- 🏠 Home
- Đô Thị
- Diêm Long Quân
- Chương 4: Bạn gái tàn phế
Diêm Long Quân
Chương 4: Bạn gái tàn phế
Sáng hôm sau, Lục Thần dậy từ rất sớm, anh muốn đến thăm Lâm Như bạn gái anh.
Năm đó Lâm Như là hoa khôi của trường Đại học Bách khoa Minh Thanh, học cùng lớp và ngồi cùng bàn với Lục Thần, sau đó hai người yêu nhau.
Nhưng sau biến cố bốn năm trước, Lục Thần đã lặng lẽ rời đi, cho đến nay anh vẫn chưa liên lạc lại với cô.
Lục Thần châm một điếu thuốc rồi nện bước ra khỏi khách sạn.
"Lục... cậu Lục!", Vương Đức Thủy dè dặt bước tới: "Cậu đi đâu vậy?"
"Hả?", Lục Thần nhíu mày: "Tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh sao?"
"Không không không!", Vương Đức Thủy mỉm cười: "Cậu đừng hiểu lầm, là chủ tịch An dặn dò, chuẩn bị một chiếc xe riêng cho cậu do tôi đích thân làm tài xế".
Vương Đức Thủy đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, giờ đây hắn ta chỉ còn sự thấp kém hèn mọn.
"Không cần!", Lục Thần nhàn nhạt nói: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự lái".
"Vâng vâng vâng!", Vương Đức Thủy khom người xuống, đưa chìa khóa bằng cả hai tay, trông rất kính cẩn lễ phép.
Lục Thần cầm chìa khóa bước ra khỏi khách sạn, anh chỉ thấy có hai người ngồi trên bậc thềm ngoài cửa đã ngủ say.
Một người là Hoàng Mao tối hôm qua, người còn lại là một gã béo mặc áo cộc màu đen.
"80% là đến tìm mình trả thù", Lục Thần nói thầm, anh cũng không quan tâm đến bọn họ.
Anh vừa bấm chìa khóa đèn xe liền nhấp nháy.
Vương Đức Thủy vội vàng chạy tới, mở cửa chiếc xe X3 ra.
Lục Thần chui vào trong xe, anh khởi động ô tô phóng nhanh về phía trước.
Nhà của Lâm Như chỉ cách khách sạn Ngân Thiên bảy tám cây số, 30 phút sau, Lục Thần đã đến Thiên Tâm Hoa Uyển- một tiểu khu cũ nơi cô từng sống.
Mặc dù đã 4 năm trôi qua, nhưng Lục Thần vẫn nhớ rõ nhà cô ở tòa 8 phòng 505.
Bảo vệ gác cửa ở tiểu khu này thùng rỗng kêu to, Lục Thần bước vào trong mà không gặp phải trở ngại gì.
"Cốc cốc cốc!"
Leo đến lầu tám, Lục Thần gõ vào cánh cửa sắt loang lổ phòng 505.
Một người phụ nữ trung niên hơi mập đưa đầu ra, bà ta liếc nhìn Lục Thần, dùng tiếng địa phương hỏi: "Cậu tìm ai?"
Chẳng lẽ đi nhầm phòng sao?
Lục Thần đã từng thấy mẹ của Lâm Như, tuy rằng có chút giống người phụ nữ này, nhưng Lục Thần dám chắc người phụ nữ này không phải là mẹ Lâm Như.
"Dì cho tôi hỏi đây có phải là nhà của Lâm Như không?", Lục Thần nhẹ giọng hỏi.
"Hừ!", khóe miệng người phụ nữ trung niên giật giật: "Cậu tìm nhầm chỗ rồi".
"Lục Thần...là anh sao?", đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe vang lên trong phòng, nhưng có vẻ rất yếu ớt.
"Con bé hôi hám kia, mày im miệng cho tao!", người phụ nữ trung niên hét vào trong, sau đó bà ta thuận thế muốn đóng cửa lại.
Từ lời nói của người phụ nữ trung niên, Lục Thần có loại dự cảm không lành, anh đẩy bà ta ra rồi đi vào.
Vừa bước vào phòng, Lục Thần đã ngửi thấy mùi hôi thối sực lên mũi.
Thấy cảnh tượng trong phòng, lòng Lục Thần càng cảm thấy chua xót hơn.
Chỉ thấy căn phòng vô cùng bừa bộn, sàn nhà đầy đồ ăn thừa ẩm mốc, góc tường còn có phân và nướ© ŧıểυ.
Lâm Như tươi trẻ xinh đẹp trước đó giờ đã già đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt xanh xao, bây giờ cô đang nằm trên một chiếc giường dột nát.
"Lâm Như..."
Lâm Hạo đã chém gϊếŧ tắm đẫm máu trên chiến trường, không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi sương máu, nhưng anh chưa từng rơi nước mắt.
Nhưng vào giờ phút này, trong hốc mắt anh nổi lên những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.
Thấy bạn trai mong nhớ ngày đêm của mình, Lâm Như vội vàng dùng chăn bông đã lâu không giặt che mặt lại, bắt đầu nức nở nghẹn ngào.
Thấy chuyện sắp bị bại lộ, người phụ nữ trung niên vội vàng dùng một tay túm lấy quần áo của Lục Thần, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa, bà ta rống lên: "Ra ngoài, tôi không đồng ý cho cậu vào".
Lục Thần quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng lóe lên tia lạnh lẽo.
Thấy tia sáng lạnh lẽo đó, người phụ nữ trung niên không khỏi buông tay ra, lùi về sau hai bước.
“Cậu kia, nếu cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi người tới”.
Lục Thần mặc kệ bà ta, anh đi thẳng đến chỗ Lâm Như, kéo chiếc chăn bông bốc mùi ra, anh ôm Lâm Như vào lòng, run giọng nói: “Lâm… Như, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Như giãy dụa trong lòng Lục Thần, cô khóc càng thương tâm hơn: “Lục Thần, anh về đi! Anh… anh đừng quan tâm đến em!”
Lục Thần dùng bàn tay đầy vết chai vuốt ve khuôn mặt xanh xao vàng vọt của cô, anh đau lòng không nói nên lời.
Đúng vào lúc vui buồn đan xen này, người phụ nữ trung niên nhào tới, bà ta túm lấy quần áo của Lục Thần, dùng sức kéo ra: “Cậu cút ra ngoài cho tôi”.
Lục Thần quay đầu lại, anh dùng tay phải túm lấy cổ áo bà ta, sau đó nâng bà ta lên ném về phía trước.
Người phụ nữ trung niên bị anh ném vào đống thức ăn thừa mốc meo, bà ta lăn vài vòng rồi lăn trúng vào đống phân.
“Ọe…”, người phụ nữ trung niên bắt đầu nôn mửa.
Khắp người ô uế dơ bẩn, bà ta rút điện thoại ra bấm một dãy số, vài giây sau, bà ta khóc lóc nói: “Con trai à! Con mau đến chỗ con bé hôi hám này đi, mẹ bị người ta đánh”.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông thô bạo: “Ai to gan vậy? Mẹ đợi đó, con đến xử lý”.
“Thằng nhóc kia, cậu đợi đó cho tôi, con trai tôi sắp đến rồi, nó sẽ rút da cậu!”, người phụ nữ trung niên nghiến răng mắng mỏ.
Lục Thần không thèm để ý đến bà ta, anh kéo Lâm Như dậy: “Lâm Như, đi, anh đưa em rời khỏi đây!”
“Không, em không đi!”, Lâm Như không ngừng giãy dụa.
“A!”, Lục Thần trừng mắt nhìn vào đôi chân của cô: “Chân em sao vậy?”
“Hức…”, Lâm Như càng khóc thương tâm hơn: “Em tàn…tàn phế rồi”.
Nghe được lời này, Lục Thần giống như bị sét đánh vậy, sửng sốt vài giây anh mới ổn định lại.
Anh không quan tâm đến sự phản kháng của Lâm Như, anh ôm cô dậy: “Anh về rồi, anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa, đi theo anh rời khỏi nơi này”.
“Không…”, Lâm Như lắc đầu: “Anh mau đi đi! Nếu không không đi được nữa đâu”.
Ngay sau đó cô lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên, khóc lóc van vin: “Dì, cầu xin dì tha cho anh ấy, con nguyện làm trâu làm ngựa cho dì!”
Lúc này, ánh mắt Lục Thần càng thêm u ám: “Con cọp cái này là dì của em?”
Lâm Như gật đầu.
“Bỏ qua cho cậu ta?”, hai mắt Mã Thu Linh phóng ra tia hung ác: “Trừ phi cậu ta liếʍ sạch nơi này”.
Lục Thần ôm Lâm Như đến gần Mã Thu Linh: “Lâm Như là cháu gái của bà, sao bà có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
Lúc này, Lục Thần đã tức giận đến cực điểm, l*иg ngực anh nhấp nhô kịch liệt, như thể sắp nổ tung trong giây tiếp theo.
Tuy nhiên, lúc này không phải là thời điểm bùng phát, quan trọng nhất là phải dàn xếp ổn thỏa chuyện của Lâm Như.
Còn bà dì độc ác này, sau này có cơ hội anh sẽ xử lý bà ta.
Lục Thần cũng không muốn để Lâm Như thấy những cảnh bạo lực đẫm máu.
Thấy dáng vẻ đáng sợ của Lục Thần, Mã Thu Linh không khỏi rùng mình, bà ta lùi về sau mấy bước: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Để tôi xử lý bà sau!”, Lục Thần nén lửa giận trong lòng, anh ôm Lâm Như bước nhanh xuống lầu.
Sau đó, anh lái xe chở Lâm Như đến khách sạn Ngân Thiên.
Ngay khi Lục Thần vừa rời đi, một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz dừng lại.
Dưới sự chỉ huy của Vương Đức Thủy, có vài người đàn ông mặc đồ đen xông lên lầu.
Vừa nhìn thấy Vương Đức Thủy, Mã Thu Linh liền bổ nhào vào lòng hắn ta, khóc rống lên: “Con trai à! Mẹ con bị người ta bắt nạt!”
Vương Đức Thủy vội vàng bịt mũi lại rồi đẩy bà ta ra: “Mẹ! Mẹ làm gì mà thối thế!”
Mấy tên áo đen theo sau Vương Đức Thủy vội vàng lùi lại.
“Mau đuổi theo con bé và thằng nhóc hôi hám đó, nếu không bọn họ cao chạy xa bay mất!”, Mã Thu Linh gấp đến độ giậm chân.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Diêm Long Quân
- Chương 4: Bạn gái tàn phế