Quyển 4 - Chương 1-2

“Đất đai màu mỡ, dân chúng ấm no, nhân lúc chiến tranh, đánh đuổi trăm vạn, phì nhiêu nghìn dặm… Đây gọi là thiên phủ, cũng là hùng quốc trong thiên hạ!” Một thanh niên tuấn tú cưỡi ngựa dọc theo bờ ruộng, khuôn mặt mang nụ cười nhìn một màu vàng óng rực rỡ trước mắt, khẽ ngâm nga trong miệng: “Mùa thu này nhất định sẽ là một cảnh thu hoạch bội mùa!”

Một tốp đại cô nương tiểu tức phụ đến đưa cơm cho người nhà của mình lén nhìn thanh niên với dung mạo tuấn mỹ, ai cũng đỏ mặt tim đập nhanh, vui mừng líu ríu với nhau.

“Cười rồi, vừa cười đó…”

“Địch Lại tư cười trông thật đẹp!”

“Mấy hôm nay mỏi mắt chờ mong, cuối cùng cũng thấy Lại tư xuống làng…”

“May mà có Địch Lại tư dạy chúng ta xây đập chắn nước, sửa guồng nước, không thì năm nay đâu có được mùa như vậy.”



“Tiểu Lục à, ngươi xem mấy cô thôn nữ nhìn lén ngươi kìa, xem ra ngươi ở nơi đất khách mà người ngưỡng mộ cũng rất nhiều đó!” Cừ Chính Thanh nhìn tình huống ở một bên, cố nhịn cười, quay đầu sang thanh niên cưỡi ngựa bên cạnh đi cùng mình, trêu chọc: “Sao không cưới mấy cô về làm thϊếp, cũng tiện có người chăm sóc già trẻ trong nhà giúp ngươi…”

Thanh niên thu hồi nét cười trên mặt, nhíu mày nói nghiêm túc: “Cừ đại ca, đừng đùa như vậy nữa! Ta để tang chưa đủ ba năm, sao có thể tùy tiện nạp thϊếp? Cừ đại ca dùng chuyện này để nói đùa, không được hay lắm!”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thanh niên, Cừ Chính Thanh vội chắp tay sụp vai, nhận lỗi: “Ha ha, là đại ca nói chuyện không thỏa đáng, hiền đệ ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Ta cũng chỉ là nhìn thấy trong nhà ngươi, bá mẫu đã lớn tuổi, trẻ nhỏ còn non nớt, mới nói bừa bãi như vậy… Ngươi và thê tử phu thê tình thâm, ngược lại còn khiến đại ca ta thấy vô cùng xúc động!”

Khoảng hai năm trước, ở cửa khẩu Thành Phủ, Cừ Chính Thanh đã gặp một lão phụ nhân bị điếc một bên tai cần tìm đại phu, nói rằng con dâu nhà mình khó sinh nên qua đời, con trai vốn là một thư sinh ốm yếu, hiện giờ vì thê tử vừa mất nên càng thương tâm, bệnh không dậy nổi. Cả nhà hiện nay ngoài mẹ già con nhỏ chỉ còn mỗi thư sinh này là trụ cột, nếu con trai cũng đi theo con dâu, chỉ đáng thương cho lão phụ nhân và đứa trẻ vẫn còn quấn trong tã không có nơi nương tựa!

Cừ Chính Thanh đang ở tại trấn Vu Lan, là một tiểu trấn ở biên quan, dân cư chỉ hơn một nghìn người. Cừ Chính Thanh là một Lý trưởng của trấn, là người nhiệt tình hiếu khách, vừa nghe được lão phụ nhân gặp khó khăn, lập tức giúp lão phụ nhân tìm y hỏi dược, cũng sắp xếp cho họ ở trong dịch quán, dặn dò tĩnh dưỡng cho tốt, sau khi khỏi bệnh xong sẽ tính toán tiếp.

Một tháng trôi qua, cuối cùng thân thể thư sinh cũng được điều trị trở nên có da có thịt, sắc mặt hồng hào hơn, tinh thần cũng tốt lên nhiều. Thi thoảng Cừ Chính Thanh cũng có tới thăm, thấy thư sinh là người khiêm tốn tri thư đạt lý, dung mạo tú lệ, rất có hảo cảm. Sau đó hỏi tường tận mới biết được, thư sinh tên là Địch Tiểu Lục, được Tri huyện đề cử, đến quận Thiệu Hi để tìm một công việc nhỏ, không ngờ đi được nửa đường, thê tử khó sinh, chỉ để lại một đứa trẻ con khóc lóc đòi ăn rồi buông tay đi mất, bản thân quá thương tâm nên bệnh nặng, do vậy mới để lỡ ngày đến quận Thiệu Hi nhậm chức.

Cừ Chính Thanh là người hào hiệp, nghe thấy Địch Tiểu Lục không có việc làm, cũng không biết phải phiêu bạt đến đâu, ngay lập tức vỗ ngực cam đoan, nếu Địch Tiểu Lục không chê trấn Vu Lan nhỏ bé, cứ ở lại làm thư nghị cho trấn, quản lý việc sao chép sổ sách.

Đương nhiên Địch Tiểu Lục và Địch mẫu rất cao hứng. Cừ Chính Thanh còn rất chu đáo, sắp xếp cho ba mẹ con Địch Tiểu Lục đến ở trong hai gian phòng trống ở hậu viện nhà mình. Địch Tiểu Lục không thể từ chối được tấm thịnh tình của Cừ Chính Thanh, cũng dọn đến ở, nhưng khăng khăng muốn trả cho Cừ Chính Thanh mười lăm tiền đồng mỗi tháng, coi như tiền thuê nhà.

Kể từ đó, Cừ Chính Thanh có thêm nhiều cơ hội để tiếp xúc với Địch Tiểu Lục hơn. Dần dần Cừ Chính Thanh phát hiện ra ý chí mong muốn của Địch Tiểu Lục, tầm nhìn rộng lớn, không phải vật trong ao, cho nên thường xuyên hỏi cách nhìn của Địch Tiểu Lục về một ít chuyện, thậm chí là những sự vụ quan trọng của trấn. Ban đầu, Địch Tiểu Lục còn từ chối, nói mình ngu dốt, không biết về những sự vụ đó, sau khi bị Cừ Chính Thanh quấn lấy hồi lâu cũng nói ra một vài ý tưởng của mình về cách cai quản địa phương. Cừ Chính Thanh nghe xong, vô cùng cảm khái, thực sự là được người khác chỉ điểm, như thể được trút nước vào đầu, hiểu ngay lập tức!

Nhất là đối với những đề nghị về đồn điền và binh lính của Địch Tiểu Lục, quả thực Cừ Chính Thanh mới được nghe thấy lần đầu, chỉ biết nói rằng quá tuyệt vời!

Vốn dĩ trấn Vu Lan này chỉ là một tiểu trấn biên quan thuộc về biên thùy Tây Nam, cách không xa là Bình Diêu quan đang có ba trăm quân sĩ đóng quân, nhưng vì đường núi xung quah Bình Diêu quan dựng đứng khó đi, khí hậu ẩm ướt quanh năm, lương thực được chuyển tới từ kho quân lương của triều đình phải rất khó khăn mới đến được quận phủ, sau đó lại đưa tới Bình Diêu quan và trấn Vu Lan, lúc đó lương thực không bị mốc hay thối rữa thì cũng là rơi vung vãi trên đường hoặc xe lương thực bị rơi xuống vách núi, tính ra lúc nào cũng bị tổn thất hơn một nửa, khiến cho các quân sĩ phải chịu đói, thế nên mới xuống ruộng của dân chúng để cướp đoạt lương thực, ầm ĩ đến nỗi những tiếng kêu than sôi trào khắp trấn Vu Lan.

Vì chuyện này, Quận phủ cũng phiền muộn không thôi, chỉ có thể phát lương bổng nhiều hơn, thường thường một đồn đóng quân có ba trăm người sẽ phải dùng đến lương bổng của bảy trăm người mới đủ, một cửa khẩu đã như vậy, tính cả toàn bộ biên thùy Tây Nam phải có đến trên trăm cửa khẩu, cứ tính tiếp như thế sẽ là một con số không nhỏ.

Triều đình vô cùng lo lắng phải gánh vác trách nhiệm về phương diện này, mặt khác cũng không yên lòng vì con số khổng lồ đó sẽ khiến các quan viên địa phương tham ô khấu trừ, lần nào cũng bất mãn về chuyện mấy Quận thủ cấp phát quân lương, từ những năm đầu khai quốc đã thông báo cho các nơi, coi việc khôi phục nguyên khí là chuyện chính, không được trưng thu thuế nặng để nuôi quân sĩ, yêu cầu các Quận thủ phải nghĩ cách để tiết kiệm quân lương.

Việc này vốn là vấn đề mà các quan lớn trong triều phải lo lắng, chỉ là nó có liên quan mật thiết đến cuộc sống của dân chúng trong trấn Vu Lan, thi thoảng Cừ Chính Thanh cũng lôi kéo Địch Tiểu Lục ra để than thở một hồi, cảm thấy dân chúng nghèo khổ quá, vậy mà còn bị quân sĩ bóc lột cướp giật, cuộc sống càng vất vả hơn, mặc dù biết quân sĩ làm thế là không đúng, nhưng họ đã phải quên mình để bảo vệ quốc gia, vậy mà không được ăn no mặc ấm… Thật sự là khó khăn đủ đường!

Địch Tiểu Lục nghe xong lại cười nhẹ, nói: “Quân lương một năm của ba trăm quân sĩ chỉ cần một nghìn tám trăm thạch, mỗi lần triều đình lại phải mất bốn nghìn năm trăm thạch mới đủ, đương nhiên sẽ phải phiền muộn. Chi bằng giống như những người làm thuê cho các đồn điền, dùng ruộng đổi lấy lương thực, dùng người đổi lấy lương thực!”

Thấy Cừ Chính Thanh không hiểu rõ, Địch Tiểu Lục giải thích rõ suy nghĩ của mình hơn.

Quân sĩ canh phòng ở những biên quan quan trọng đều là thanh niên trai tráng, bình thường khi không có chiến tranh sẽ không có gì để làm ngoài việc canh gác và tập luyện, còn thừa ra rất nhiều thời gian, không dùng thì quá đáng tiếc, chi bằng đi khai hoang gieo trồng ở những vùng đất gần trấn Vu Lan, tự cung tự cấp.

Dân chúng ở trấn Vu Lan có khoảng hơn nghìn người, trong đó nam giới khỏe mạnh có thể lao động chân tay có đến bốn, năm trăm người, có thể chọn ra ba trăm người để huấn luyện, chia trăm người thành một tổ, cứ bốn tháng một sẽ đến Bình Diêu quan để thay thế cho trăm quân sĩ, còn trăm quân sĩ kia có thể ra đồng gieo trồng, nhân tiện giúp những người đi phòng thủ biên quan kia chút việc nhà nông, cứ như vậy, thu hoạch một năm cũng đủ thỏa mãn các quân sĩ ở biên quan, chẳng những không phải lo lắng về những nguy hiểm khi vận chuyển lương thực đường dài, còn có thể thắt chặt quan hệ giữa quân sĩ và dân chúng.

Những người lao động bình dân giúp quân sĩ canh phòng kia, quận phủ có thể xem xét tình hình, chỉ cần hàng năm cắt giảm cho mỗi người mấy thạch thuế ruộng, tin rằng dân chúng sẽ tham gia rất hăng hái nhiệt tình. Kể từ đó, triều đình có thể giảm được một số lượng quân lương lớn cũng như phí vận chuyển và người vận chuyển, quận phủ cũng không cần lo lắng quân sĩ sẽ đi cướp bóc của dân, dân chúng cũng được giảm một phần thuế ruộng. Còn nếu có chiến tranh, những dân chúng mà ngày thường vẫn được huấn luyện cũng có thể trở thành binh lính, bảo vệ đất nước, đây chính là chuyện tốt mà tất cả mọi người đều cùng được lợi.

Cừ Chính Thanh vỗ đùi, liên tục kêu “Tuyệt diệu”! Trong lòng lập tức coi Địch Tiểu Lục như thần thánh để phụng dưỡng! Nhanh chóng báo cáo lại ý tưởng này của Địch Tiểu Lục cho Tri huyện, Tri huyện báo cáo cho quận phủ, rất nhanh những người làm thuê cho các đồn điền bị xếp vào trong luật lệ của bộ Hộ và bộ Binh, trong vòng nửa năm đã mở rộng phạm vi cả nước. Tuy rằng phần thưởng ban tặng vì có công đưa ra mưu kế đều bị Thái thú quận phủ công khai chiếm hết, nhưng Thái thú cũng khen thưởng Cừ Chính Thanh và Địch Tiểu Lục, cất nhắc Cừ Chính Thanh lên làm Huyện úy cho Bình Diêu quan, sắp xếp cho Địch Tiểu Lục làm Lại tư của trấn Vu Lan, để hai người quản lý dân binh, xử lý chuyện những người làm thuê cho các đồn điền của trấn Vu Lan.

Cừ Chính Thanh và Địch Tiểu Lục kết hợp với nhau, xử lý chuyện của trấn Vu Lan và Bình Diêu quan đâu ra đấy. Trong lúc này, Địch Tiểu Lục lại đưa ra những ý kiến hay về việc xây đập chắn nước để tích trữ nước, xây guồng nước, xây sửa ruộng bậc thang, khai khẩn những vùng đất hoang xung quanh trấn Vu Lan thành đồng ruộng màu mỡ. Chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, núi vẫn là núi đó, người vẫn là người đó, nhưng cuộc sống đã có những thay đổi rất lớn.

Dân chúng trăm họ được lợi, chẳng những lương thực không bị quân sĩ cướp bóc, lại còn được giảm thuế ruộng, đồng ruộng tươi tốt, thu hoạch nhiều hơn, mọi người lén bàn luận với nhau, chẳng lẽ Địch Lại tư này là Gia Cát Lượng tái thế, Văn Khúc tinh hạ phàm? Các cô khuê nữ chưa lấy chồng trong trấn đều đặt tâm tư vào Địch Lại tư có dung mạo tuấn mỹ này, trong lúc nhất thời, mấy bà mối dường như muốn đạp đổ cửa nhà Cừ Chính Thanh.

Những người trong tối ngoài sáng nhờ vả những mối quan hệ để đến tìm Cừ Chính Thanh làm mối cũng không ít, nhưng Cừ Chính Thanh đã hỏi thăm mấy lần đều bị Địch mẫu ngăn cản, hôm nay liền dứt khoát hỏi luôn tâm tư Địch Tiểu Lục. Xem ra các cô nương mong mỏi chờ đợi được kết nhân duyên chỉ có thể tan nát cõi lòng thôi…

Cừ Chính Thanh hắng giọng, thúc ngựa đi vào trong trấn cùng Địch Tiểu Lục: “Tiểu Lục này, mấy hôm trước Tri huyện phái người đến đây, nói là triều đình lại muốn ban thưởng cho người có công, hình như lần này có không ít thứ tốt, còn đặc biệt phải Phủ quân Đô thống áp trận tới, Tri huyện muốn ngày kia chúng ta lên huyện, ra ngoài thành nghênh đón cùng hắn…”

Địch Tiểu Lục hơi nhíu mi, lắc đầu: “Cừ đại ca, ngươi cũng biết ta không thích mấy chuyện đón tiếp quan trường này, làm Lại tư chỉ là vì muốn dân chúng có cuộc sống ổn định, huống hồ ngày mai chính là ngày những người làm thuê thay quân sĩ, ta sẽ đưa dân binh đến quan ải. Ta chỉ là một Lại tư nho nhỏ, đi hay không cũng chẳng ai chú ý, ngươi giúp ta từ chối chuyện này đi!”

“Cái này… Được rồi…”

Cừ Chính Thanh sớm biết trong lòng Địch Tiểu Lục sẽ trả lời như vậy, suốt hai năm nay, chuyện động viên, khen thưởng trong huyện, trong quận cũng có khoảng vài ba lần, lần nào Địch Tiểu Lục cũng tìm cách tránh né. Tri huyện, Quận thủ cũng không để ý lắm, dù sao bao nhiêu công lao bọn họ cũng chiếm hết cả, một Lại tư nhỏ bé vô danh “biết điều” như thế cũng không phải chuyện xấu.

Đối với chuyện Địch Tiểu Lục lạnh nhạt, tính cách không màng danh lợi như vậy, Cừ Chính Thanh vừa thích vừa tức; thích chính là, hiếm thấy có người nào trong sạnh thanh khiết như Địch Tiểu Lục, toàn tâm toàn ý lo cho dân; tức chính là, một người tài hoa như vậy, phẩm chất tốt như vậy, lại không có được địa vị cao, để tạo phúc cho dân chúng nhiều hơn, được thế hệ sau biết ơn… Vì thế, đã không ít lần Cừ Chính Thanh nói với Địch Tiểu Lục về kinh luân Nho gia “Đại tài tất báo hiệu quốc gia”, nhưng Địch Tiểu Lục luôn cười nhẹ rồi sau đó vẫn sống cuộc sống bình thường thoải mái như trước.



Bình Diêu quan.

Biên thùy Tây Nam, không giống Mạc Bắc đồng không mông quạnh, tầm nhìn bao la, mênh mông bát ngát, mà là đồi núi thoai thoải, cây cối rậm rạp, một vẻ nguyên thủy với rừng cây cao vυ"t chọc trời, những cây gỗ lớn cao hơn mười thước mà ở Trung Nguyên rất ít khi thấy được, ở đây chỉ có thể coi là cây nhỏ, khắp nơi đều là những cây đại thụ hơn ba mươi thước như những cột trụ chống trời, nghe nói sâu trong rừng rậm có tồn tại cả cây gỗ thần cao gấp trăm lần.

Địch Tiểu Lục đứng trên đỉnh thành lâu của Bình Diêu quan nhìn ra xa, một màu xanh lá um tùm mênh mông, ngước mắt nhìn về phía xa cũng chỉ nhìn thấy được trong phạm vi ba, bốn mươi thước, nơi nơi đều là thung lũng khe suối, huyền nhai cheo leo. Quân sĩ thủ quan chỉ cần canh giữ một quan ải có thể đi lại, là có thể dễ dàng ngăn cản thiên quân vạn mã, đó cũng là nguyên nhân vì sao suốt cả một Bình Diêu quan lại chỉ có ba trăm quân sĩ trấn thủ.

Thế nhưng… Thanh niên mang theo chút suy tư nhìn một khe núi ở sườn nghiêng, trước kia đó là một thác nước và hồ rất sâu, dòng chảy dữ dội rất khó tới gần, nhưng hiện nay vì để tưới nước cho đồng ruộng, ở thượng du đã dùng đập chắn nước để tích trữ nước, khiến cho lượng nước của thác ở hạ du ít đi rất nhiều, vốn tưởng rằng qua mùa đông lượng nước của thác sẽ tăng lên, nhưng hiện giờ xem ra dòng chảy dữ dội đã nghiễm nhiên trở thành dòng suối nhỏ giữa khe núi, lờ mờ để lộ ra một con đường chật hẹp đằng sau thác nước…

Bởi vì Bình Diêu quan dễ thủ khó công, cho nên bên ngoài cửa khẩu chỉ xây dựng độc một bức tường thành phòng ngự, nếu kẻ địch phát hiện con đường này, đi từ sau thác nước vòng qua tường thành của Bình Diêu quan để vào Bình Diêu quan, vậy thì những quân sĩ thủ quan kia sẽ giống như dê con bại lộ dưới móng vuốt của thú dữ, bất cứ kẻ địch nào cũng có thể trốn sau gốc cây nào đó để tấn công, chỉ cần một mũi tên tẩm độc là có thể lấy được tính mạng của các quân sĩ thủ quan.

Nhớ lại sa bàn đồ họa mà mấy ngày trước đã mày mò làm ra, trong lòng luôn cảm thấy âm thầm lo lắng, hay là phải xây lại lầu quan sát, mới có thể làm cho Bình Diêu quan được phòng thủ kiên cố… Thế nhưng, chi phí xây dựng phải lấy từ đâu?

Vội vàng xuống thành lâu trở về quan hạ phủ, đây từng là nơi để các tướng lĩnh thủ quan nghị sự và nghỉ ngơi, Địch Tiểu Lục không mất nhiều thời gian đã tìm thấy phòng chính để nghiên cứu sa bàn của Phó quân Bình Diêu quan Vu Trường Vinh.

Nhìn thấy Địch Tiểu Lục đi vào, Vu Trường Vinh cười vui vẻ bắt chuyện: “Tiểu Lục, ngươi làm ra sa bàn này đúng là thần kỳ! Thể hiện được cả địa hình lập thể của các vùng phu cận với Bình Diêu quan, nắm chắc tình huống của các nơi!”

“Nhưng hiện giờ sa bàn này có chỗ sai rồi, còn phải sửa tiếp…” Địch Tiểu Lục đến gần, cầm một chiếc mũi tên nhỏ, cắm hai mũi tên vào chỗ thác nước làm bằng vải sợi. “Bây giờ thượng du của thác nước này bị đập chắn nước chặn lại, lượng nước giảm lớn, vốn tưởng qua mùa xuân này lượng nước sẽ nhiều lên, nhưng lúc này đây chính là chỗ yếu kém…”

Nhìn lối đi nhỏ lộ ra đằng sau những sợi vải, Vu Trường Vinh cũng nhíu mày lại, Địch Tiểu Lục cầm lá cờ nhỏ đặt ở một bên cắm vào hai mỏm đá gồ lên sau Bình Diêu quan.

“Nếu muốn để Bình Diêu quan được phòng thủ kiên cố như trước, phải xây hai lầu quan sát ở đây, bảo vệ Bình Diêu quan không bị quân địch đánh lén, dựa vào tình thế này, hai lầu quan sát này ít nhất phải cao hơn một trượng hai…”

Lúc Địch Tiểu Lục và Vu Trường Vinh đang căng thẳng phân tích cách phòng ngự, có quân sĩ vào thông báo: “Quận Thái thú và Đại đô thống của phủ quân triều đình đến phủ quân Bình Diêu quan, lệnh cho Phó quân, Lại tư ra ngoài nghênh đón!”

Vu Trường Vinh và Địch Tiểu Lục quay sang nhìn nhau, cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây cái gọi là phủ quân kia cũng chỉ là đến tuyên đọc thánh chỉ ở quận phủ, ban hết mọi thứ ở quận phủ để quận phủ phân phát xuống dưới. Mặc dù cũng có những đồ vật được đặc biệt ban tặng cho, quan viên triều đình cũng sẽ xuống huyện, để người của huyện phủ được ban thưởng ra đón tiếp, chứ chưa từng nghe nói còn có thể đưa thẳng đến phủ quân…

Không có thời gian để kinh ngạc, Địch Tiểu Lục và Vu Trường Vinh vội vàng bỏ các thứ trong tay xuống, sửa lại áo mũ ra ngoài nghênh đón, vừa đến cửa phủ xong, Tri huyện Tào đại nhân cũng đã đến, trên khuôn mặt đầy mỡ mang vẻ không kiên nhẫn, trừng mắt với Địch Tiểu Lục: “Bề trên đã đặc biệt dặn dò quan viên các cấp ở huyện phủ ra đón quý nhân, vậy mà Địch Lại tư thật chăm chỉ, còn biết đi làm nhiệm vụ… Ngươi coi bát cơm ở cửa nha môn dễ bưng quá, để mặc cho ngươi có thể không đến sao?”

Vu Trường Vinh nghe xong, biết rõ nhất định là tật xấu căm ghét xã giao chốn quan trường của Địch Tiểu Lục lại tái phát, làm cho Tri huyện đại nhân tức giận, liền bước ra trước nhận tội thay cậu: “Tào đại nhân thứ lỗi! Là ta có quân vụ quan trọng muốn bàn bạc, nên mới cho người gọi Lại tư đến trước, không ngờ lại làm chậm trễ việc nghênh đón quan lớn trong triều. Đáng chết! Đáng chết!”

“Hừ, ít nói nhảm đi! Hay là do các ngươi cao quý quá? Đại đô thống đã đích thân đến Bình Diêu quan tuyên chiếu, có đáng chết hay không đợi đón tiếp Đại đô thống hẵng nói!”

Tào Huyện lệnh đang âm dương quái khí mà mắng mỏ, từ rất xa, Thái thú quận phủ Tây Nam và Cừ Chính Thanh đang đi cùng với quan viên binh sĩ lớn nhỏ khác nhau, vây quanh một nam tử cao lớn tuấn lãng đi về phía quan hạ phủ.

Người đó phong thần tuấn lãng, giơ tay nhấc chân đầy khoan thai hoa mỹ, cao quý không thể tả. Mà khi Địch Tiểu Lục nhìn thấy rõ người đó, hai mắt trừng lớn, trong tim như bị đá nặng đè lên.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trên khuôn mặt của nam tử anh tuấn uy vũ lộ rõ vẻ mừng rỡ khôn xiết và khao khát không kìm nén được, vội vàng bước nhanh thêm hai bước: “Tiểu Liễu Nhi!”

“Tiểu Lục?”

Tào Huyện lệnh còn đang mang vẻ mặt căm tức suýt nữa đã làm cho hai mắt mình rớt ra ngoài, chẳng lẽ Đại đô thống cứ nhất định muốn ban bố ý chỉ ở tận Bình Diêu quan, là để gặp lại bạn cũ? Nhìn Địch Lại tư với vẻ mặt thờ ơ bên cạnh, nếu thanh niên tuấn tú này quen biết một nhân vật hiển hách đến thế, sao có thể phải chịu ủy khuất làm một Lại tư nho nhỏ ở cái trấn Vu Lan này? Nhìn thế nào cũng cảm thấy Địch Lại tư này tuyệt đối không thể là bạn cũ của Đại đô thống, thế nhưng… vạn nhất? Vạn nhất thì sao?

Bên này Tào Huyện lệnh đang chảy mồ hôi lạnh đầy người, ở bên kia Cừ Chính Thanh đi bên cạnh Thái thú cũng khẽ nhíu mày. Địch Tiểu Lục không muốn nói ra thân thế của mình, mỗi lần hỏi đi hỏi lại luôn nói muốn đến quận Thiệu Hi, lấy lý do thê tử lâm bồn mà lỡ việc để che giấu, thế nhưng rõ ràng quận Thiệu Hi và quận Tây Nam nằm ở hai hướng ngược nhau, nếu thực sự Địch Tiểu Lục muốn đến quận Thiệu Hi, tuyệt đối sẽ không đến trấn Vu Lan, trừ phi… Vốn dĩ cậu không muốn đến quận Thiệu Hi.

Cừ Chính Thanh luôn láng máng cảm thấy thân thế của Địch Tiểu Lục rất thần bí. Mỗi lần triều đình phong thưởng hay quận phủ có tiệc, cậu đều cố gắng tránh xuất đầu lộ diện, vô số lần ép buộc cũng không được, dường như sợ bị quan trên chú ý đến, chẳng lẽ Địch Tiểu Lục trêu chọc phải quan viên nào nên mới phải trốn tránh như thế? Mà giữa Đại đô thống này và Địch Tiểu Lục… là có chuyện gì?

Thực ra Địch Tiểu Lục này chính là Liễu Mộc Vũ đã biến mất nhiều năm. Lúc trước Liễu Mộc Vũ rời khỏi quận Phan Dương cùng mẫu thân, trên đường đi đã hoán đổi thân phận và thông điệp với Địch Tiểu Lục thực sự, từ đó về sau liền có một thân phận bình thường, chứ không phải mang “gia cảnh tiền triều”. Lo lắng vạn nhất Phạm gia tìm được mình nhờ vào thông điệp, Liễu Mộc Vũ và mẫu thân không hề đi quận Thiệu Hi, mà là đến biên thùy Tây Nam xa xôi, vốn định sang hẳn nước láng giềng để sinh sống, nhưng không ngờ đường đi khó khăn gian nan, vừa đến biên thùy Tây Nam xong Liễu Mộc Vũ đã bị vỡ nước ối, đau đớn suốt hai ngày mới sinh ra được một nam hài.

Sinh con xong Liễu Mộc Vũ rất yếu, đứa trẻ mới sinh lại không được uống sữa cũng yếu ớt không kém. Liễu mẫu không có cách nào để đi khắp nơi tìm thuốc, mới gặp được Cừ Chính Thanh, cũng tiếp tục ổn định cuộc sống ở trấn Vu Lan.

Ngẫu nhiên ở lại trong tiểu trấn này, ngày nào cũng trôi qua trong tĩnh lặng bình thản, có thể làm Liễu Mộc Vũ quên đi chuyện cũ trước đây. Đến lúc cuộc sống tương lai đang chờ đợi mình, không ngờ lại gặp lại tên oan gia này!

“Hạ quan Địch Tiểu Lục, Lại tư trấn Vu Lan, tham kiến phủ quân Đại đô thống!”

Dừng bước chân, cúi người quỳ lạy giống như Vu Trường Vinh, giấu những ngón tay run rẩy trong ống tay áo, cấp bậc lễ nghĩa đường hoàng tao nhã, không hề có chỗ nào thất nghi.

Phủ quân Đại đô thống thấy Liễu Mộc Vũ quỳ trên mặt đất, vội vàng bước ra đằng trước, chỉ muốn giữ chặt lấy người trước mặt, để xác định rõ mình không có ảo giác, lại bị một người hầu bên cạnh kéo ống tay áo lại: “Quận vương, không thể làm mất thể thống!”

Vị Đại đô thống của phủ quân này chính là Phan Dương Quận vương Phạm Viêm Bá, còn người hầu luôn theo sát bên cạnh, chính là đại quản sự của Quận vương phủ, Phạm Trạch.

Mấy ngày trước Phạm Viêm Bá nhận được tin tức của ám vệ hoàng gia, nói rằng có một viên quan nhỏ ở trấn Vu Lan của quận Tây Nam rất giống người mình muốn tìm, Phạm Viêm Bá lập tức xin thánh chỉ để đến trấn Vu Lan tìm kiếm. Đã trải qua vô số lần thất vọng vì nhận lầm người, vốn dĩ Phạm Viêm Bá không dám ôm hy vọng quá lớn, ngờ đâu lại chính là người trong lòng mà hắn đã đau khổ tìm kiếm suốt hơn hai năm! Tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài vì kích động và vui sướиɠ, bị Phạm Trạch giữ lại đúng lúc, Phạm Viêm Bá chỉ biết tham lam nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, chia lìa hơn hai năm dường như đã cách biệt cả một đời!

Nam tử quỳ gối phía trước vẫn tuấn mỹ phiêu dật như vậy, màu da không còn trắng nõn nà như trong trí nhớ, mà là khỏe mạnh như màu lúa mì, vóc dáng cũng giãn nở ra nhiều…

Phạm Trạch thấy Quận vương vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn người đang quỳ trên mặt đất, vội vàng nói nhỏ vào tai Phạm Viêm Bá: “Quận vương, ban chỉ…”

Đột nhiên Pham Viêm Bá tỉnh lại từ trong si mê, chỉ cần đã tìm được người, đó chính là chuyện tốt, sau này hắn sẽ cố gắng để làm dao động những lạnh nhạt xa cách của Tiểu Liễu Nhi với mình, nhất định sẽ có thể đưa cậu về vương phủ!

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…” Phạm Viêm Bá tuyên đọc thánh chỉ rất quen rồi, hai năm nay hắn đã bị tên Hoàng đế ca ca xảo quyệt kia lấy việc “tìm vợ” làm mồi nhử, phái đi khắp các nơi để ban chỉ thi ân. Mà nay, trân bảo thực sự mà hắn muốn có đang quỳ gối trước mặt hắn, nhưng Phạm Viêm Bá biết rõ trong lòng, tất cả những tài phú địa vị mà hắn có thể cho đi, Liễu Mộc Vũ căn bản khinh thường…

Miệng vẫn đọc thánh chỉ, nhưng đầu lại đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể hòa hảo được với tình nhân ngày nhớ đêm mong. Cho đến khi Thái thú quận phủ dẫn đầu mọi người quỳ xuống tiếp chỉ, hô vạn tuế ba lần, Phạm Viêm Bá mới khôi phục lại từ trong ngẩn ngơ.

“Tiêu Thái thú, hoàng ân đã ban xuống, nhiệm vụ của bổn vương coi như đã hoàn thành. Nhưng trước khi bổn vương đến đây, bệ hạ đã dặn dò kỹ, quận Tây Nam là biên thùy quan trọng, việc canh phòng được coi trọng từ xa xưa, ta là thần tử, không dám qua loa, mong mấy ngày tới Thái thú sắp xếp một chút, để bổn vương hiểu rõ hơn về tình hình phòng ngự của quận Tây Nam, khi bổn vương về kinh mới có thể bẩm tấu rõ ràng với Hoàng thượng…”

Tiêu Thái thú đi cùng kia cũng là người tinh ranh, từ lâu đã nghe nói đến danh tiếng hoa tâm của Phạm Viêm Bá. Vừa mới nhìn thấy Địch Lại tư xuất hiện, Đại đô thống đã như mất hồn nhìn chằm chằm không rời mắt, dáng vẻ háo sắc hận không thể nuốt vào bụng kia, rõ ràng là đã động “da^ʍ tâm”… Hiện giờ hắn còn lên tiếng nói như vậy, Tiêu Thái thú lập tức hiểu ngầm trong lòng.

“Đại đô thống coi trọng việc phòng ngự của biên thùy, phân ưu giúp bệ hạ, thật sự là phúc khí của triều đình. Địch Lại tư hiểu rất rõ về cửa khẩu biên phòng, hạ quan sẽ sắp xếp để hắn giúp ngài phân tích những bố trí canh phòng của Bình Diêu quan…”

Phủ quân Đại đô thống đến tuyên chiếu hoàng ân lại là Phạm Quận vương không gặp nhiều năm, Liễu Mộc Vũ đã cố ép buộc mình phải bình tĩnh hữu lễ, coi đối phương như quý nhân đường xa đến đây để nghênh đón, nhưng không ngờ sau khi tiếp chỉ lại bị sắp xếp cả việc phân giải những phòng ngự biên quan cho Đại đô thống. Việc sắp xếp có ý đồ riêng rõ ràng này khiến Địch Tiểu Lục bất chấp lễ tiết, vội vàng lên tiếng cự tuyệt: “Tiêu đại nhân, cửa khẩu biên phòng của Bình Diêu rất khẩn cấp, hạ quan phải về trấn Vu Lan để phác họa bản vẽ lầu quan sát. Chuyện bố trí canh phòng của Bình Diêu quan, Vu Phó quân là người nắm rõ nhất, xin…”

Liễu Mộc Vũ còn chưa nói xong, Phạm Viêm Bá ở một bên vội vàng cắt ngang: “Đúng lúc bổn vương đi đường mệt mỏi, muốn về dịch quán nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi thị sát phòng ngự, chi bằng Liễu… Địch Lại tư đi cùng xe ngựa với bổn vương, trên đường cũng tiện giới thiệu một chút phong tục của quận Tây Nam…”

Phạm Viêm Bá nói vậy cũng là giữ mặt mũi cho Liễu Mộc Vũ, làm cho người ta nhất thời không tìm ra lý do để từ chối. Mà khi đối mặt với quan lớn vùng biên giới như Phạm Viêm Bá, Tiêu Thái thú đang lo không có cơ hội lôi kéo, thấy Phạm Viêm Bá “phân biệt đối xử” với Địch Lại tư như vậy, chỉ hận không thể cởi sạch quần áo Địch Tiểu Lục để mang lên giường Phạm Viêm Bá mới tốt!

“Như vậy cũng rất tốt!” Tiêu Thái thú mang vẻ mặt nịnh nọt tươi cười với Phạm Viêm Bá, lại quay sang trừng mắt cảnh cáo với Liễu Mộc Vũ một cái, nếu lần này không hầu hạ vị tổ tông này cho tốt, vận làm quan của họ Tiêu hắn coi như chấm hết! “Địch Lại tư, lần này Phạm Quận vương đến phủ quân của Bình Diêu quan với chức vị Đại đô thống, là hoàng ân mênh mông, nhất định ngươi phải hầu hạ cho tốt, không được sơ suất!”

“Hạ quan tiếp nhận!” Tự biết không thể tránh thoát, thanh niên khẽ cắn môi, không chú ý đến ánh nhìn chăm chú của Phạm Viêm Bá, lạnh nhạt cúi xuống hành lễ: “Phạm Quận vương, mời đi bên này…”

Liễu Mộc Vũ thờ ơ lạnh nhạt như vậy giống như vạch trần tội lỗi của Phạm Viêm Bá. Phạm Viêm Bá đã từng cân nhắc trong lòng đến các loại phản ứng của Liễu Mộc Vũ sau khi nhìn thấy mình, hoặc tức giận, hoặc thống khổ, hoặc sợ hãi, hoặc vui sướиɠ… chỉ độc không nghĩ đến, sẽ là vẻ mặt lạnh nhạt như người qua đường thế này. Nhìn thanh niên làm theo phép tắc cúi người nhún nhường giữa một đám người, trong lòng Phạm Viêm Bá ngổn ngang trăm mối.

Dưới cái nhìn đầy lo lắng của Cừ Chính Thanh và Vu Trường Vinh, Liễu Mộc Vũ lên xe ngựa cùng Phạm Viêm Bá, từ từ rời khỏi Bình Diêu quan với đoàn người.