“Ta nói cho ngươi biết, lát nữa bổn đại gia chơi thân mình ngươi, đau hay sướиɠ thế nào, muốn khóc thì khóc, muốn kêu thì kêu, bảo gì nghe nấy, bảo ngươi hầu hạ thế nào thì ngươi hầu hạ như thế, đừng có giả bộ khí khái với ta. Lúc trước con trai Phùng viên ngoại bên thành nam làm bộ làm tịch với ta, để ta bắt vào phủ làm nửa tháng, bây giờ cái mông ngoan đến rối tung rối mù, một ngày không thao thì tự chảy ra nước, cũng giống như nữ nhân dâʍ đãиɠ rồi đấy!”
Liễu Mộc Vũ nghe xong, lạnh cả sống lưng, không biết lát nữa sẽ bị tên ác bá vô lại này làm nhục như thế nào, vừa nghĩ đến bên ngoài có bóng người, không biết còn bao nhiêu người đang đứng vây xem, Liễu Mộc Vũ thật muốn đập đầu chết ngay để bảo vệ danh tiết. Nhưng mà… Mình chết rồi, một mình mẫu thân phải làm sao bây giờ?
Khẽ cắn môi, Liễu Mộc Vũ nhẹ giọng khẩn cầu: “Quận vương, thảo dân nhất định sẽ nghe lời hầu hạ, ngài có thể… thu hồi mấy người chung quanh không?”
Phạm Viêm Bá thầm nghĩ, thao cừu non đúng là phiền toái, thân mình non nớt da mặt mỏng dính, lại còn có một đống yêu cầu… Vỗ tay một cái, ý bảo thị vệ chung quanh rời đi, cũng ném chủy thủ xuống sàn nhà, Phạm Viêm Bá có chút háo sắc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của Liễu Mộc Vũ lên: “Ta bảo bọn họ lui xuống hết rồi… Ngươi xem, ta thương ngươi như vậy, thường ngày bọn họ đều là thị vệ thân cận của ta, không hề rời xa ta năm thước. Để khai bao cho ngươi, ta đã phá lệ rồi, ngươi cũng nên biết điều!”
Giương mắt nhìn thân thể Phạm Viêm Bá và ánh mắt như muốn nuốt trọn của hắn, trong lòng Liễu Mộc Vũ vừa thẹn vừa sợ, mấy ngón tay nắm chặt vạt áo không ngừng run run. Cảm nhận được Liễu Mộc Vũ sợ hãi, Phạm Viêm Bá có một loại tự hào dâng lên từ dưới đáy lòng, đó là loại du͙© vọиɠ chinh phục thuần túy của nam nhân, không liên quan đến kɧoáı ©ảʍ.
Ôm thân mình mềm mại của Liễu Mộc Vũ, miệng Phạm Viêm Bá vội vàng chạm vào đôi môi như hoa, đầu lưỡi trực tiếp vọt vào trong khuấy đảo, bàn tay xé rách áσ ɭóŧ và tiết khố của Liễu Mộc Vũ: “Bảo bối à, ngươi thật xinh đẹp. Lần đầu tiên thấy ngươi ta đã muốn nhét bảo bối của ta vào thân thể ngươi để chơi đùa rồi… Lần này ngươi ngoan ngoãn để đại gia tiết hỏa, để đại gia yêu thương ngươi.”
Không mất quá nhiều động tác đã lột sạch Liễu Mộc Vũ, tay Phạm Viêm Bá dùng sức vuốt ve thân mình trắng nõn của Liễu Mộc Vũ. Chỉ tiếc cả người Liễu Mộc Vũ cứng lại, cầm nắm phần ngực không có nhiều hương vị lắm, điều này khiến Phạm Viêm Bá có chút tiếc nuối, xem ra có muốn cầm nắm thì cứ cầm nắm ngực của nữ nhân mới hay…
Tâm tư chuyển động, tay Phạm Viêm Bá lại mò xuống dưới, xoa nắn mông Liễu Mộc Vũ, dùng sức xoa bóp thật mạnh phần thịt nơi đó, đôi mông trắng như đậu hủ non có tính đàn hồi vô cùng tốt, nhìn qua giống như đang nhào bột mì, cảm xúc tuyệt vời trên tay làm Phạm Viêm Bá thêm tham lam, chỉ muốn độc chiếm hai phần thịt này, giấu ở trong người, có thể vuốt ve tùy lúc.
Những nơi được Phạm Viêm Bá vuốt ve giống như muốn bùng lửa, đốt cháy cả người Liễu Mộc Vũ. Vì thân thể khác người này, hai mươi mấy năm qua Liễu Mộc Vũ vẫn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác. Phạm Viêm Bá vừa bắt đầu đã xoa bóp mông cậu, làm Liễu Mộc Vũ vừa đau vừa sợ, trên người có cảm giác nóng bức khiến cậu càng thêm hoang mang, nhắm chặt hai mắt, mím chặt đôi môi, chỉ hy vọng hiện tại mình có thể biến thành ốc sên, tìm một cách vỏ thật cứng rồi trốn vào trong.
Phạm Viêm Bá thấy bộ dáng Liễu Mộc Vũ như đang chịu khổ hình, trong lòng hơi luống cuống, vốn dĩ thân mình cân đối xinh xắn thế này, vậy mà vẻ mặt lại lạnh nhạt như muốn cách xa người khác ngàn dặm, thật là làm cho người ta mất hứng! Lại nghĩ đến chuyện vừa rồi Liễu Mộc Vũ cầu xin mình không đưa hắn về vương phủ, căn bản hắn khinh thường trong lòng cái dáng vẻ thanh cao đó. Phạm Viêm Bá nghĩ đến đây lại tức giận, chỉ cảm thấy Liễu Mộc Vũ càng làm ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, hắn càng muốn thao Liễu Mộc Vũ đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ.
“Tiểu lẳиɠ ɭơ, thích được ta nắn mông sao? Cho tới giờ hai khối thịt kia chưa được ai sờ như vậy, có phải sắp không nhịn nổi không?” Từ nắn chuyển sang vỗ, Phạm Viêm Bá đánh mạnh vào mông Liễu Mộc Vũ khoảng bốn, năm cái. Bàn tay lớn kia đánh vào đôi mông trắng noãn, chỉ cảm thấy hai khối thịt kia bị đánh đến mức nảy mạnh lên.
Phạm Viêm Bá thích thú, đứng dậy kéo cả Liễu Mộc Vũ lên, lớn giọng nói: “Tiểu lẳиɠ ɭơ, mau quỳ trên giường, vểnh mông lên, hôm nay đại gia ta sẽ dạy gia pháp cho ngươi!”
Liễu Mộc Vũ sợ hãi, cả người run rẩy, nhưng không dám không làm theo, lo lắng chỗ khác người kia bị Phạm Viêm Bá phát hiện, Liễu Mộc Vũ thấp thỏm lo âu. Cho dù là một tú tài lụi bại, Liễu Mộc Vũ cũng đã hơn hai mươi tuổi, đại khái cũng biết chút tình sự, rằng tiểu quan hầu hạ người ta là dùng mông, không phải cái đằng trước. Cậu chỉ mong tên ôn thần này mau chóng làm xong rồi đi, cho dù có thô lỗ một chút cũng không sao, chỉ là trăm ngàn lần đừng phát hiện ra bí mật của cậu!
Lại thêm một cái đánh nữa, Phạm Viêm Bá có chút không kiên nhẫn: “Đừng có lề mề. Làm bổn đại gia mất kiên nhẫn, ta liền đem ngươi về phủ thao cho đã!”
“Quận… Quận vương tha tội… Thảo dân nghe theo là được!” Liễu Mộc Vũ run rẩy quỳ xuống, đầu gối và khuỷu tay chống xuống giường, quay phần mông trắng noãn về phía Phạm Viêm Bá. Tư thế quỳ giống loài súc vật thế này khiến Liễu Mộc Vũ xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, vẻ mặt bất lực kia vô cùng mê người.
Nhìn Liễu Mộc Vũ giơ mông về phía mình, bộ dáng ngượng ngùng không biết làm sao, Phạm Viêm Bá càng muốn khi dễ cậu nhiều hơn, để cậu lộ ra vẻ mặt thẹn thùng luống cuống. Tay đánh mạnh lên mông Liễu Mộc Vũ mấy cái, Phạm Viêm Bá nổi lên ý xấu, ngoài miệng lại càng không buông tha Liễu Mộc Vũ: “Tiểu lẳиɠ ɭơ, tùy tiện đánh ngươi mấy cái, mẫu cẩu tinh nhà ngươi đã hiện nguyên hình ngay trước mặt bổn đại gia, hương vị đúng là dâʍ đãиɠ!”
“Ưm… A… Đau quá…” Mông bị đánh đau, Liễu Mộc Vũ không nhịn được phải kêu ra, thế nhưng một luồng kɧoáı ©ảʍ lan tỏa từ hai mông nóng rát đến chỗ bí mật làm cậu thấy thẹn giữa hai chân, khiến Liễu Mộc Vũ bất giác kẹp chặt hai chân, cọ nhè nhẹ vào nhau.
Phạm Viêm Bá thấy làn da vốn sáng loáng lúc này được nhuộm màu hồng, mông còn không ngừng đung đưa, hai chân kẹp chặt lại nơi riêng tư ở giữa, căn bản chính là dáng vẻ xuân tình nhộn nhạo, tâm tình nhất thời tốt hẳn lên.
“Mẫu cẩu lẳиɠ ɭơ, có phải muốn động dục rồi không? Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi đã câu dẫn bao nhiêu nam nhân rồi? Ăn bao nhiêu nam tinh mới tu luyện ra dáng vẻ này hả?” Một tay cầm mái tóc đen nhánh của Liễu Mộc Vũ, rồi đè lên người cậu, tay kia thì không kiêng nể gì mà đánh bùm bụp vào mông cậu. Nhất thời trong phòng vang lên tiếng da thịt va chạm vào nhau.
Tuy rằng Liễu Mộc Vũ sống kham khổ nhưng chưa từng bị đánh chửi. Hôm nay lại bị Phạm Viêm Bá cưỡi trên người mà đánh, vậy mà cậu lại vừa đau vừa thích, kɧoáı ©ảʍ trong lòng chậm rãi dâng lên. Từ nhỏ Liễu Mộc Vũ đã phải chịu đựng bí mật thân thể khác người, luôn cảm thấy mình là nam tử mà không thể nối dõi tông đường, khai chi tán diệp cho Liễu gia, là tội nhân của Liễu gia, hiện giờ bị Phạm Viêm Bá đánh vô cùng nhục nhã thế này, giống như trái tim cậu đang tự giải thích, cảm thấy mình xứng đáng bị đánh chửi, chỉ có trừng phạt nhục nhã như vậy mới có thể giảm bớt tội cho mình…
Tay đánh vào mông Liễu Mộc Vũ, xúc cảm thực sự quá tốt, dần dần Phạm Viêm Bá càng không biết chừng mực, dấu vết bị đánh trên người Liễu Mộc Vũ càng lúc càng hồng. Tuy rằng Phạm Viêm Bá chơi bời lêu lổng, nhưng xuất thân từ con nhà võ, từ khi con nhỏ đã bị ép học các loại công phu quyền cước, tính hắn còn thích cậy mạnh, rất có thiên tư về khoản võ học, đánh nhau cũng rất giỏi. Tay chân như vậy mà lại phát huy trên người một thư sinh văn nhược, tất nhiên Liễu Mộc Vũ khổ không thể tả, vốn dĩ có chút kɧoáı ©ảʍ thấy thẹn thùng, bây giờ đã bị đau đớn thay thế, ban đầu còn có thể chịu đựng được, càng về sau càng bị đánh đến nỗi nước mắt chảy ròng, thanh âm cầu xin cũng không khống chế được.
“Quận vương… xin ngài nhẹ tay… đau quá…” Tuy đau đớn nhưng Liễu Mộc Vũ vẫn duy trì tư thế quỳ trên giường vểnh mông đầy dâʍ đãиɠ, phối hợp với thanh âm run rẩy cầu xin, Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy kích động trước nay chưa từng có, tiểu huynh đệ vốn rất hưng trí nay càng cứng như đá, chỉ muốn chui vào trong thân thể trắng trắng mềm mềm kia rồi xung phong liều chết một lần.
“Quận vương… đừng đánh nữa… mông hỏng rồi…” Liễu Mộc Vũ vùi mặt vào gối, mông bị đánh sưng đỏ hoảng sợ run rẩy trước mặt Phạm Viêm Bá. Lúc này Phạm Viêm Bá mới phát hiện, mình đánh tận tình vào hai mông, khiến cho chúng vốn trắng noãn giờ lại đỏ au như quả đào.
Trên tay vẫn còn lưu lại cảm xúc khiến hắn mê muội, Phạm Viêm Bá biết không thể đánh nữa, nhưng tay vẫn lưu luyến mà sờ soạng mông Liễu Mộc Vũ. Liễu Mộc Vũ thấy mông đau rát, chỗ xấu hổ giữa hai chân cũng nóng vô cùng. Đối với chuyện Phạm Viêm Bá bắt nạt, trong lòng Liễu Mộc Vũ dần có chút biến hóa, dường như trong sợ hãi còn có thêm mong chờ.
Tay Phạm Viêm Bá vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mông thịt sưng đỏ, Liễu Mộc Vũ run rẩy, lại không dám hạ người xuống, cũng may Phạm Viêm Bá vừa đánh vào mông chứ không đánh vào những nơi da thịt mỏng manh khác. Liễu Mộc Vũ thấy đau nhưng không hề bị thương nặng.
“Mông mẫu cẩu bị đánh sưng đỏ mà vẫn vểnh cao thế này… có phải là thích bổn đại gia đánh mông ngươi không?” Biết mình xuống tay hơi nặng, nhưng ngoài miệng Phạm Viêm Bá vẫn muốn chiếm đầy đủ tiện nghi của người ta. Cứ nghĩ Liễu Mộc Vũ vẫn giống như lúc nãy, không thèm để ý đến mấy lời xấu xa của mình, ngờ đâu Liễu Mộc Vũ hơi ngẩng đầu, để lộ ra đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ, sợ hãi nhìn mình một cái, rồi cúi xuống nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm nhỏ đến nỗi dường như không nghe thấy: “Thích…”
Một tiếng “Thích” này như đốt lửa trong người Phạm Viêm Bá, hắn hú lên một tiếng quái dị rồi đẩy Liễu Mộc Vũ xuống giường, thân thể cường tráng như núi đổ áp lên đối phương, tay trực tiếp sờ vào giữa hai chân Liễu Mộc Vũ.
“A!”
“A!”
Hai tiếng kêu kinh sợ vang lên cùng lúc, hai thân thể vốn kề sát nhau đột nhiên tách xa ra. Liễu Mộc Vũ ngã xuống chân giường, còn Phạm Viêm Bá ngẩn người nhìn bàn tay vừa sờ nơi riêng tư của Liễu Mộc Vũ.
Cái mà tay hắn vừa chạm vào, tuyệt đối không phải là tính khí của nam tử. Phạm Viêm Bá đã trải qua vô số phong nguyệt, không phải là đồng nam mới lên giường, đương nhiên hắn biết mình vừa chạm vào cái gì… Rõ rang là nữ âm mềm mại non mịn!
“Tiểu lẳиɠ ɭơ nhà ngươi, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?” Phạm Viêm Bá đỏ mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Liễu Mộc Vũ đang không ngừng run rẩy dưới chân giường, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thực sự quơ được yêu tinh vẫn chưa biến hóa hoàn toàn?
Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy dường như sấm sét nổ ầm ầm trên đầu mình, bí mật che giấu hơn hai chục năm đã bị phát hiện, bị tên lưu manh Phan Dương Quận vương này phát hiện… Liễu Mộc Vũ nghĩ đến những ngày sau bí mật của mình bị rêu rao giữa phố lớn, bị mọi người chỉ trỏ sau lưng. Liễu Mộc Vũ cảm thấy trời sắp sụp xuống, trong đầu có biết bao ý nghĩ xoay chuyển, ánh mắt nhìn sang chủy thủ gần với mình, đang cân nhắc xem nên gϊếŧ tên lưu manh vô lại này hay là mình tự sát thì hơn…
“Tiểu lẳиɠ ɭơ, mẫu cẩu tinh, còn không mau lăn ra đây với bổn đại gia!” Phạm Viêm Bá bất mãn nhìn Liễu Mộc Vũ run rẩy ở góc kia, rõ ràng mình còn chưa làm chuyện gì khiến cậu xấu hổ, vậy mà đã bày ra dáng vẻ bị người ta cưỡиɠ ɠiαи cả trăm lần. Cho dù cậu có muốn run rẩy thì cũng chỉ có thể run rẩy kêu khóc trong lòng Phạm Viêm Bá hắn lúc bị hắn thao thôi chứ, bây giờ lại lẩn ra xa như vậy, giả bộ mảnh mái cái quái gì?
Nghĩ đến những chuỗi ngày bi thảm sau khi bí mật bị phát hiện, Liễu Mộc Vũ cầu xin Phạm Viêm Bá thật đáng thương: “Phạm lão gia, Quận vương, ngài tha cho thảo dân đi… Thân thể thảo dân tàn phế, thực sự không thể hầu hạ Quận vương, xin Quận vương cho thảo dân một con đường sống, sau này thảo dân sẽ ngày ngày thắp hương dập đầu với ngài, cả đời cung phụng ngài!”
Nhìn bộ dáng Liễu Mộc Vũ như vậy, tiểu huynh đệ nhà Phạm Viêm Bá vừa bị dọa cho mềm xuống giờ lại đứng thẳng lên: “Mẫu cẩu tinh nhà ngươi, làm cái quái gì thế? Cái gì mà cả đời cung phụng, ngươi đang rủa cho bổn đại gia chết đấy hả? Mau chóng ra đây, mở rộng chân cho bổn đại gia, để bổn đại gia nhìn ngươi cho kỹ!”
Thấy Liễu Mộc Vũ vẫn không chịu thò đầu ra, Phạm Viêm Bá không còn nhẫn nại được, thô lỗ vươn tay, quơ Liễu Mộc Vũ đến rồi quan sát từ trên xuống dưới. Tuy rằng khuôn mặt Liễu Mộc Vũ tuấn mỹ nhưng không xinh đẹp giống như nữ tử. Hầu kết lộ rõ, ngực cũng bằng phẳng, chỗ hạ thân… Phạm Viêm Bá muốn tách hai chân đang khép chặt lại Liễu Mộc Vũ, lại bị cậu ngăn cản.
“Xin Quận vương đừng nhìn… Thảo dân có dị tật, sợ làm bẩn mắt ngài…” Liễu Mộc Vũ cầu xin mãi, thấy bộ dáng Phạm Viêm Bá không hề thân thiện gì, cậu cắn môi, cố nén e lệ, run rẩy kéo tay Phạm Viêm Bá chạm vào hai mông đau đớn của mình. “Nếu Quận vương muốn lấy thảo dân để tiết hỏa, cứ trực tiếp dùng phía sau của thảo dân… Thảo dân nhất định hầu hạ ngài thật tốt…”
Để Liễu Mộc Vũ dẫn dắt, Phạm Viêm Bá không hề khách khí mà vuốt vẻ đôi mông sưng đỏ của cậu, nắn bóp đến nỗi cậu nhíu mày đau đớn, nhưng không dám cãi lời. Phạm Viêm Bá cũng không cố kỵ cảm thụ của Liễu Mộc Vũ, nhéo nhéo mông thịt non mềm, trong lòng vẫn nhớ thương vẻ phong tình dâʍ đãиɠ giữa hai chân, rồi dứt khoát đứng dậy thắp ngọn đèn đầu giường lên, nhất thời trong phòng sáng rõ, chiếu lên thân mình trần trụi của Liễu Mộc Vũ:
“Quận vương!” Đột nhiên cả phòng sáng bừng, Liễu Mộc Vũ hoảng sợ mở hai mắt, chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt của mình đều hiện ra trước mắt Phạm Viêm Bá. Cậu xấu hổ đến nỗi không biết nên như thế nào cho phải.
Vừa nãy Phạm Viêm Bá chỉ nhờ vào ánh trăng để nhìn Liễu Mộc Vũ, hiện giờ ngón nến được thắp sáng, hắn nhìn tiểu nhân nhi nằm khúm núm trên giường. Phạm Viêm Bá thấy toàn thân ngứa ngáy, cởi sạch quần áo của mình ra, dứt khoát bày biện luôn thân thể mình trước mặt Liễu Mộc Vũ, nói năng vô lại: “Bảo bối ngoan nào, đừng thẹn thùng, ngươi xem ngươi cởi hết, ta cũng cởi hết. Ta cho ngươi xem đại điểu của ta, ngươi cũng để ta xem nơi xấu hổ của ngươi, vừa rồi ta sờ vào… chắc là nữ âm nhỉ… Chúng ta vô cùng thân cận, lập tức sẽ để nhục bổng của ca ca yêu thương tiểu muội muội của ngươi…”
“Không… Không phải…” Liễu Mộc Vũ sao nghe nổi những lời dâʍ đãиɠ như thế, trên mặt càng lúc càng hồng, trong đầu chỉ còn một chấp niệm: “Ta là nam nhân… không phải nữ tử… Đó không phải nữ âm… là dị tật…”
Phạm Viêm Bá đâu có để mấy lời này vào đầu, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Liễu Mộc Vũ, ấn cậu xuống giường, tách mạnh hai chân ra: “Được được… Ngươi không phải nữ nhân, ngươi là yêu tinh ta bắt được… Mau để cho ca ca ta nhìn xem, xem có thể chữa được dị tật cho ngươi không!”
Đặt ngọn đèn ở giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, cậu chỉ cảm thấy ngọn đèn như muốn thiêu đốt cả vùng da non mềm của mình… Bị nhìn thấy! Bị sờ vào… Bí mật của mình bị tên lưu manh này nhìn thấy… Đủ loại suy nghĩ đả kích vào đầu óc Liễu Mộc Vũ, thật không biết phải ứng phó làm sao. Liễu Mộc Vũ chỉ còn cách che mặt, nằm trên giường không dám nhúc nhích, hai chân mở rộng, để mặc cho Phạm Viêm Bá nhìn ngắm.
Phạm Viêm Bá thật cẩn thận mở phần nữ âm của Liễu Mộc Vũ, bên trong là một tiểu côn th*t cùng lắm là dài một tấc. Phạm Viêm Bá cảm thán thiên hạ nhiều điều kỳ lạ, biết rõ hôm nay mình bắt gặp được chuyện lạ, cọ xát tiểu côn th*t khiến người ta yêu thích không thôi đó trong lòng bàn tay, vậy mà tiểu côn th*t đó cũng động tình dựng thẳng trong tay hắn.
Chán ghét thân thể quái dị của mình, dường như Liễu Mộc Vũ chưa từng tự mình sờ vào nơi mềm mại đó, hôm nay bị Phạm Viêm Bá tách hai chân ra mà xem xét, còn tiến thêm một bước mở chỗ kia ra, nhéo thứ yếu ớt đó…Tất cả đều khiến Liễu Mộc Vũ xấu hổ gần chết! Chỉ cảm thấy chỗ giữa hai chân bị gảy đến nỗi vừa nóng vừa đau, ngón tay lạnh của Phạm Viêm Bá đυ.ng vào, thật giống như cứu vớt chỗ dâng trào đó, làm Liễu Mộc Vũ thoải mái không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng.
Nghe được tiếng rên, toàn thân Phạm Viêm Bá lại bùng cháy. Đời này hắn đã ngủ qua với cả nam cả nữ, không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm, lần đầu tiên thấy được một báu vật thế này, có cả vẻ đẹp của thiếu nam và thiếu nữ.
Nếu trực tiếp cho cái kia của mình vào, ngược lại Phạm Viêm Bá lại thấy tiếc nuối, cho nên cố nén dục hỏa, Phạm Viêm Bá càng dí sát mặt mình vào hơn, muốn xem thật kỹ.
Bên dưới tiểu côn th*t xinh đẹp kia không có âm nang và túi tinh của nam tử, nhưng thật ra lại có một khe hở nhỏ được phần thịt mềm che chở ở giữa, giống một đóa hoa, chính xác là mật hoa của nữ nhân. Vẻ đẹp của mật hoa mềm mại với màu phấn hồng thật làm cho người ta yêu thích. Phạm Viêm Bá giống như bị hạ dược, si mê nhìn khe hở đó, tay không nhịn được mà muốn căng nó ra, xem tận bên trong.
“A a a a a a a!” Liễu Mộc Vũ cảm thấy chưa bao giờ bị chạm sâu như thế, bị Phạm Viêm Bá chạm vào! Sợ hãi, nhục nhã, khó chịu, đủ loại cảm xúc khiến Liễu Mộc Vũ như cá rời khỏi nước, thân thể nảy mạnh lên. May mà Phạm Viêm Bá phản ứng nhanh, một tay giữ chặt thân mình Liễu Mộc Vũ trên giường, nếu không nhất định ngọn đèn đặt giữa hai chân bị đổ, có thể đốt cháy cả căn phòng!
“Yêu tinh dâʍ đãиɠ này, ngươi còn muốn giãy dụa! Cẩn thận không lão tử tìm mấy khúc gỗ trói tứ chi ngươi vào đó rồi buộc vào bốn góc giường, mỗi phải phải hong khô huyệt để lão tử sờ! Mau để lão tử xem!” Phạm Viêm Bá vừa mới vui sướиɠ trong lòng, lại bị dọa sợ khi thấy Liễu Mộc Vũ giãy dụa, đặt ngọn đèn sang bên cạnh, đánh một cái vào đùi Liễu Mộc Vũ, ác thanh ác khí nói: “Ngươi nằm yên không nhúc nhích cho ta! Rõ ràng là yêu tinh nam, vậy mà lại có nữ huyệt câu dẫn người! Hôm nay ta xem thấy, sờ thấy cái huyệt này rồi, sau đó sẽ dùng nhục bổng của ta để chọc huyệt nhi của ngươi… Xem ngươi còn dám đi khắp nơi câu dẫn nam nhân không.”
Hai chân Liễu Mộc Vũ mở rộng, trần trụi nằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi, không biết là vì sợ hãi hay là đau vì cái đánh kia mà đùi vẫn run run, dường như không thể dừng được.
“Mẫu cẩu tinh, nói mau, rốt cuộc ngươi đã cho bao nhiêu nam nhân xem huyệt nhi của ngươi rồi? Ăn bao nhiêu nam tinh rồi?” Phạm Viêm Bá đè lên thân mình trắng noãn của Liễu Mộc Vũ, cầm lấy xuân nha non mịn giữa hai chân cậu, sau đó ngón trỏ và ngón giữa vuốt ve khe thịt hở. “Không… Không cho người khác xem… Ta không ăn nam tinh…” Liễu Môc Vũ ủy khuất trong lòng, nếu không gặp phải tên bá vương này, cậu vẫn sẽ thầm lặng mà sống, sao phải chịu vũ nhục như vậy?
“Tức là nói, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi?” Phạm Viêm Bá cố ý nói thật hạ lưu, kí©h thí©ɧ da mặt mỏng dính của Liễu Mộc Vũ. Hắn thích nhìn bộ dáng thẹn thùng luống cuống của cậu. Liễu Mộc Vũ càng xấu hổ, hắn càng thêm hưng phấn!
Vừa mới đặt ngọn đèn xuống, Phạm Viêm Bá đã nhìn rõ nơi riêng tư của Liễu Mộc Vũ. Màu sắc đó, độ non mềm đó, nhất định là chưa ai chạm qua mới có được vẻ đẹp như vậy. Phạm Viêm Bá biết hôm này mình tìm được một bảo vật, thế nhưng lại hơi buồn lòng. Hắn vừa chạm một chút vào nữ huyệt của Mộc Vũ, nhỏ hẹp đến nỗi chỉ chứa được một ngón tay, nếu cắm cái trụ kia vào, đúng là gay go!
Nhưng đã thấy được nữ huyệt dâʍ đãиɠ kia, Phạm Viêm Bá sao có thể ủy khuất bản thân mà dùng huyệt động khác để giải quyết du͙© vọиɠ được? Xem ra hôm nay Liễu Mộc Vũ này cho dù không chết cũng phải mất nửa cái mạng… Ôm tâm tư đầy lưu manh, Phạm Viêm Bá tự biện giải cho mình, dù sao thân mình này của Liễu Mộc Vĩ sớm muộn gì cũng phải đợi nam nhân đến đâm, bản thân mình cũng coi như kinh nghiệm phong phú, được mình phá thân cho cũng là phúc khí của Liễu Mộc Vũ, chỉ cần mình kiên nhẫn một tí, quan tâm nhiều hơn đến cảm thụ của Liễu Mộc Vũ, cho dù cậu có nhỏ hẹp đến đâu, mình cũng có thể phá thân cho Liễu Mộc Vũ.