Chương 25: Em còn muốn nghe lời âu yếm khác

Sự sắc bén ngàn thước chỉ lộ ra một chút, liếc mắt một cái là có thể phân biệt vũ khí sắc bén nguy hiểm làm Thẩm Lộ nhìn đến ngẩn ngơ.

Này, vì sao lại có một con vật khủng bố bay ra từ trong mũ!

Phương Tri Đồng nhẹ giọng hừ một tiếng ý bảo đừng lên tiếng, Thẩm Lộ mím chặt miệng xem xét hai người uống bia ở ngoài cửa, tim đập thình thịch, mang thêm thét chói tai cách đồ vật này xa một chút!

Sắp đợi hai tiếng, tay đã tê rần mà hai người kia chưa chuyển chút nào, canh phòng nghiêm ngặt nhìn các cô chằm chằm, căn bản không có cơ hội xuống tay.

Phương Tri Đồng quyết định cược một phen, vừa mới sờ đến ong mật nhỏ đã nghe thấy tình huống bên ngoài, âm thanh ném bình rượu cách các cô rất gần, có người đến.

Hai tên thủ vệ vừa thấy trạng thái hỗn loạn bên ngoài không đúng, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển, hai người chạy đến, lợi thế trong tay mới có tiền.

Phương Tri Đồng cắt đứt dây thừng hai chân được giải phóng rồi chạy đến chỗ Thẩm Lộ giải khốn cảnh của hai người.

"Làm, làm như thế nào vậy?" Thẩm Lộ rúc ở phía sau cô, sợ hãi run lên.

"Không sợ, không sợ." Bình rượu trên ghế bị Phương Tri Đồng ném đi, hữu hiệu ngắn ngủi cũng càng kí©h thí©ɧ sự tức giận của đối phương, thô lỗ chụp vào tóc cô.

Dây buộc tóc đuôi ngựa bị kéo ra, tóc cũng bị kéo mất mấy ngọn, hai người bị ép vào góc, tay Thẩm Lộ run rẩy nhặt ống thép ném qua, không trúng mục tiêu lại làʍ t̠ìиɦ trạng thảm hại của hai người lấy lòng bọn họ.

"Con đàn bà chết tiệt! Sức lực còn rất lớn."

"Đánh hai cái là được, bên ngoài cũng xong việc rồi, trói lại một lần nữa."

Lực lượng kinh ngạc lớn quá mức, Phương Tri Đồng mệt đến mức thở dốc, mắt thấy hai người đáng khinh đến gần, một người còn cầm gậy gộc, cô xoay người ôm lấy Thẩm Lộ, che khuất toàn bộ tầm mắt của cô ta.

Bốp!

Phương Tri Đồng còn chưa rõ tình huống như thế nào quay đều nhìn thấy một bóng dáng vội vàng, hình như có chút quen thuộc.

Thẩm Lộ cũng ngất đi, trước mắt vẫn là một màn cô bảo vệ cô ta kia.

Người đến trước mặt cô cũng nhận ra là ai.

Tuy Phó Lễ Khiên kinh ngạc cô cũng ở đây nhưng rõ ràng càng muốn biết tình huống của Thẩm Lộ.

"Cảm ơn," Phương Tri Đồng lui qua bên cạnh, dựa vào tường, chân cô mềm nhũn.

Phó Lễ Khiên nhìn Thẩm Lộ ngây ngốc, có chút sợ hãi: "Cô có ổn không?"

Thẩm Lộ ngồi vào, bình phục sự kinh hãi: "Không ổn lắm."

Phó Lễ Khiên đã biết nguyên nhân gây ra việc này: "Thực xin lỗi, hại cô bị bắt, làm cô lo lắng hãi hùng."

Thẩm Lộ dựa vào tường hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Tôi cũng muốn xin lỗi anh, tối hôm qua là tôi cố ý chọn anh làm mục tiêu, vốn là du͙© vọиɠ cá nhân lại có một chút như vậy, chúng ta hoà nhau."

Đột nhiên bình tĩnh không dối gạt chút nào làm Phó Lễ Khiên ngây ra một lúc: "Tối hôm qua không tính?"

Thẩm Lộ cười cười: "Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, chỉ thế mà thôi."

Dường như không ai có thể bình tĩnh mà khơi cảm xúc của anh ta dậy như vậy, trong lòng Phó Lễ Khiên nén giận: "Không nhìn ra được, Thẩm đại tiểu thư máu lạnh như vậy."

Tiếng nói của Thẩm Lộ mang ý cười: "Nhìn lên bản thân chẳng bằng ai, nhìn xuống lại thấy chẳng ai bằng mình, tình cảm anh nợ có thể vòng ba vòng quanh nhà họ Thẩm, nói như vậy tôi không quá thích hợp đi."

Có thể thông rồi lại hồ đồ thích hợp, Phó Lễ Khiên cởϊ áσ khoác: "Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, tôi đưa cô về."

Phương diện đối đãi với phụ nữ, tâm tư tỉ mỉ làm người đáng sợ, Thẩm Lộ khoanh tay lại, chỉ chỉ khuỷu tay cũng không tỏ vẻ mà mặc áo khoác vào, cô ta cũng lạnh.

Phương Tri Đồng ấn ấn vỏ ngoài của ong mật nhỏ, không thấy nó bay lên trời, không bị hỏng, cũng không trầy da, là tốt mà.

Phó Lễ Khiên giải thích ngay: "Thúc giục ngoại lực, sản vật dùng một lần, không bay lên được."

"Ài, đáng tiếc." Cô thả nó lại trong mũ để nó an giấc ngàn thu.

Thẩm Lộ nhặt dây cột tóc của cô về, bện tóc theo hình bánh quai chéo, nhẹ giọng nói bên tai: "Cảm ơn cô."

Hai người Cố Hồng, Lê Hạc đi vào gặp mặt hai người rời đi một cách chính diện.

Cố Hồng đê tiện vẫy tay: "Chà, Phó Đại thiếu, đa tạ tiền của ngài, lần sau có cơ hội lại hợp tác nhé."

Thẩm Lộ: "Tiền gì?"

Cố Hồng mỉm cười với cô ta: "Giao dịch mua bán, tôi đưa tin tức, anh ta đưa tiền."

Phó Lễ Khiên vốn không định nói ra chuyện này, ai biết có người không có mắt như vậy: "Muốn tìm cô thì đây là phương pháp nhanh nhất."

Thẩm Lộ gật gật đầu, không nói gì.

Cố Hồng nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, sờ sờ cằm: "Phản ứng của cô ta làm sao không giống như tôi nghĩ."

Lê Hạc đoán được mạch não của anh ta dễ như trở bàn tay: "Trường hợp khóc lóc thảm thiết ôm nhau, tôi đánh cược cả đời này anh cũng không nhìn thấy."

Cố Hồng nhún nhún vai: "Cũng đúng, nhà họ Thẩm cũng không thiếu tiền."

Người quen với Phó Lễ Khiên chắc không phải người xấu, đáy lòng Phương Tri Đồng suy đoán thân phận của bọn họ.

Cố Hồng tặng cô một phần quà: "Tiểu tiên nữ đáng yêu, để vuốt phẳng linh hồn bị thương của cô, xin cho phép tôi tặng cô quà tặng nho nhỏ này."

"Không cần, cảm ơn." Thật là một con người kỳ quái, vì sao muốn tặng quà cho cô.

Cố Hồng mở hộp ra, tiếp tục cầu xin đáng thương vô cùng: "Tiểu tiên nữ, hạ phàm một chuyến cũng không dễ dàng, mang đồ vật sáng lấp lánh trở về đi."

Đá vụn màu lam lấp kín bình nhỏ, mộng ảo, thuần túy, là đồ Tiếu Tiếu thích, Phương Tri Đồng nghĩ nghĩ: "Có thể mua không?"

Một người thật tốt, tặng còn không cần, Cố Hồng cảm động khóc: "Đương nhiên, tiểu tiên nữ trả bao nhiêu cũng được."

Bị bắt ra ngoài nên trên người cô cũng không mang theo gì, cô trực tiếp nói cho anh ta địa chỉ cửa hàng bánh kem: "Cửa hàng bánh kem số 54 thần phố, tôi là cô chủ ở đó, anh có thể đến bất cứ lúc nào, tôi đều ở đó."

"Tuân mệnh, tiểu tiên nữ." Oh yeah! Lại có thể ăn trực, nội tâm Cố Hồng hoan hô.

Lê Hạc liếc nhìn anh ta một cái, cười vui vẻ như vậy là đã quên sát thần kia à?

"Là hai người?!" Hà Xương cố ý về trước nhìn thấy anh em mình bị thương đầy đất, đặc biệt là Hà Bưu, chỉ còn một hơi thở, khá thảm.

Cố Hồng cười đến rất thiếu đánh: "A, là mày à, chơi một lát mới không lâu lắm, vội vàng quay về gặp Diêm Vương sao?"

Lời nói khác với vừa rồi, ánh mắt thiếu niên sắc bén trong nháy mắt, Phương Tri Đồng sờ sờ bình nhỏ, cũng đúng, người này có thể xấu xa, vẻ mặt ôn hoà vô dụng, nên là như vậy.

Lê Hạc đứng ở đó không có cơ hội, huống chi còn có một người, bây giờ không ai có thể giúp hắn ta, trừ phi bóp quả hồng mềm.

Súng nhắm ngay Phương Tri Đồng, Hà Xương nảy sinh sự độc ác và can đảm: "Để tao rời đi nếu không tao đánh chết cô ta."

Đầu Cố Hồng méo mỏ, nhìn nhìn sau lưng hắn ta, chậc, xong rồi, không đúng, anh đã trở lại, vậy Hồng Vũ...

Lê Hạc: Chắc là rất thảm đi.

Lông tóc Hà Xương dựng đứng, kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm làm hắn ta ngắm về phía sau theo bản năng, cũng chưa nhìn rõ người đến, súng bị đá bay, người bị quăng ra xa còn muốn giãy giụa đứng lên, mũi đao đã ở trước mặt.

Trên lưng Lê Hạc còn thừa cái vỏ đao, đao của anh ta...

Hà Xương sợ, cúi đầu cũng không dám nhìn anh: "Nhị, Nhị thiếu."

Đường Khách Ngọc dẫm lên cổ tay hắn ta, đuôi lông mày và khoé mắt nhiễm sự điên cuồng: "Mày còn động chỗ nào của cô ấy rồi?"

Hà Xương liều mạng muốn rút tay về: "Không có, Nhị thiếu, tôi không động cô ấy, thật sự không có."

Đường Khách Ngọc cố tình không nghe hắn ta, dẫm nghiền lại: "Đừng lên tiếng, cô ấy nhát gan."

Thống khổ bất ngờ xảy ra, Hà Xương cuộn tròn trên mặt đất không phát ra chút âm thanh nào, tay của hắn ta phế rồi.

Cố Hồng hít hà một hơi cộng thêm phát run toàn thân: "Chậc!"

Lê Hạc: "..."

Tuyệt, anh ta cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Vệ sĩ mang Hà Xương đi, Lê Hạc bắt được đao rời đi cùng Cố Hồng, đi trước thì tốt hơn, bây giờ không phải thời cơ, bản đồ xanh cũng hết đất diễn rồi, quay về nhìn hình dạng thảm hại của Hồng Vũ.

Vừa thấy anh khoé mắt Phương Tri Đồng chua xót, cảm xúc đã xử lý tốt bị đảo ngược một lần nữa, cô không nói nên lời mà chỉ nhìn anh, đi từng bước đến trước mặt anh.

Cô rất muốn thấy anh, cũng biết anh có chuyện.

Đường Khách Ngọc gỡ bao tay dính máu xuống, ôm lấy cô: "Thật xin lỗi, em đến chậm."

Mặc dù cô khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt nóng bỏng thấm qua áo sơ mi bị anh tiếp nhận toàn bộ.

Đường Khách Ngọc mang cô đến biệt thự giữa núi chứ không về cửa hàng bánh kem, xung quanh khu biệt thự có cỏ mênh mông vô tận, đẹp giống như một bức tranh cuộn tròn, nở ra trước mắt.

Phương Tri Đồng đi theo đường nhỏ ở hàng rào đến cuối, nghe tiếng nước chảy róc rách ở suối, nhìn cúc non lung lay.

Trong gió núi, cỏ vùng quê, truy tìm sự lãng mạn vô biên.

Hoàng hôn, khói bếp cũng đủ để cô đắm chìm, chỉ nhớ sự mỹ lệ giờ này phút này.

Một phụ nhân hoà ái xuất hiện: "Phương tiểu thư, cơm chiều đã xong rồi."

Phương Tri Đồng lắc lư chân, nước suối chảy qua mu bàn chân: "Dì Lâm, cháu muốn chờ thêm lát nữa."

Dì Lâm ôn hoà nói: "Dì đi làm nóng đồ ăn."

Cô đã đến nơi này một lần, ngày đó là sinh nhật của cha tiên sinh, tâm tình anh bực bội lại không hề không kiên nhẫn gì với cô, sợ cô phải chịu ảnh hưởng, cô cũng biến đổi đa dạng làm thật nhiều khuôn đúc có thể chơi chứ không thể ăn, hai người điên đến nửa đêm, nhà ở cũng bị làm đến mức rối loạn lung tung.

Bây giờ nghĩ lại Phương Tri Đồng cũng không nhịn được mà bật cười, còn để lại mấy bức ảnh.

"Nhớ ai thế?"

"Nhớ anh."

Đường Khách Ngọc nắm lấy tay nhỏ trắng nõn: "Anh lo cho em."

Phương Tri Đồng nghịch ngợm ấn ấn lòng bàn tay anh: "Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn tiên sinh."

"Em nói, em có tính xấu, anh lại không chấp nhận được cảm xúc không tốt của em lần nào, đã khóc hai lần vẫn luôn mỉm cười nhìn anh, có thể nhìn thấy tất cả các bộ dáng chân thật của em, anh thật sự rất vui."

"Nhưng lúc súng ngắm thẳng vào em, em biết anh nhìn thấy gì không?"

Nghe vậy cô muốn rút tay về theo bản năng lại bị Đường Khách Ngọc nắm chặt, không cho phép cô trốn tránh: "Không sợ hãi, không kinh hoảng, em bình tĩnh đến mức làm anh sợ hãi."

Phương Tri Đồng nói thầm: "... Bây giờ em nghĩ lại cũng sợ."

Phản ứng của tiểu điểm tâm ngọt của anh cũng đủ chậm chạp, Đường Khách Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Anh sẽ không yêu cầu em, không cần nghĩ như vậy nhưng em phải nhớ rõ là có anh ở đây, em không phải một mình trên thế gian này."

Biết tất cả về cô, biết tất cả những gì anh làm, hai người đều như mảnh ghép thiếu hụt trong bức hình của đối phương, phù hợp đến mức không có khe hở.

Phương Tri Đồng nói một cách rất gây mất hứng: "Em còn muốn nghe những lời âu yếm khác."

Anh dắt tay cô đi về: "Gió nghe thấy, cỏ nghe thấy, sơn dã làm mai mối, đời này của anh đều đi theo em."

Kẹo nhỏ đủ loại màu sắc xuất hiện trước mặt cô, Phương Tri Đồng chọn một cái vị sữa bò cho anh, còn tự mình ăn một cái vị nho.

Đường Khách Ngọc cất số kẹo còn thừa vào trong túi áo cô: "Lên đi, anh cõng em trở về."

Phương Tri Đồng leo lên lưng anh, thân mật ôm lấy cổ anh, nghịch ngợm nói: "Anh biết người cõng em lần trước là ai không?"

Đường Khách Ngọc nhướng mày: "Chú Dật đã sớm nói, ngoại trừ ông ấy chỉ có anh được cõng em."

"Cha em nói với anh khi nào?"

"Chỉ cần ở nhà em ông ấy đều nhắc mãi với anh."

"Cha em mới không phải người như vậy."

"Ông ấy thấy anh trông còn ổn, sợ sau này bị người khác cướp mất nên sớm đã viết một tờ giấy bảo anh cất kỹ."

"..."

Cha à, ánh mắt cha khá tốt, thật đấy.