Chương 13: Kẹo vị bùn

Y Tiêm Tiêm ăn đến mức cảm thấy mỹ mãn, mang theo nửa phần pudding táo quay về xe.

Phương Tri Đồng từ biệt với chị ấy: "Chị Tiêm Tiêm, hẹn gặp lại."

Y Tiêm Tiêm ló đầu ra, hai người lặng lẽ nói thầm: "Đừng quên ước định chủ nhật tuần sau, nhớ phải đến đúng giờ."

Tiếng nói của Phương Tri Đồng cũng siêu nhỏ chỉ cho chị ấy nghe thấy: "Sẽ không quên đâu chị Tiêm Tiêm."

Thời gian một buổi chiều tình bạn đã mọc rễ nảy mầm trong lòng hai người đã lớn thành cây đại thụ che trời.

Cửa sổ xe ngăn cách tầm mắt, vệ sĩ nhìn đại tiểu thư gọi điện ở vế sau, lúc này mới đúng chứ, cởi bỏ vỏ bọc dễ gần người bên ngoài, lãnh diễm cao quý mới là bản chất.

"Người khôn, rút quân cờ, tìm chút phiền toán cho tập đoàn Thái Bảo, phát minh nghiên cứu VS2 của bọn họ đã sắp kết thúc, đồ giả để lại cho bọn họ chơi, dụng cụ dùng lâu như vậy rồi bọn họ cũng nên hồi báo một chút."

Đấy, chính là ngữ khí bình đạm này, cảm giác chấn động khi nhấp môi cười lại có thể thấm vào xương cốt, đại mỹ nhân làm người khác không chút nghi ngờ này mới là nhân vật nguy hiểm nhất.

Đừng nhìn, đừng nhìn, mắt vệ sĩ nhìn phía trước không dám ngó một cái về phía sau.

Cách một khoảng cách như vậy đều làm bắp chân của vệ sĩ lớn đi theo chị ấy từ nhỏ là anh ta đều run lên, cô gái kia thật là có dũng khí, có thể ở cùng túi da mỹ lệ như vậy cả buổi trưa.

Không nghĩ đến Y Tiêm Tiêm ôm pudding táo lại đấu tranh tư tưởng kịch liệt, lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Chỉ còn nửa cái bánh kem, ăn hay là không ăn đây, không được, việc chính miệng chị ấy đã đồng ý làm sao có thể đổi ý, Nghiên tiên sinh làm việc nhất định rất đói bụng, mang về cho anh ấy một chút năng lượng.

Trong tiệm bánh kem, Phương Tri Đồng ngồi trên sô pha tận tình giãn người ra.

"Chủ nhật tuần sau là tiệc chúc mừng 50 năm thành lập của Nhất Trung, chẳng lẽ chị Tiêm Tiêm tốt nghiệp Nhất Trung?"

Nhớ đến tấm ảnh mang từ viện phúc lợi về, thiếu niên tóc ngắn, hình dáng, sườn mặt luôn làm cô thấy có chút quen thuộc như đã gặp qua ở đâu.

Trí nhớ của cô chính là như vậy, rõ ràng cảm thấy gần trong gang tấc, một khi suy nghĩ sâu xa thì lại cách cả thiên nhai đến một chút bóng dáng mơ hồ cũng không bắt được.

Bên ngoài cửa hàng bánh kem, Đường Khách Ngọc thấy được ánh đèn sáng lên quen thuộc đi vào cửa hàng, cuộc sống của anh thay đổi không ít, phần cơm đơn giản ngon miệng, phòng ấm áp còn có một tiểu mỹ nhân chờ anh.

Anh mở cửa đi vào nhìn thấy một người phát ngốc: "Mèo con."

Đường Khách Ngọc nắm lấy tay cô: "Không có tinh thần như vậy là do nhớ tôi đến mệt mỏi?"

Hai mắt vô thần của Phương Tri Đồng sáng lên trong chốc lát, cười ngọt ngào với anh: "Đường tiên sinh, anh đã về rồi."

Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy, Đường Khách Ngọc nằm lên sô pha cùng cô uể oải ỉu xìu: "Có phải em đã quên một việc gì hay không?"

Phương Tri Đồng sờ sờ sô pha mềm mại dùng sức cọ cọ: "Đêm nay anh ngủ giường, em ngủ sô pha."

Đường Khách Ngọc: “Không đúng.”

Cô hoạt động hai cái dán đến bên cạnh anh, cằm đặt trên xương quanh xanh của anh: "Bữa tối là bánh trứng thêm salad bắp cải mà anh thích."

Đường Khách Ngọc tiếp tục phủ định: “Cũng không đúng.”

Ngoại trừ điểm tâm ngọt, bánh kem còn có gì khác sao, Phương Tri Đồng không nghĩ ra cái khác: "Vậy xin hỏi Đường tiên sinh, em đã quên chuyện gì?"

Đường Khách Ngọc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của cô, lôi kéo tay cô tới thân thể cực nóng của anh: "Có nhớ trước kia em đã nói cùng tôi không hạnh phúc không vui vẻ thì nói cho tôi hay không?"

Phương Tri Đồng rất thích dựa gần anh, mềm mại mở miệng: "Em không phải không vui, cũng không phải không hạnh phúc."

Đường Khách Ngọc chỉ ra điểm không thích hợp, không cho cô lừa dối: "Biết lúc tôi đi vào nói gì đầu tiên không, nói được là cái gì không?"

Phương Tri Đồng xin lỗi anh: "Thực xin lỗi Đường tiên sinh, em không nghe thấy câu đầu tiên anh nói gì đây, em vừa mới nghĩ một chuyện lúc lấy lại tinh thần anh đã ở trước mặt em."

Ở trước mặt anh đã tinh ý như vậy, Đường Khách Ngọc nhìn "Mèo con" rúc bên cạnh mình, thay đổi sạc lược đổi một loạt thế công: "Tình nguyện gạt cũng không muốn nói cho tôi, chẳng lẽ em thích người khác muốn vứt bỏ tôi?"

Phương Tri Đồng vội vàng giải thích: "Không phải, sắp đến kỷ niệm 50 năm thành lập Nhất Trung rồi vừa lúc em lại có đơn nhưng bởi vì một chút việc mà em sợ đi một mình, đến lúc đó tâm tình không tốt thì điểm tâm ngọt làm ra sẽ không hợp khẩu vị của khách."

Nhẹ nhàng ngoan ngoãn đã nói ra chuyện này, xem ra vị trí của anh trong lòng của điểm tâm ngọt lại nhiều thêm một chút.

Đường Khách Ngọc đoán trước sự sầu lo của cô, không phải không muốn đi mà là sợ đi sẽ xảy ra một vài chuyện không vui: "50 năm thành lập Nhất Trung có thể mang theo "người nhà" đi không?"

Phương Tri Đồng nhất thời chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn anh: "Người nhà."

Đường Khách Ngọc chỉ vào chính mình: "Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ chỉ thiếu một cái là không ngủ trên một giường như vậy còn không tính là "người nhà" ư?

Phương Tri Đồng bị anh chọc cười: "Cưỡng từ đoạt lý vậy xin hỏi nếu Đường tiên sinh muốn đóng vai nhân vật nào trong "người nhà" nhỉ?

Đường Khách Ngọc nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh là rốt nhất."

Tiên sinh ở bên cạnh cô sờ thấy, ở cạnh rất áp, Phương Tri Đồng gối lên trên vai anh: "Tiên sinh đến một tháng chưa gặp cha mẹ em đúng không?"

Tiếng nói không dễ phát giác sự run rẩy bị Đường Khách Ngọc che giấu thật tốt: "Vâng."

Cô vạch trần vết sẹo nói cho anh: "Lúc học cấp em bị tai nạn, lúc tỉnh lại bọn họ đã không thấy tăm hơi, lại thừa một mình em.

"Trời có âm u hay trong sáng, người có hoạ phúc sớm tối, thân thích cũng an ủi em như vậy nhưng em trôi nổi cô độc một tháng làm sao cũng không tìm thấy chỗ đặt chân."

"Sau đó lúc nằm mơ em gặp được cha mẹ lần cuối cùng nghe thấy tâm hiện của bọn họ đi đến bây giờ.

Phương Tri Đồng ngửa đầu nhìn ánh sáng chiếu đến: "Giao cho bạn bè rất tốt, gặp người rất tốt, trong đó có cả tiên sinh."

Thời gian anh chưa từng tham gia, cô gái chậm trãi lớn lên lưng đeo tất cả những thứ trước kia, đơn giản còn chưa đến muộn.

Đường Khách Ngọc: “Vinh hạnh của tôi.”

Phương Tri Đồng vòng về đề chính, trước khi trả lời anh: "Hôm nọ đến viện phúc lợi tìm thấy một tấm ảnh ở trong giáo đường, cô Dương nói là năm cấp ba em dán ở đó, có một chút cảm giác quen thuộc như vậy nhưng em không nhớ anh ấy là ai."

Đường Khách Ngọc đoán được tâm tư của cô: "50 năm thành lập Nhất Trung muốn đến xem anh ấy có ở đây không.

Tiên sinh rất hiểu cô nên Phương Tri Đồng gật gật đầu: "Lúc trước khi xảy ra tai nạn, anh ấy đợi em một tháng, em muốn nói cảm ơn với anh ấy."

Đường Khách Ngọc nói cho cô một loại khả năng khác: "Nếu anh ta không đến thì sao?"

Dựa lên lâu rồi rất ấm áp. Phương Tri Đồng đảo xuống xô pha phía bên kia: "Không ở cũng không sao, hỏi càng nhiều luôn biết được tin tức chỉ cần anh ấy trôi qua tốt thì em sẽ vui vẻ."

Đường Khách Ngọc: "Chủ nhật tuần sau tôi đi cùng em."

Phương Tri Đồng bò dậy từ trên sô pha lại dính lên người anh: "Chủ nhật không phải tiên sinh có việc sao? Anh bận việc của anh đi, một mình em cũng có thể."

Đường Khách Ngọc quat đầu dán lên gương mặt cô: "Vừa khéo, chỗ làm việc ngày hôm đó chính là Nhất Trung."

Phương Tri Đồng đã quen anh thường thường đến gần nhưng lúc gặp phải tâm vẫn nhảy nhanh như trước đó, chỉ cần tiên sinh vừa tiếp cận cô đã không biết mình đang làm gì: "Tiên sinh cũng học ở Nhất Trung?"

Đường Khách Ngọc: "Trường cấp ba cũ, tôi học ở đó hai năm."

Lúc cấp ba hai người cùng nhau làm bài tập cũng mặt đối mặt như thế, khi thiếu nữ lén nhìn anh đều không giấu được tâm tư mình.

Phương Tri Đồng chớp chớp mắt: "Em đoán tiên sinh nhất định là không học lớp 10."

Đường Khách Ngọc chạm vào chóp mũi cô thân mật ái muội: "Vì sao lại cảm thấy vậy?"

Mặt Phương Tri Đồng đỏ lên nói chuyện cũng lắp bắp: "Em, em cũng không biết, trong lòng chính là loại cảm giác này."

Không nhớ rõ lời nói với anh còn đáng yêu như vậy, vành tai đều đỏ, Đường Khách Ngọc đang đến gần một chút, mắt thấy sắp chạm vào môi thì đến năng lực suy nghĩ của Phương Tri Đồng đã mất hết.

Đường Khách Ngọc quay đầu đi dựa vào trên vai cô: "Quen nhau một tháng em có thể nhìn thấy bên trong tôi, em nói, chúng ta có phải là một đôi trời sinh hay không?"

Vừa rồi thật sự đang chờ mong anh hôn lên, cô thật sự thay đổi, trở nên không rụt rè, suy nghĩ của Phương Tri Đồng loạn thành một đoàn lại rõ ràng cảm nhận được hô hấp bên tai: "Đúng vậy."

Tiếng tim đập đan chéo vào nhau, Đường Khách Ngọc cũng không muốn phân rõ là chính mình hay là cô: "Tiểu điểm tâm ngọt, tôi đói bụng."

Làm sao có thể gọi cô như vậy, chỉ mới nghe mà Phương Tri Đồng đã bốc khói: "Tiên, tiên sinh."

Hô hấp sâu, nhiệt độ cơ thể cao, đến âm thanh nói chuyện cũng nhỏ như vậy, phản ứng lớn như thế Đường Khách Ngọc cũng không có chút tâm tư kiều diễm nào, chỉ muốn trêu cô: "Không thích tôi gọi em như vậy?"

Tuy rằng thẹn thùng nhưng Phương Tri Đồng vẫn rất thành thật: "Thích."

Những lời này giống như xoa ở bên tai lọt vào trong lòng, điều này lại làm người trêu chọc thua.

Ngón tay thon dài gợi khuôn mặt cô lên, Đường Khách Ngọc tiếp tục việc vừa nãy muốn làm: "Ngẩng đầu."

Phương Tri Đồng vừa ngẩng đầu thì môi đỏ đã bị phong bế, một nụ hôn đột nhiên không kịp phòng ngừa làm cô yên lặng.

Đường Khách Ngọc không hôn sâu, thuận đi một đường trong miệng cô, nhấp nhấp: "Đây là hương vị gì mà cứ là lạ?"

Phương Tri Đồng lấy lại tinh thần mím môi lại: "Vị bùn, hôm nay em làm một bình, nếu anh muốn ăn thì còn rất nhiều."

Đường Khách Ngọc nói dối không chớp mắt: "Ăn khá ngon, cho tôi một nửa?"

Vị bùn có thể ăn ngon đến mức nào chứ, dỗ cô vui vẻ mới là thật sự, Phương Tri Đồng rời khỏi sô pha: "Kẹo cũng không thể no, không phải tiên sinh đói bụng sao? Ăn tối đi."

Đường Khách Ngọc đi theo phía sau cô đi ra phía sau quầy: "Ngày mai tôi muốn ăn bánh bao nhỏ, bánh quẩy nhỏ."

Phương Tri Đồng kéo tủ lạnh lấy bát salad cam thảo ra: "Em cũng muốn ăn, 7 giờ sáng tiên sinh đi xếp hàng nhé?"

7 giờ rưỡi ngày hôm qua anh đứng trong đội ngũ "Mì cháo", phải xếp hàng rất dài, muốn ăn thì phải đi rất sớm.

Hai cái muỗng bạc đặt trên bánh trứng bị cắt nát, Đường Khách Ngọc đóng tủ lạnh lại đi ra ngoài: "Dưa muối thì sao, em muốn mua hay không?"

Hai người gặp nhau ở nửa đường, Phương Tri Đồng nhận một mâm bánh trứng: "Một đĩa dưa muối cộng thêm hai cái hột vịt muối."

Đường Khách Ngọc ngồi vào chỗ đối diện cô, múc đi miếng bánh trứng trên bàn suy đoán bữa sáng ngày mai: "Cháo bị đó gạo kê?"

Phương Tri Đồng công bố đáp án: "Anh đoán sai rồi, là cháo thịt nạc hầm củ mài."

Lần thứ sau mươi đoán sai Đường Khách Ngọc tìm kiếm sự trợ giúp của cô: "Không thì tiết lộ đề một chút, để tôi đoán trúng một lần đi?"

Phương Tri Đồng nhún nhún vai tỏ vẻ thương mà không giúp được gì: "Bạn học Đường, giám khảo không thể tiết lộ đề."

Đường Khách Ngọc múc một miếng bánh trứng, quanh minh chính đại hối lộ cô: "Như vậy cũng không được?"

Phương Tri Đồng ăn luôn một miếng: “Không được.”

Đường Khách Ngọc múc đi miếng bánh trứng nhỏ trong đĩa của cô: "Thế thì trả tôi."

Phương Tri Đồng bị anh chọc cười: “Quỷ hẹp hòi.”

Những ngày tháng hạnh phúc bình đạm như vậy có thể vẫn luôn tiếp tục đi xuống.