đau cả đầu. Phạm Viêm Bá không khỏi nhớ đến mùi vị d*m thủy trong veo ở hạ thân Liễu Mộc Vũ… Mỗi lần ngửi thấy, đều có thể làm hắn nhanh chóng động dục!
Nhưng mà… Thân thể Liễu Nhi nhà hắn mỏng manh yếu ớt, hiện giờ lại đang mang thai. Sài Hạ Tử liếc cặp mắt mù của ông ta, ở ngay trước mắt Phạm lão Tướng quân và lão phu nhân, nghiêm khắc cảnh cáo hắn – cấm chỉ chuyện phòng the! Nhưng suốt ba tháng nay, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, quả thực làm hắn bứt rứt gần chết!
Nhớ lại khi xưa, Phạm Viêm Bá hắn dùng một cây kim thương cùng lúc với tám cô… Oai phong biết nhường nào? Hiện giờ, lại như lão tăng ích cốc, thực sự một chút thức ăn mặn cũng không dính vào. Phạm Viêm Bá chán nản trong lòng, rõ ràng đã ra ngoài, gọi cả đám hồ bằng cẩu hữu ngày xưa đến uống rượu giải sầu, thế nhưng nhìn đám dong chi tục phấn xung quanh, rượu này càng uống thực sự là càng sầu!
“Cái gì mà hoa nhà hoa dại… Trong mắt Phạm gia gia của ngươi, chỉ có Liễu Nhi nhà ta là xinh đẹp ngọt ngào nhất…” Mang theo ba phần say ngà ngà, Phạm Viêm Bá híp mắt lại, chỉ chén rượu về phía Hạ Duẫn Văn và Lâm Thế Xung. “Ngươi tưởng ta ra ngoài để tầm hoa vấn liễu hả? Đám dong chi tục phấn này mà so với nương tử nhà ta, quả thực ngay cả cặn bã cũng không bằng!”
Lâm Thế Xung và Hạ Duẫn Văn kinh ngạc ngoác miệng, lần đầu tiên nghe thấy bá vương trong biển hoa Phạm Viêm Bá nói ra lời tình hữu độc chung như thế… Thanh Dương công chúa kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại có thể dạy dỗ một hoa hoa công tử mộ thúy triêu hồng như Phạm Viêm Bá trở thành nam tử si tình nhược thủy tam thiên, chích cảm nhất biểu?
“Nếu không phải gần đây hắn có thai, thân thể mềm mỏng không thể chạm được… Gia cũng không ra ngoài tìm các ngươi để giải sầu đâu…”
Phạm Viêm Bá than vãn trong lòng. Có một ngày thực sự không thể nhịn được, chỉ mong được nhìn nơi riêng tư của bảo bối nhà mình để thủ da^ʍ cho thoải mái, kết quả yêu tinh lẳиɠ ɭơ kia lại dám ở ngay trước mặt mình, tay sờ huyệt tay xoa vυ" vô cùng dâʍ đãиɠ, câu dẫn khiến mình không thể chịu nổi bèn bổ nhào lên ăn uống sạch sẽ, kết quả đứa bé trong bụng suýt thì mất…
Vậy là hay rồi, Phạm lão Tướng quân và lão phu nhân đá hắn ra khỏi phòng mà không lưu tình một chút nào, bình thường muốn gặp mặt nương tử nhà mình, còn phải có một đống thị vệ tỳ nữ đi theo giám sát, sợ hắn lại có “hành vi quấy rối” nương tử của hắn…
Hoa nương ca cơ hầu hạ một bên đều là những người hiểu chuyện, thấy Phạm Viêm Bá thất ý buồn bã, vội vàng cầm bầu rượu chầm chậm tới gần.
“Quận vương nói rất đúng, chúng ta chỉ là thân thể tàn bại, sao có thể so được với kim chi ngọc diệp… Chỉ là hoa nhi có cao quý đến đâu, nếu chỉ có thể nhìn mà không thể thân cận, lạnh nhạt phu quân, đó cũng là tội mà!”
“Cô nương này nói rất phải!” Cánh cửa của nhã gian Túy Tiên lâu bị đẩy mạnh ra, một mỹ nhân với cái bụng to đứng ở cửa, cười tươi dịu dàng nhìn mọi người trong phòng, hơi cúi người chào. “Thϊếp thân thụ giáo!”
Làn da trắng ngần mềm mại, dung mạo thanh viễn tú lệ, miệng nhỏ tựa như đóa hoa, chiếc cổ thon dài, dáng người cao gầy phối hợp với cung trang khéo léo, cho dù là đang mang thai cũng không che giấu được phong thái trác tuyệt sẵn có của mỹ nhân.
Hạ Duẫn Văn và Lâm Thế Xung cứ tưởng cửu tiên thiên nữ giáng xuống nhân gian, hai mắt nhìn đăm đăm, miệng há to trong bất giác chảy cả nước miếng.
“Ngươi! Sao ngươi lại tới đây?” Phạm Viêm Bá như đứa trẻ con bị phu tử bắt được lỗi, luống cuống tay chân đẩy hoa nương bên người ra, vội vàng tiến đến đỡ lấy Liễu Mộc Vũ.
“Thϊếp thân lạnh nhạt phu quân, đặc biệt đến đây thỉnh tội với phu quân mà…” Liễu Mộc Vũ như đang bị bệnh, gắng gượng tựa vào ngực Phạm Viêm Bá, vẫn không quên lấy bầu rượu từ trong tay hoa nương, rót đầy chén cho Phạm Viêm Bá. “Phu quân sầu khổ, thϊếp thân lại không thể phân ưu giúp phu quân… Thϊếp thân dâng rượu xin chịu phạt!”
Nâng chén rượu lên, Liễu Mộc Vũ nghiêng mặt trừng mắt với Phạm Viêm Bá một cái, sau đó quay lại cười dịu dàng, tầm mắt lưu chuyển, nhìn các hoa nương ca cơ một vòng: “Các vị muội muội, tỷ tỷ chăm sóc không chu toàn, phu quân nhà mình còn phải phiền các muội muội phí sức… Phạm Liễu thị ở đây tự phạt một chén!”
Dứt lời, ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay. Hạ Duẫn Văn và Lâm Thế Xung si dại nhìn mỹ nhân ngẩng đầu, bản thân cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, giống như đang được uống mỹ tửu.
“Đi!” Phạm Viêm Bá sao có thể nhẫn nhịn được khi có nam tử khác ngẩn người với nương tử nhà mình? Kéo tay Liễu Mộc Vũ, bước nhanh ra khỏi Túy Tiên lâu, ngồi lên xe ngựa hùng hổ trở về Quận vương phủ.
Đi một mạch vào phòng chính ở hậu phủ, bao nhiêu cố gắng của Phạm Viêm Bá tiêu tan hết, cáu kỉnh đi đi lại lại trong phòng.
“Ngươi ra ngoài làm gì? Còn ăn mặc như vậy… Hừ! Thực sự làm ta tức chết!”
“Phu quân…” Khuôn mặt Liễu Mộc Vũ đầy vẻ đơn thuần vô tội, vén vạt váy cung trang lên, không ngờ dưới váy lại trống trơn.
“Phu quân… Trong da^ʍ huyệt của thϊếp thân ngứa lắm, không biết phải làm thế nào… Lúc này mới muốn đi cầu xin phu quân…”
Đầu ngón tay ngọc ngà tách đôi mông thịt trắng noãn phát sáng ra, để lộ ra giác tiên sinh thô to được ngậm trong thí nhi đỏ tươi… Bây giờ Phạm Viêm Bá mới hiểu ra, tại sao suốt dọc đường đi Liễu Mộc Vũ lại mềm yếu tưởng như không thể đi đứng bình thường, hóa ra trong mông của yêu tinh lẳиɠ ɭơ này lại nhét cái thứ to thế kia!
Phạm Viêm Bá đã cấm dục rất lâu, làm sao mà chịu nổi quyến rũ như thế? Bước nhanh đến đẩy Liễu Mộc Vũ lên tấm chăn dày trên giường, hai tay bóp đôi mông đầy đặn của Liễu Mộc Vũ, vuốt ve qua lại.
“Nương tử nói xem… Ngươi muốn cầu xin vi phu cái gì?”
Liễu Mộc Vũ cũng đói khát đã lâu, cuối cùng cũng được Phạm Viêm Bá thô lỗ kéo vào l*иg ngực để vuốt ve, không nhịn được thở phào một hơi: “Ưm á… Cầu xin phu quân… A a… Cầu xin phu quân đến thao huyệt nhi của thϊếp thân…”
“Tuân mệnh!”
Vội vã móc giác tiên sinh trong mông Liễu Mộc Vũ ra, Phạm Viêm Bá nôn nóng cầm đầu dương v*t thô tròn đâm thẳng vào!
“A a a…”
Hai người cùng nhau rên lên vì được thỏa mãn, rồi sau đó chiếc giường lớn bằng gỗ lim bắt đầu lắc lắc rung rung, kêu lên ‘Kin kít ken két’…
Giao triền nguyên thủy mãi mà không dứt, chiếc giường lớn bằng gỗ lim không biết lắc lư mấy nghìn cái, sau cùng Phạm Viêm Bá gầm lên một tiếng, tất cả t*ng trùng nồng đậm tích tụ đã lâu bắn sâu vào trong dũng đạo của Liễu Mộc Vũ.
“Liễu… Liễu Nhi… Ngươi… Thân thể ngươi sao rồi? Đứa bé… Đứa bé không sao chứ?” Rốt cuộc đầu óc cũng khôi phục lại một tia tỉnh táo, Phạm Viêm Bá vội vàng ngồi dậy xem xét.
Đã lâu tìиɧ ɖu͙© không được tháo gỡ tận hứng như thế, cả người Liễu Mộc Vũ tản mát ra vẻ gợi cảm biếng nhác…
“Tên ngốc, Sài đại phu nói sau bốn tháng, chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể làm chuyện phòng the…”
“Thật hả?” Ánh mắt Phạm Viêm Bá phát sáng như tên trộm, để Liễu Mộc Vũ làm thành tư thế nằm nghiêng, nâng một chân cậu đặt lên vai mình, đỡ lấy vật lớn vừa mới cứng lại, nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống giữa mông Liễu Mộc Vũ. “Nương tử, nhất định vi phu sẽ ôn nhu cẩn thận… Tối nay… Nương tử phải vất vả…”
Ưỡn lưng tiến vào huyệt động ướt mềm non nớt tuyệt diệu kia một lần nữa, Phạm Viêm Bá say mê híp mắt lại, bắt đầu một đợt luật động mới…
Năm tháng sau, Phan Dương Quận Vương phi Phạm Liễu thị sinh được con gái, đặt tên là Phạm Ngưng Nhi. Phan Dương Quận vương và Quận Vương phi ân ái trọn đời, cùng nhau sinh được ba nam một nữ. Dưới sự cai quản của họ, quận Phan Dương ngày càng giàu có hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp.