Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào

Chương 11: Nhìn kìa! HOA ANH ĐÀO!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một góc bị bỏ hoang của viện phúc lợi có hàng rào che kín bằng dây mây, hợp với rỉ sắt của cửa sắt.

Phương Tri Đồng mười bốn tuổi vì đi vào xem hoa anh đào, chiều cao thấp muốn chen từ khe cửa đi qua.

Đường Khách Ngọc mười lăm tuổi đi theo phía sau đã không còn kiên nhẫn như vậy, đá cửa sắt muốn mở ra.

Tiếng vang chói tai quanh quẩn, làm cô sợ hãi: "Hư, học trưởng, không thể bạo lực như vậy, có người đến là không vào được."

Quen biết vị học trưởng lớp 11 này một tháng vẫn không thích ứng được với hành động kinh người anh thường làm.

Đường Khách Ngọc định nói với cô một lần: "Nơi này không có ai mua, cũng không có ai đến, giả thiết của em không thành lập.". TruyenHD

Tiểu học muội lớp 10 biết làm điểm tâm ngọt đứng top đầu trong học tập giống anh, đều giữ top 1 trong khối nhưng trên các chuyện khác lại không quá thông minh, giống như một con cá nhỏ có trí nhớ bảy giây, quay đầu là quên.

"Vậy cũng không thể làm giống học trưởng, đá hỏng rồi về sau phải sửa rất phiền toái." Phương Tri Đồng cẩn thận quan sát cửa sắt, suy nghĩ phương pháp vừa không phá hỏng tài vật vừa có thể an toàn đi vào.

Kỳ tích, ý niệm muốn phá hư bị xoay trở về, Đường Khạc Ngọc thu chân lại cũng không đá nữa: "Hỏng rồi thì hỏng thôi, đồ vật không ai đau lòng, lưu trữ cũng vô dụng."

Do mẹ ly thế nên tính tình của anh càng ngày càng tệ, trong một tháng này mới đỡ hơn chút.

Phương Tri Đồng suy nghĩ hai giây chạy đến đứng ở chỗ tường vây: "Vậy học trưởng đá đi, em đi trông chừng cho anh."

Cô biết học trưởng đã trải qua việc không tốt, quen biết một tháng tính tình kém cũng không phải vài lần, thường thường làm ra những chuyện đặc biệt đâm lên người mình, hận không thể chọc mấy trăm cái lỗ thủng, vỡ nát mới thôi.

Đường Khách Ngọc nhìn đầu óc cô căng thẳng, bị chọc cười, lòng cũng mềm theo: "Lại đây, anh mang em đi vào."

Phương Tri Đồng thấy anh cười, vui vẻ chạy chậm bên người anh: "Cảm ơn học trưởng."

Dây đồng thon dài quấy ổ khoá hai cái, cửa mở.

"Thật là lợi hại." Ánh mắt toả sáng lấp lánh tràn ngập sự tò mò với dây đồng trong tay anh.

Đường Khách Ngọc lại treo khoá sắt lên, đóng lại một lần nữa: "Thử xem?"

Phương Tri Đồng hứng thú bừng bừng lấy dây đồng qua mân mê khoá sắt, vài phút sau lại mất hứng mà về: "Cái gì chứ, khó như vậy."

Đường Khách Ngọc không thể thấy cô không vui: "Anh dạy cho em."

Mở khoá là một việc kỹ thuật còn phải cầm tay dạy.

Phương Tri Đồng lại nhặt hứng thú vừa mới vứt đi muốn thể nghiệm niềm vui mở khoá: "Em phải làm như thế nào?"

Đường Khách Ngọc: “Đừng nhúc nhích là được.”

Hai người vai dựa vào, tay phải nắm lấy nhau, hiệu suất tám lần làm thời gian ngắn lại đến mấy chục giây.

"Wow, mở rồi, mở rồi." Phương Tri Đồng vui vẻ ôm lấy anh.

Sự ấm áp, sự ấm áp chưa bao giờ có, trong nháy mắt này Đường Khách Ngọc ôm được toàn thế giới.

Đuôi lông mày thiếu niên giãn ra giống như hoa anh đào nở rộ, rất là đẹp.

Viện phúc lợi có một cây hoa anh đào nở sớm, hoa anh đào ở đầu cành, đoá hoa chúm chím trắng tinh như tuyết.

Dẫm lên tấm thảm dài làm bằng cánh hoa, Phương Tri Đồng ngồi trên ghế dài ngửa đầu thưởng thức cảnh đẹp: "Nếu hoa anh đào nhiều một chút thì càng đẹp mắt."

Đường Khách Ngọc ngồi vào bên cạnh cô, mở vở bài tập lý ra bắt đầu làm bài tập ngoài giờ học cho mình.

Cánh hoa màu trắng theo gió bay nhẹ xuống, Phương Tri Đồng mở tay ra muốn đón lấy hoa anh đào lại thấy nó trật phương hướng rơi vào trên người học trưởng.

Ánh mắt vốn đang nhìn hoa lại rơi xuống trên sườn mặt của anh, quả nhiên người nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất.

Phương Tri Đồng thưởng thức xong hoa anh đào, lấy notebook mở "Bài hát băng và hoả" ra, tiếp tục tiến độ ngày hôm qua.

Đường Khách lật được một nửa sách bài tập trong một tiếng, âm thanh vuốt ve cánh tay bên tai, âm thanh tê nhẹ của cô gái, những việc rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.

Nắn nắn, quả nhiên ấm áp một chút.

Phương Tri Đồng vừa định tiếp tục thì trên người đã nhiều thêm một bộ đồng phục, quần áo có chứa nhiệt độ cơ thể và mùi hương sữa bò: "Học trưởng?"

Đường Khách Ngọc giúp cô lấy tóc ở dưới áo ra ngoài: "Còn lạnh hay không?"

Phương Tri Đồng lắc đầu, nhìn áo cộc tay trên người anh: “Không lạnh.”

Chắc là động tác hơi nhẹ một chút nên học trưởng không nghe thấy.

Đường Khách Ngọc kéo khoá của đồng phục lên, nhìn thấu tâm tư của cô: "Lực tập trung của anh không kém như vậy, đề này quá đơn giản làm lâu rồi cũng không thú vị."

Phương Tri Đồng nhìn bài tập, học trưởng có phải có hiểu lầm gì với sự đơn giản hay không, mỗi lần cô làm bài tập lý chỉ cảm thấy to đầu, mỗi lần có thành tích, vật lý giống như kéo chân sau dừng ở rất xa so với các môn khác.

Đường Khách Ngọc nghỉ ngơi mười phút, tiếp tục làm bài.

Phương Tri Đồng nhớ bút ký bỗng nhiên vụt ra ký ức trong đầu, buổi sáng bị mẫu thân đại nhân cất mũ gấu trúc vào trong cặp sách, lập tức hành động.

Lúc an tĩnh giống như tiểu điểm tâm ngọt trong tủ kính, ngon miệng lại hấp dẫn người khác, vừa động lên giống như muỗng sứ chạm vào vụn băng, chọc cho kêu leng keng.

Đường Khách Ngọc xoay bút, tất cả lực chú ý đều đặt trên người tiểu học muội.

Mũ gấu trúc bị đè nặng dưới cặp sách cuối cùng cũng được chủ nhân nhìn thấy, vốn dĩ rất uy phong lại bởi vì thừa nhận không quá có trọng lượng nên bị bẹp một đoạn, gục người xuống.

Phương Tri Đồng đeo lên cho anh, vòng quanh cổ một vòng, đặt trên vai: "Như vậy anh sẽ không bị cảm."

Đường Khách Ngọc nhìn gương mặt tươi cười của cô giống như bị mê hoặc, tâm tư muốn lấy mũ xuống lại không có.

Đại công cáo thành thì Phương Tri Đồng tiếp tục đọc sách.

Đường Khách Ngọc không thể yên tĩnh làm bài tập được, điểm tâm ngọt độc nhất vô nhị cùng với sự ấm áp giơ tay là có thể với tới, anh đều có tham muốn.

Dưới cây hoa anh đào, thiếu niên và thiếu nữ mất đi ngây ngô trở thành bộ dáng người lớn.

Phương Tri Đồng ngửa đầu nhìn hoa anh đào: "Tôi cũng không biết trong viện phúc lợi có nhiều cây hoa anh đào sớm nở như vậy."

Thật sự chơi rất vui, mở khoá tiến vào, loanh quanh lòng vòng nói chuyện, đi qua thảm hoa, nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ như vậy.

"Tôi trồng đấy." Đường Khách Ngọc đi về chốn cũ, ý tưởng vẫn không thay đổi như cũ, đã từng muốn bây giờ chỉ biết càng muốn hơn.

Gió thổi, Phương Tri Đồng có chút mệt rã rời: "Tiên sinh cũng thích hoa anh đào?"

Đã đến nơi này tầm mắt của Đường Khách Ngọc không rời khỏi cô: "Thích, thích đến không chịu được."

Phương Tri Đồng thoải mái nhắm mắt: "Anh thích điểm tâm ngọt, tôi cũng thích, tôi thích hoa anh đào, anh cũng thích, tiên sinh, anh là một tôi khác đi."

Đường Khách Ngọc tới gần cô nhẹ giọng mê hoặc: "Em muốn tôi thành của em sao?"

Phương Tri Đồng cũng bị anh dụ hoặc, đầu lắc lư: "Muốn."

Tiếng tim đập càng lúc càng lớn, tiếng gió cũng không áp xuống được, Đường Khách Ngọc vươn tay: "Cùng anh ở bên nhau?"

Phương Tri Đồng buồn ngủ không chịu nổi trong lúc mơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ, không chút do dự mà nắm lấy mười ngón tay anh, dựa vào trên vai anh: "Được thôi."

Tiên sinh trong mộng rất chủ động, rõ ràng mới quen nửa tháng đã muốn xác định quan hệ yêu đương với cô.

Chủ động như vậy? Vốn dĩ Đường Khách Ngọc thật sự vui vẻ một lúc sau liền phát hiện không thích hợp, thử gọi: "Học muội?"

Phương Tri Đồng buồn ngủ không mở mắt ra được, bên tai có âm thanh lại không nghe rõ, mơ hồ lên tiếng: "Vâng?"

Một chậu nước lạnh rót vào tim, tội cho anh đang khẩn trương thì một vị khác căn bản đang không ở trạng thái.

Đường Khách Ngọc ôm cô thật chặt, hận không thể sờ đến bên trong cốt tủy: "Lần thứ hai thổ lộ, thất bại."

Tương tự với lần thổ lộ đầu tiên, cô gái mệt rã rời cũng là căn bản không nghe thấy anh nói, không hề phòng bị mà ngủ trước mặt anh, đến nỗi anh chụp ảnh cô cũng không biết.

Bức ảnh duy nhất của hai người cho tiểu học muội, Phương Tri Đồng cũng không biết, tất cả bức ảnh trong camera của anh đều là cô.

Hai năm quen biết hồi cấp ba, niềm vui duy nhất của Đường Khách Ngọc chính là cô.

Sau đó thế giới của anh mất đi niềm vui, xám xịt.

Đường Khách Ngọc cọ cọ trán, quyến luyến độ ấm của cô: "Anh ấy nói, em không nhớ tôi, tôi không tin cho nên mang em đến đây nhìn một cái."

Anh cho rằng chính mình có thể nhịn xuống, không đến gần cô, đến gần cửa hàng bánh kem nhưng thân thể lại không nghe sai bảo, lôi kéo chính mình dựa vào phần ấm áp kia.

Trong lúc ngủ mơ Phương Tri Đồng nghe thấy có người nói chuyện bên tai cô nhưng cô nghe không rõ, trong trí nhớ hỗn độn lại nhớ, Đường tiên sinh ngồi bên cạnh cô.

Là đang nói với cô sao? Nói gì nhỉ? Thật muốn biết.

Nhân nhi đang ngủ không an phận giật giật, Đường Khách Ngọc dùng hàm dưới cọ cọ cô, trấn an cô từng chút: "Ngoan."

Hai người gặp lại nhau một lần nữa, điều bây giờ anh muốn làm chính là nhanh chóng chứng thực thân phận "tiên sinh", không nhớ cũng không sao, vẫn kịp bắt đầu một lần nữa.

Cô là đang mơ gì nhỉ, Phương Tri Đồng tỉnh, phát ngốc theo thói quen, trọng lượng quần áo trên vai, lực độ nắm chặt mười ngón, mới một buổi trưa đã phát triển đến nông nỗi nhanh như vậy sao?

Đường Khách Ngọc vấn an cô: "Chào buổi chiều."

Phương Tri Đồng máy móc trả lời: "Chào buổi chiều."

Giọng mũi dày đặc, âm thanh mềm mại, đây là còn chưa tỉnh, Đường Khách Ngọc cũng không nóng nảy mà ngồi cùng cô.

Phương Tri Đồng nhìn hoa anh đào ngơ ngác nói: "Tiên sinh, tôi mơ thấy anh, nghe thấy anh nói rất nhiều nhưng một câu tôi cũng không nghe rõ."

Đường Khách Ngọc: "Thật trùng hợp, tôi cũng mơ thấy em."

"Trong mơ của tiên sinh, tôi có bộ dáng gì?"

"Tôi mơ thấy chúng ta cùng học một trường cấp ba, em là học muội lớp 10, tôi là học trưởng lớp 11, chúng ta cùng nhau đi học, tan học, đi thư viện, đi công viên trò chơi, đi tiệm bánh ngọt, đi rạp chiếu phim, đi khắp thành phố này."

Việc 6 năm trước thoáng như phát sinh vào hôm qua, nhưng thời gian trải qua cùng cô chưa bao giờ cách anh đi xa, cô gái đã từng bây giờ mỹ diễm không gì sánh được, không thả đi được, không buông ra được, trước kia, hiện tại, tương lai đều là duy nhất của anh.

“Sau đó thì sao?”

"Sau đó, em biến mất, để tôi lại một mình."

Nghe anh nói Phương Tri Đồng dần dần thanh tỉnh, cãi lại vì chính mình trong mơ: "Tôi mới không phải người không từ mà biệt."

Năm ngón tay của Đường Khách Ngọc nắm tay cô thật chặt: "Về sau đừng rời khỏi tôi."

Không ai hiểu biết tiểu điểm tâm ngọt hơn anh, chỉ cần có chút đáng thương thoáng qua cô sẽ mềm lòng.

Phương Tri Đồng cảm nhận được anh rất sợ mình biến mất, lập tức bảo đảm: "Tiên sinh cứ đến bất cứ lúc nào, tôi đều ở."

An ủi anh xem như đi được gần thêm một bước nhưng còn chưa cất anh vào trong lòng, xem ra anh còn phải nỗ lực hơn.

Đường Khách Ngọc cũng không nóng nảy, việc sau này cứ từ từ mà đến: "Nghỉ ngơi tốt rồi?"

Phương Tri Đồng cười đáng yêu với anh: "Vâng."

Hai người rất ăn ý cùng đứng lên từ trên ghế dài đi đến viện phúc lợi.

"Không hạnh phúc, không vui nhớ phải nói cho tôi."

"Tâm tình kém không tốt, tôi sẽ không truyền cho tiên sinh."

Đường Khách Ngọc nói cho cô: "Nếu em không vui, tôi cũng sẽ không vui, em đã chấp nhận cho tôi đến gần phải chia sẻ cùng tôi toàn bộ về em."

Tiên sinh thật giảo hoạt!

Phương Tri Đồng cũng vô cùng sảng khoái: "Được thôi, về sau tiên sinh cũng đừng hối hận, thời gian tôi tức giận nhiều lắm đấy."

“Yên tâm, ai đến cũng không từ chối.”

Hai người cứ như vậy mà đạt thành hiệp nghị bằng lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »