Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào

Chương 14: Dâu tây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiếm khi có một ngày dậy sớm, Lãnh Kỳ mang đồ đến ấn vang chuông điện.

Hai mắt Ninh Tiếu Tiếu mông lung, ngó trái ngó phải các cửa hàng còn chưa mở cửa bên cạnh, ngáp một cái mệt rã rời: "Đồng Đồng nhất định là chưa tỉnh, em gọi điện thoại cho cậu ấy."

Đã làm xong bản thảo, hai ba giờ cô ấy mới nghỉ ngơi, buổi sáng cũng không cho cô ấy ngủ bù, A Kỳ thối, đáng ghét muốn chết.

Ninh Tiếu Tiếu vừa muốn gọi điện thì cửa cuốn mở ra, cô ấy ngây người một chút: "Đồng Đồng đâu?"

Người mở cửa sao lại là ác nhân làm anh đào nhỏ bỏ mạng.

Đường Khách Ngọc lời ít ý nhiều: "Cô ấy đang ngủ."

Áo ngủ, dép lê, đây rõ ràng là ngủ chung nhau, cô ấy mới một tháng không bảo vệ Đồng Đồng đã bị sói ngậm đi rồi.

Mặt này Ninh Tiếu Tiếu càng nhăn chặt, nhìn lầu hai một lượt: "Tôi muốn gặp Đồng Đồng."

Đường Khách Ngọc cứ đứng như vậy cũng không dịch sang bên cạnh: "Tối hôm qua cô ấy rất mệt, cần phải nghỉ ngơi."

Tên khốn này ăn bạn cô ấy sạch sẽ còn nói ra, Ninh Tiếu Tiếu hoàn toàn kinh ngạc, vén tay áo muốn cho anh một quyền.

Lãnh Kỳ biết thanh mai hiểu sai, xách cô ấy lên đặt sang bên cạnh, bắt đầu tự giới thiệu: "Chúng tôi là bạn của Tri Đồng, ở gần đây, nguyên liệu nấu ăn trong tiệm đều do tôi cung ứng."

“Đường Khách Ngọc.”

“Lãnh Kỳ.”

Hai người tự báo gia môn đều suy đoán thân phận của đối phương, đánh giá vị trí của đối phương.

Dưới thái độ hiền lành của Lãnh Kỳ cất giấu sự thông tuệ nào đó: "Xin hãy nhận lấy rau dưa bỏ vào tủ lại sau quầy, chúng tôi phải về."

Đường Khách Ngọc nhấc mấy rồ rau dưa mới đặt trên mặt đất xoay người vào nhà.

Ninh Tiếu Tiếu rất tủi thân, nhìn cửa cuốn "rầm" một tiếng kéo lên oán giận với trúc mã bên cạnh: "Anh đưa rau dưa cho một người xấu."

Lãnh Kỳ vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô ấy: "Nếu anh ấy là người xấu thì Tri Đồng đã sớm đuổi đi rồi."

Ninh Tiếu Tiếu hừ một cái không phục lắm: "Nhất định là Đồng Đồng bị anh ta lừa gạt, anh ta chính là tên biếи ŧɦái, bộ dáng vừa rồi kia đều là giả vờ đấy, nói không chừng anh ta giam lỏng Đồng Đồng làm việc đáng sợ với cậu ấy, buộc Đồng Đồng để anh ta ở lại."

Làm sao càng nói càng hăng say, càng nói càng thái qua rồi, Lãnh Kỳ đã quen với việc cô ấy miên man suy nghĩ: "Em suy nghĩ nhiều quá."

Cùng nhau lớn lên từ nhỏ anh ấy đều sờ rõ suy nghĩ quỷ dị của cô ấy, luôn thích nghĩ đông nghĩ tây, có thể bị phỏng đoán giả dối hư ảo doạ chết khϊếp.

"Mặc kệ, mặc kệ, anh đi ấn chuông điện, em chưa thấy Đồng Đồng thì không yên tâm." Ninh Tiếu Tiếu kéo anh ấy quay về.

Lãnh Kỳ chỉ dùng một chút lực đã kéo cô trở về: "Đi về."

Ninh Tiếu Tiếu càng nghĩ càng sợ hãi không muốn cùng anh ấy trở về: "A Kỳ, anh một chút cũng không lo lắng cho Đồng Đồng sao, nếu bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Lãnh Kỳ xoay người đi về phía nhà: "Không phải em mệt à, về nhà ngủ bù đi."

Ninh Tiếu Tiếu bắt lấy cánh tay anh ấy, muốn ngăn lại: "A Kỳ."

Lãnh Kỳ không dao động cũng không muốn quay về quấy rầy bọn họ: "Đi thôi."

Người đàn ông kia lại không phải nhân vật đơn giản, Nhị thiếu nhà họ Đường tuy chưa bao giờ "chào hỏi" nhưng vẫn nghe thấy qua, vẫn là đừng đi nữa.

Ninh Tiếu Tiếu bị anh ấy kéo đi, một đôi chân nhỏ trượt trên mặt đất rất là tủi thân: "A Kỳ thối."

Cửa hàng trái phải đã lục tục buôn bán, Lãnh Kỳ nhìn nhìn các loại bữa sáng: "Muốn ăn cái gì?"

Vừa nghe đến ăn Ninh Tiếu Tiếu lập tức nhảy lên đi theo phía sau anh ấy, đảo mắt đã quên chuyện vừa rồi: "Tào phớ! Cơm nắm gạo nếp!"

"Cháo còn thừa một chén, hâm nóng rồi uống xong hẵng đi ngủ."

“Biết rồi, dong dài.”

Lãnh Kỳ nhìn Ninh Tiếu Tiếu lôi kéo mình đi chậm rãi bật cười, hoạt bát, có lực, thật tốt.

Không uổng công anh ta tốn thời gian mấy năm lôi cô bé đã từng nhỏ gầy lại tự ti từ trong xoáy nước lầy lội ra ngoài đứng dưới ánh mặt trời cùng anh ấy.

Giữa ngày ngẫu nhiên việc làm ăn trong tiệm bánh kem cũng không phải rất bận, Phương Tri Đồng lấy bánh kem từ lò nướng ra, tay cầm túi hoa nhỏ, động tác lưu loát làm ra một người thu nhỏ lại.

Đường Khách Ngọc rót một ly cà phê đá đến gần phía sau quầy nhìn bản thân mình trên bánh chằm chằm: "Trông thật sự giống tôi."

Phương Tri Đồng chia bánh kem thành 6 phần: "Hai ngày nay tiên sinh đều ở chỗ em, sẽ không bị đuổi việc chứ?"

Đường Khách Ngọc khen ngược cà phê đi ra trước quầy thuận tay lấy hai miếng bánh kem nhỏ: "Công việc của tôi không cần tự mình đi làm."

Dù sao cũng đã đánh xong Mẫn Lạc, điều nên dạy cũng đã dạy, còn lại phải để đồ đệ tự mình ngộ ra.

Phương Tri Đồng liếʍ bơ dính trên ngón trỏ cắt quả kỳ dị thành miếng: "Hôm nay là thứ năm rồi, thật sự không sao?"

Đường Khách Ngọc ăn hết một miếng bánh kem: "Không sao."

Phương Tri Đồng bày biện quả kỳ dị lên bàn, lục tủ lạnh, lạ thật, dâu tây cô mua đâu: "Tiên sinh, dâu tây hết rồi, mua ít dâu tây cho em đi."

Đinh linh, đinh linh, cô quay đầu theo thói quen: "Hoan nghênh đã đến."

Đường Khách Ngọc nhanh chóng ăn hết miếng bánh kem nhỏ còn lại, uống hết cà phê, tắt máy tính đi ra ngoài mua dâu tây.

Người vào là một người phụ nữ trẻ tuổi, trên mặt treo một nụ cười: "Chào buổi chiều, Tri Đồng."

Phương Tri Đồng đặt quả kỳ dị vào tủ lạnh, lau khô quầy: "Mẹ Lý, buổi chiều tốt lành."

Đối phương cười hiền lành: "Anh Tử nhà cô sinh nhật nên đến mua cho nó một cái bánh kem lớn."

"Anh Tử 6 tuổi ạ?" Phương Tri Đồng xoay người đến tủ đông tìm bánh sinh nhật, cô nhớ cô bé kia thích ăn bánh kem chocolate phủ caramel.

Mẹ Lý gật gật đầu nhớ đến Đường Khách Ngọc vừa mới đi ra, tò mò hỏi: "Người đàn ông vừa đi ra ngoài là ai vậy? Thân thích nhà cháu sao?"

Phương Tri Đồng lấy bánh kem ra đặt lên quầy: "Không phải, anh ấy… là…"

Lòng vòng nửa ngày cũng không biết nên hình dung quan hệ giữa bọn họ như thế nào.

Mẹ Lý thấy cô ấp a ấp úng vô cùng thấu hiểu nói: "Bạn trai đi."

Dường như không có tiếng nói chữ "không" có chính cô biết nên Phương Tri Đồng cười rộ lên đặt bánh kem vào bên trong hộp: "Đúng vậy."

Mẹ Lý móc ví tiền ra lấy hai tờ tiền mặt: "Tiểu tử kia nhìn đẹp trai, đừng nói cháu trẻ tuổi như vậy, đến cô nhìn thấy tim cũng đập như lúc yêu đương."

Phương Tri Đồng nhận tiền rồi đưa bánh kem cho bà ấy: "Cảm ơn cô đã khích lệ."

Mẹ Lý thanh toán tiền hàn huyên chuyện bát quái của láng giềng với cô: "Ông lão nhà cô nói rõ, lưu manh lúc trước đến đây không biết bị ai trị mà nửa sống nửa chết nằm ở trên đường, ông ấy còn lén đi qua đá hai cái cũng hả giận."

Hình như đã lâu không gặp được lưu manh đến phá, Phương Tri Đồng tước chanh không quên dựng lỗ tai lên nghe tin tức: "Chú Trần nhìn thấy lúc nào?"

Mẹ Lý bây giờ nhắc đến những tên lưu manh đó cũng vẫn còn tức giận: "Cuối tuần trước, lão Trần đi ra ngoài mua đồ ăn nhìn thấy, buổi chiều lúc đi ra ngoài với ông ấy đã không còn dấu vết, không biết đám người thích đâm thuê chém mướn đấy lại chạy đến chỗ nào."

Bà ấy lấy điện thoại ra, lật ảnh: "Lão Trần hôm đó còn chụp một tấm, chính là tấm này."

Trên ảnh quần áo lưu manh rách nát, trên người có không ít miệng vết thương, mặt cũng sưng lên rất to giống như bị ong mật đốt, trên mũi có hai vết máu.

Phương Tri Đồng buông chanh ghé vào quầy phóng đại ảnh ra, tỉ mỉ nhìn một góc: "Vết thương nhỏ nhẹ này, tiện nghi cho bọn họ."

Tất cả những tên bại hoại đó đoạt tiền của ông Diêu, lấy bánh mì và điểm tâm ngọt của cô, đập không ít đồ trong tiệm, nếu không phải cô ra tay độc hơn thì cửa hàng bánh kem sẽ mất.

Mẹ Lý cất điện thoại xong cũng nguyền rủa theo: "Tốt nhất là chết hết đi đừng lại đến làm hại chúng ta."

Lúc Đường Khách Ngọc mang dâu tây trở về hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Mẹ Lý thấy anh trở về vô cùng thức thời nhấc bánh kem lên: "Cô về đây, nếu không về Anh Tử sẽ náo loạn, lần sau lại nói nhé."

"Mẹ Lý đi thong thả." Phương Tri Đồng nhận dâu tây, bưng một ly nước chanh vừa ép xong cho tiểu đệ chạy vặt.

Đường Khách Ngọc nhấp một ngụm: "Nói cái gì mà vui vẻ như vậy?"

Mười ngón tay Phương Tri Đồng giơ ra giống như hổ con, bổ nhào vào trước mặt anh: "Nói người xấu gặp báo ứng."

Đường Khách Ngọc vừa chuyển ống hút ra trước mặt cô: "Người xấu gì?"

Phương Tri Đồng thuận miệng uống nước chanh: "Chính là trước kia có mấy tên lưu manh luôn đến phá, đập vỡ không ít mâm và bàn, lần trước đến còn muốn động thủ với em nhưng may chỉ có hai người nên bị em đánh chạy."

Đường Khách Ngọc rất tự nhiên quay ống hút lại, in lại dấu vết của cô trên ống hút lại uống thêm một ngụm: "Bọn họ gặp báo ứng gì?"

Mặt Phương Tri Đồng đỏ lên bắt đầu rửa dâu tây: "Bị người đánh, em còn nhìn thấy ảnh, người em ghét nhất đoạt không ít điểm tâm ngọt cũng không trả tiền, lần trước hắn ta đến tiệm muốn đánh em bị em đạp hai cái."

"Lần sau để tôi lên."

"Vậy lần sau tiên sinh nhìn thấy hắn ta giúp em đánh nhiều thêm vài cái."

Đường Khách Ngọc bưng ly nước chanh đi: "Không thành vấn đề, tôi đi làm việc."

Trên tầng mười lăm toà nhà cao tầng, Mẫn Lạc vừa tắm rửa xong đã thấy trên Peerless có avt bản nhỏ đang vui vẻ nhảy: "Chân dung của ai mà trẻ con như vậy."

Đường Khách Ngọc: "Chuột già dẫn rắn xuất động, xử lý đi."

Chỉ nhìn thoáng qua tin tức Mẫn Lạc đã bị sặc nước, mặt đỏ tai hồng gõ hai chữ: "Đêm nay."

Mồi lưu manh cuối cùng trốn ở cạnh tập đoàn Thái Bảo đã mấy ngày những con rắn độc đó cũng chưa cắn câu, lưu trữ cũng vô dụng.

Mẫn Lạc nhìn avt đen xuống, offline rất nhanh, mệnh lệnh rất ngắn, loại tình huống này hơn phân nửa là tức giận vậy anh ta phải suy nghĩ một chút nên đưa lưu manh kia đến chỗ nào, hình như không có chỗ nào quá thống khổ.

Mẫn Lạc gõ gõ "Người khôn", "Đề cử mấy chỗ đen ăn đen?"

Đối phương trả lời rất nhanh, nhân tiện quan tâm thêm: "Muốn khai phá nghiệp vụ mới?"

"Bận ném người không có thời gian khai phá nhiệm vụ mới." Mẫn Lạc nhìn mấy chỗ anh ta gửi đến, chọn cái chính giữa, vừa nghe chính là một "chỗ tốt."

"Người khôn" gửi đến một câu: "Ném một tên cuối cùng hả?"

Mẫn Lạc gõ bùm bụp qua: "Anh giám sát tôi?"

"Người khôn" trả lời anh: " "Hạnh lâm" đi qua tập đoàn Thái Bảo nhìn thấy con chuột ở gần đó đút ít thuốc cho hắn ta, giống như cây đậu đảo đường mà phun ra không ít lời nói."

Mẫn Lạc đều không hề nghỉ xả hơi mà gửi đi một tin nhắn dài khinh bỉ bọn họ: " "Hạnh lâm" nửa năm không có động tĩnh gì, có động tĩnh thì làm một chuyện đường ngang ngõ tắt này, đừng giống đại tiểu thư có thể đặt đồ vật trên mặt suốt hay không."

Cá cắn câu, "Người khôn" tung mồi ra: "Vừa vặn chuẩn bị làm nột chuyện lớn, bọn họ đều ở đó, chỉ chờ mỗi cậu."

"Không được, tôi rất bận, lần sau lại nói." Mẫn Lạc nhanh chóng quyết định offline, out khỏi Peerless.

Việc lớn cái quỷ, việc xui xẻo còn không kém nhiều lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »