Tục ngữ nói, quá tam ba bận.
Đường Khách Ngọc hôn môi cô, Phương Tri Đồng thanh tỉnh trong nháy mắt, tiếng thở dốc của anh... thật mê người.
"Tỉnh lại, nghe anh nói này, đối với em anh rất ích kỷ, tham lam, muốn tất cả của em, người đứng bên cạnh em trong tương lai chỉ có thể là anh."
Lúc này anh tỏ tình thành công, cô cũng nghe rất rõ ràng, thời cơ này có phải không thích hợp hay không?
Độ ấm cực nóng trên vai, hô hấp trầm trọng trước mắt, tất cả các cảm quan của Phương Tri Đồng có thể cảm nhận được tất cả của anh một cách rõ ràng, tế bào cả người đều đang kêu gào muốn đáp lại.
Cô ép xúc động xuống: "Tiên, tiên sinh, có thể... cách em ra xa một chút không, em sắp không thể thở nổi."
Đường Khách Ngọc càng đến gần thêm đυ.ng vào chóp mũi của cô, trái tim Phương Tri Đồng lập tức chậm nửa nhịp rồi thấy anh cọ cọ sau đó thối lui.
Cả người cô đều mềm ra, chỉ là đến gần cũng không cầm giữ được, Phương Tri Đồng quay người đi, nhỏ giọng đọc thầm menu điểm tâm ngọt định làm chính mình bình tĩnh lại.
Kết quả còn chưa đọc được mấy cái, Đường Khách Ngọc đã dán lên.
Nhắm mắt lại cô có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của anh, cho dù không nhìn thấy nhưng Phương Tri Đồng có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh dựa vào trên vai cô.
"Tiên sinh?"
"Anh muốn nghe đáp án của em, muốn hay là không muốn?"
Đường Khách Ngọc rất sợ hãi, qua 6 năm anh cũng không dám chắc có thể làm tiểu điểm tâm ngọt thích anh trong ba tháng ngắn ngủi này hay không, tưởng tượng đến câu trả lời kia, anh liền khổ sở.
Cô đương nhiên là muốn nhưng nghe anh nói trước đó, cho dù không có ký ức Phương Tri Đồng cũng có thể cảm nhận được anh rất thích chính mình 6 năm trước, còn nhớ rõ mọi thứ lúc học cấp 3, anh rốt cuộc là thích cô khi đó hay là cô bây giờ.
Cảm giác ngứa trên tay trực tiếp kéo suy nghĩ của cô về, Phương Tri Đồng lại rất hiểu cảm xúc của anh: "Tiên sinh đang sợ cái gì?"
Cảm xúc dễ dàng bị phát hiện Đường Khách Ngọc cúi đầu dựa vào trên người cô: "Sợ em không cần anh."
Cảm nhận được sự yếu ớt của anh, Phương Tri Đồng quay người lại ôm lấy anh, cũng sợ một việc: "Người tiên sinh thích là em của trước đây sao?"
Lo lắng không khác nhau lắm chẳng lẽ đây là tâm tư linh thông?
Đường Khách Ngọc được ôm như vậy thì sự lo lắng vừa nãy đã bay lên chín tầng mây: "Vừa rồi là em nghĩ chuyện này đi?"
"... Cũng không hoàn toàn là vậy." Phương Tri Đồng nói hàm hồ, cũng không thể nói là bởi vì chính mình... khụ khụ.
Ngẩng đầu nhìn mắt anh một cái đã nhìn được trong lòng của Đường Khách Ngọc, anh nói ra tình yêu say đắm 6 năm: "Người anh thích là em, em của trước kia, em của bây giờ, không nhớ cũng không sao cả, anh nhớ là được, anh nhớ anh rất thích em."
Tỏ tình như vậy thật sự rất khó làm cô từ chối, Phương Tri Đồng đáp lại anh: "Em đồng ý, đồng ý làm tiểu điểm tâm ngọt của tiên sinh cả đời."
Đường Khách Ngọc lau nước mắt của cô, nhẹ giọng thận trọng nói: "Được, cả đời."
Ngày hôm sau Phương Tri Đồng tỉnh sớm hơn so với ngày thường, việc hôm qua khắc sâu tại đáy lòng cô, người bên cạnh cô cũng đang nói cho cô đó không phải mơ.
Hai người tự nguyện tiến gần thêm một bước, quan hệ cũng càng thêm chặt chẽ, bước đầu tiên để làm quen với quan hệ phải bắt đầu từ xưng hô, Tiếu Tiếu trước đó cũng nói vậy với cô.
"Đồng Đồng, cậu phải nhớ kỹ, về sau nếu cậu có người mình thích nhất định phải lấy một xưng hô thân mật cho anh ấy, như vậy thì quan hệ của các cậu sẽ càng tốt."
Anh yêu, honey, babe, tâm can nhỏ, cục cưng nhỏ..., dù sao tiên sinh vẫn còn ngủ, thử một lần đi.
Phương Tri Đồng định thuyết phục chính mình gọi một xưng hô trong đó, kết quả lại thất bại mấy lần, thật khó! Cô thật sự không nói lên lời, những xưng hô đó thật sự làm cô khó xử.
"Rõ ràng gọi tiên sinh rất tốt mà..."
"Là rất tốt nhưng mà anh cũng muốn ngẫu nhiên nghe thấy cái khác."
Phương Tri Đồng lộ đầu ra từ trong chăn: "Tiên sinh."
Đường Khách Ngọc nhắm hai mắt cũng có thể bắt cô vào trong l*иg ngực một cách chuẩn xác: "Ừm?"
"Anh tỉnh lúc nào?"
"Lúc nghe thấy em nói thầm bảo nên gọi anh là gì mới tốt."
Vậy không phải lúc cô vừa mới tỉnh sao, vậy không phải là nghe hết toàn bộ sao, Phương Tri Đồng đấm anh một cái: "Giảo hoạt, tỉnh rồi cũng không lên tiếng."
Đường Khách Ngọc trợn mắt nhìn thấy bộ dáng sầu não của cô, cọ cọ cô: "Anh chỉ muốn xem một chút em có thể làm vài chuyện anh chờ mong không."
Phương Tri Đồng nghe không hiểu anh nói gì: "Việc anh chờ mong?"
Hành động làm cô hiểu ra, Đường Khách Ngọc vẫn luôn làm rất đúng chỗ ở điểm này, khẽ cắn vành tai cô chậm rãi nhấm nháp lặp đi lặp lại.
Giữa cảm giác ướŧ áŧ cả người cô đều rung động: "Tiên, sinh."
Rõ ràng là xưng hô giống như ngày thường lại mang theo ý muốn xin tha, Đường Khách Ngọc dừng động tác lại: "Không thích?"
"Thích... ạ." Phương Tri Đồng nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai nhỏ của chính mình, độ ấm rất cao.
Vùi vào trong l*иg ngực không nhìn anh, âm thanh nói chuyện cũng rất nhỏ, bộ dáng thẹn thùng này sẽ chỉ làm anh càng muốn ngừng mà không được: "Ngẩng đầu nhìn anh."
Phương Tri Đồng vừa mới ngẩng đầu đã bị hôn, buổi sáng vốn rất thanh tỉnh lại bị mang đi xa vạn dặm.
May là một lúc lâu sau, Đường Khách Ngọc chậm rãi buông cô ra rồi lại ôm lấy một chút, tiểu điểm tâm ngọt buổi sáng thoạt nhìn tốt đẹp như vậy, duỗi tay vừa chạm đã cảm thấy ấm áp, làm anh luyến tiếc buông cô ra.
Áo ngủ của Phương Tri Đồng trượt xuống hơn phân nửa lại bị người nào đó chiếm tiện nghi còn nói những lời âu yếm bên tai cô: "Những thứ còn lại thì về sau anh sẽ từ từ dạy em."
Thời gian ở chung quá ngắn, anh cũng không thể sốt ruột, về sau có rất nhiều thời gian khám phá sờ soạng, buổi sáng tâm tình rất tốt nên lướt qua trước đi.
Đường Khách Ngọc bị đánh một quyền như đang làm nũng, nghe thấy cô lẩm bẩm: "... Còn chưa đánh răng đâu..."
Áo ngủ của Phương Tri Đồng được anh mặc vào, cài thút thắt lại giống như chính nhân quân tử khác hoàn toàn bộ dáng vừa rồi: "Ngủ tiếp một lát, anh đi làm cơm sáng."
Gương mặt anh tuấn, ngón tay thon dài, nhìn thế nào cũng, không, không đúng lắm... Hình như cô càng ngày càng thích tiên sinh.
Nhìn anh mặc xong quần áo, đóng cửa lại rồi đi ra khỏi phòng ngủ, cô nằm vào trong chăn, ngủ tiếp.
Một tiếng sau, đồng hồ sinh học đúng giờ nhắc nhở Phương Tri Đồng rời giường, mặc dù ngủ nhiều thêm một chút vẫn buồn ngủ không chịu được, lúc rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm thì mắt của cô mật nửa mở nửa khép.
Cháo, một đĩa dưa muối, hai l*иg bánh bao, một gộp sủi cảo trứng, hai hột vịt muối đều được đặt trên bàn.
Phương Tri Đồng ghé vào trên bàn ngửi được hương vị, nhìn bàn ăn, trong lòng ấm áp, cô đã khỏi bệnh nhưng trong lòng anh vẫn nhớ, tuy Đường tiên sinh cũng chỉ biết làm cháo thôi.
Ăn được một nửa thì cô bẻ đầu ngón tay bắt đầu đếm đếm: "Em muốn ăn bánh mì nướng việt quất của Nam Việt, muốn uống nước ép đậu đỏ gạo nếp, còn có bánh con bướm, phô mai cuốn thịt gà, pudding sữa bò... A..."
Trong miệng nhiều thêm một miếng sủi cảo trứng, Phương Tri Đồng phồng má lên, nói không ra lời.
Đường Khách Ngọc lại muốn ăn điểm tâm ngọt, trên vấn đề của cô anh cũng không lùi bước một chút nào, nếu đã dứt khoát nói ra như vậy thì kết quả nhất định là vậy, không đến vài phút anh sẽ tước vũ khí đầu hàng, kiên định đứng về phía cô.
Vì vậy anh lại bắt đầu: "Cháo ăn không ngon sao?"
Phương Tri Đồng: "Ăn ngon!"
"Anh biết đồ anh làm không thể ăn, em không cần phải an ủi anh." Đường Khách Ngọc ăn một miếng cháo, tiếp tục diễn, chỉ có thể để tiểu điểm tâm ngọt tự đánh mất ý niệm của cô, anh không thể mềm lòng.
Phương Tri Đồng bị anh bắt chặt chẽ lập tức lại múc thêm cháo: "Không lừa anh, tiên sinh muốn làm bao nhiêu ngày thì làm bấy nhiêu ngày! Chỉ cần là anh làm em đều sẽ ăn sạch sẽ."
Đường Khách Ngọc: "Thật ngoan."
Đường tiên sinh tự mình làm bữa sáng mấy ngày đã bị nội bộ tập đoàn tuyệt thế gọi về công ty.
Việc làm ăn trong tiệm bánh kem vẫn như thường đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng mấy ngày nay có một cô gái đến, mỗi ngày ngồi ở một vị trí giống nhau, gọi món điểm tâm ngọt giống nhau, sẽ rời đi trước khi cửa hàng đóng cửa nửa tiếng, liên tục bốn ngày đều như vậy.
Hôm nay cũng giống vậy, chỉ là đến lúc đóng cửa hàng cô ta cũng không rời đi.
Phương Tri Đồng bưng một phần điểm tâm ngọt đi qua, Thẩm Lộ đáp lời nói: "Có thời gian tâm sự cùng tôi không?"
Cô đẩy điểm tâm ngọt qua đó: "Tôi gặp được rất nhiều khách hàng mỉm cười cũng không vui, bọn họ đều rất thích bánh "Claire", hy vọng cô cũng thích."
Có lẽ là ánh hoàng hôn quá mức ôn nhu, cũng có lẽ cô gái nhỏ hơn cô ta rất nhiều tuổi này liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự ngụy trang của cô ta, đây là lần đầu tiên từ khi chào đời Thẩm Lộ rơi nước mắt trước mặt một người xa lạ.
Từ nhỏ đến lớn, đường to ngõ nhỏ, sau khi lớn lên cô ta gặp được rất nhiều việc mới dần dần bắt đầu thu liễm lại, học làm một người thục nữ, tận lực không chọc phiền toái cho cha, không làm hỏng thanh danh của nhà họ Thẩm, nghe lời gia tộc kết giao với con cái nhà giàu, mở rộng quan hệ của nhà họ Thẩm, tất cả những vui buồn đau khổ trước kia đều thu lại biến thành một chiếc mặt nạ lý trí, ứng phó tất cả những gì cô ta không am hiểu.
Không thể gả cho người mình thích, đối tượng liên hôn đều phải nghe theo sắp xếp của gia tộc, Thẩm Lộ rất muốn kết thúc tất cả những chuyện này nhưng không thể mở miệng, quyền lợi tùy hứng lúc ban đầu biến mất sạch sẽ theo thời gian, đến mức phóng thích cảm xúc của bản thân cũng phải cân nhắc có lợi hay có hại sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào.
Cô ta không thích, thật sự không thích.
Thẩm Lộ khóc lóc ăn hết bánh "Claire", uống hết cà phê, lau khô nước mắt ném khăn giấy xuống, thu dọn tâm tình xấu của mình: "Tôi tên Thẩm Lộ, cảm ơn điểm tâm ngọt của cô, nó... rất ngon."
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một cô gái nói cảm ơn cũng có chút khó xử như thế này, Phương Tri Đồng ngồi vào đối diện: "Cảm ơn đã khen, tôi là cô chủ của nơi này, gọi tôi Tri Đồng là được."
Tầm mắt hai người chạm nhau, sự không cam lòng trong đáy lòng Thẩm Lộ lại lén xông ra: "Cô nên có chút đề phòng với tôi, tôi không mang theo ý tốt đến đây."
Tên cô ta không xa lạ, Phương Tri Đồng đã từng nhìn thấy trong Album hồ sơ ở thư viện, cô ta học cùng khoá, cùng lớp với tiên sinh: "Cô là do Khách Ngọc nên muốn đến gặp tôi đi."
Xưng hô vô cùng đơn giản, không có gì đặc biệt, cũng không tính là rất thân mật, nghe thấy cũng quá khổ sở.
Trái tim Thẩm Lộ đau đớn, khoé mắt chua xót: "Tôi thích Nhị thiếu rất nhiều năm, đến bây giờ cũng không bỏ xuống được, vốn dĩ muốn chôn xuống đáy lòng nhưng nghe thấy tin tức của anh ấy thì ruột gan khó chịu cồn cào, thậm chí hy vọng tình cảm của anh ấy với cô là giả."
Đáng tiếc, ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn thấy Phương Tri Đồng đã biết mình sai, sai vô cùng, hoá ra, tình cảm của anh cũng chưa từng thay đổi.
Lúc người cảm thấy khó chịu, phát tiết của cảm xúc luôn vô cùng nhanh, Phương Tri Đồng đưa khăn giấy cho cô ta.
Thẩm Lộ lấy khăn giấy lau nước mắt: "Tôi từng viết thư tình, cũng từng ở với anh ấy nửa tháng, rõ ràng đến lời nói cũng chưa từng nói, đê tiện muốn nói điều này làm cô hiểu lầm tôi và anh ấy đã từng có một đoạn quan hệ, tôi rất xấu đi."
Cô gái trước mắt yêu đến mức hèn mọn lại nhỏ bé, cảm tình như vậy Phương Tri Đồng chưa bao giờ có, cô nghĩ nghĩ: "Cảm ơn cô đã thích anh ấy nhiều năm như vậy, sau này cô có thể tiếp tục cất giấu tình cảm này."
Tình cảm không nở hoa, không kết quả, đối với Phương Tri Đồng mà nói cũng không cần phải ôm địch ý lớn như vậy đối đãi cô gái trước mặt này.
Không có sự châm chọc trong tưởng tượng, cũng không vênh váo tự đắc như trong suy nghĩ của cô ta, phương thức đối với cô ta như vậy lại càng làm Thẩm Lộ khó chịu.
Cô ta lên tiếng khóc lớn làm cho những người qua đường bên ngoài đều bị hoảng sợ, mờ mịt sờ sờ đầu, liếc nhìn cô ta một cái rồi rời đi.
Thẩm Lộ khóc thương tâm, lúc phục hồi tinh thần lại phát hiện trời đã tối sầm, lấy danh thϊếp của mình từ trong túi ra đưa cho Phương Tri Đồng: "Chúng ta lại làm quen thêm một lần, tôi tên Thẩm Lộ, người sáng lập của châu báu L.U, con gái của tập đoàn Thẩm thị."
Châu báu L.U dùng thiết kế giản lược, cao nhã thoạt tục mà nổi danh, là một sự tồn tại của việc làm đẹp cho tất cả trân bảo kim cương, không chỉ nổi danh ở thành phố A, đứng trong top đầu giới châu báu mà cũng thường xuyên có thể nhìn thấy trên chân của người mẫu trong show thời trang.
Phương Tri Đồng nhận danh thϊếp, bên trên viết số điện thoại, địa chỉ: "Rất vui khi quen biết cô, tôi là Phương Tri Đồng, cô chủ của tiệm bánh "Hoa anh đào"."
Đúng 6 giờ có một cuộc điện thoại gọi đến thúc giục cắt đứt cuộc nói chuyện, Thẩm Lộ cần phải đi nên không phục về bộ dáng lý trí lúc ban đầu: "Mỗi cuối tuần sau này, tôi sẽ bảo người đến đây lấy bánh Claire."
Phương Tri Đồng: "Hoan nghênh lần sau lại ghé."
Thẩm Lộ ngồi trên xe, cửa sổ xe chậm rãi che khuất tầm mắt, nhớ đến Phương Tri Đồng cô ta bỗng cười một cái, vì cô gái kia nên trong lòng cô ta nhẹ nhàng không ít, dường như chuyện buông bỏ Đường Khách Ngọc cũng không phải việc khó gì.
Có người trời sinh đã mang theo năng lực chữa lành, bọn họ rất xứng đôi nên là trời sinh một đôi.