"Thân thủ không tệ!"
Liễu Ngạo Thiên cẩn thận đánh giá Tôn Hoành: "Nói vậy cậu chính là Lục Thần đúng không?"
"Ha ha!"
Tôn Hoành cười lớn.
"Ông đùa gì vậy, nếu tôi là Lục Thần, e rằng ông đã nằm bò ra rồi!"
Thân thủ người này tốt như vậy mà lại không phải là Lục Thần, điều này khiến Liễu Ngạo Thiên rất khó hiểu.
"Cậu không phải Lục Thần, vậy Lục Thần ở đâu?"
"Muốn gặp Lục Thần, trước hết ông phải đánh bại tôi đã!", Tôn Hoành cười lạnh.
"Tên này ngạo mạn quá, quán chủ Liễu, đánh bại cậu ta trước rồi hãy nói!", Lục Sinh đứng ở một bên, lạnh giọng nói.
"Câm miệng! Chỗ này không đến lượt ông nói!"
Liễu Ngạo Thiên hét lên, ông ta rất ghét người nhà họ Lục, nếu không phải là nhà họ Lục, sao Du Thản Long lại bị hành hung chứ.
Với tư cách là quản gia nhà họ Lục, ở thành phố Minh Thanh, ngoài mấy ông lớn nhà họ Lục ra, có ai dám nói chuyện với Lục Sinh như vậy chứ?
Lúc này, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng vì tức giận.
Ngay sau đó, Liễu Ngạo Thiên lại nhìn Tôn Hoành.
"Chàng trai, tôi có chút ân oán muốn giải quyết với Lục Thần, hy vọng cậu đừng lo chuyện bao đồng, để tránh tự chuốc lấy phiền phức!"
"Tự chuốc lấy phiền phức? Không chắc đâu", Tôn Hoành nói tiếp: "Tôi nói rồi, muốn gặp Lục Thần, ông phải đánh bại tôi trước đã, nếu không miễn bàn".
"Được!"
Liễu Ngạo Thiên gật gật đầu, sắc mặt ông ta trầm xuống.
Đột nhiên, năm ngón tay ông ta xòe ra giống như móc câu nhanh chóng tóm lấy cổ họng Tôn Hoành.
Một tia giễu cợt thoáng qua mặt Tôn Hoành, anh ta chụm hai ngón tay lại đâm vào lòng bàn tay Liễu Ngạo Thiên.
Liễu Ngạo Thiên kinh hãi, ông ta vội vàng đổi hướng, biến móc câu thành nắm đấm.
Mọi thứ đến quá nhanh khiến Tôn Hoành không kịp suy nghĩ đã vội đan các ngón tay vào nhau thành nắm đấm.
"Bịch!"
Nắm đấm giao nhau!
Hai người mỗi người lùi về sau ba bốn bước mới có thể ổn định thân thể.
Tôn Hoành cảm thấy khí huyết trong người đang trào dâng, anh ta vội vàng vận khí công mới có thể áp chế máu sắp phun ra.
Còn Liễu Ngạo Thiên cũng không khá hơn là bao, ông ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang run lên.
Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, bọn họ đều biết rằng mình đã gặp phải cao thủ.
"Két!"
Tôn Hoành chưa kịp khôi phục khí huyết đã bổ nhào tới, tung một cú ra.
Đây là nét tính cách ngay thẳng của những người đàn ông trong Diêm Long Quân, khi gặp phải kẻ thù hùng mạnh, bọn họ sẽ không chùn bước mà chiến đấu hết mình.
“Hừ?”
Tên này muốn liều mạng với mình?
Liễu Ngạo Thiên không có thời gian để điều chỉnh hơi thở, ông ta vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hai người đang ở trong hành lang hẹp của bệnh viện, bắt đầu tiến hành công kích đối phương.
Qua ba mươi bốn mươi chiêu, hai người vẫn ngang tài ngang sức, không phân thắng bại.
Tôn Hoành càng đánh càng hưng phấn, lúc này hai mắt anh ta đỏ bừng, anh ta đánh vào điểm yếu của Liễu Ngạo Thiên.
Đây là bản chất cao ngạo đẫm máu được rèn luyện trên chiến trường.
Mặc dù cả hai vẫn chưa phân định thắng bại nhưng trong lòng Liễu Ngạo Thiên đã có chút ớn lạnh.
Đây là lần đầu tiên ông ta có loại cảm giác này trong vòng mấy chục năm qua.
Nét tính cách máu lửa sôi trào của người này thật khủng khϊếp!
Người này đã lợi hại như vậy rồi, sợ rằng Lục Thần kia còn mạnh hơn.
Nghĩ đến đây, Liễu Ngạo Thiên liền né sang một bên tránh Tôn Hoành.
“Thân thủ tuyệt vời, bái phục!”
Liễu Ngạo Thiên chắp tay nói: “Tôi tu luyện mấy chục năm, không ngờ rằng không có cách nào đánh bại cậu”.
Dừng một chút, ông ta lại nói: “Tôi có thể gặp Lục Thần không?”
Tôn Hoành lắc đầu, cười nói: “Cái đó tôi không quyết được. Tuy nhiên, tôi khuyên ông không nên có ý nghĩ khiêu chiến cậu ấy, như vậy sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, đến tôi ông còn không đánh bại, sao có thể là đối thủ của cậu ấy chứ?”
Liễu Ngạo Thiên gật gật đầu: “Cáo từ!”
Ngay sau đó, ông ta xoay người rời đi.
“Ôi!”
Lục Sinh phất tay áo, sau đó cũng rời đi theo.
...
Lúc này, Lục Thần đang cầm Tứ Tượng Thần Châm, anh muốn khai thông máu bầm trong não Lâm Như.
Anh vừa mới nghiên cứu phương pháp điêu trị chấn thương sọ não trong Tứ Tượng Thần Châm Pháp, tuy vẫn chưa thạo nhưng anh cần làm càng sớm càng tốt.
Bởi vì theo thời gian, khoảng thời gian điều trị tốt nhất sắp trôi qua.
Lục Thần vung cánh tay lên, bốn cây Thần Châm nhanh chóng phóng lên người Lâm Như rồi chìm vào trong da thịt.
Lục Thần vận chuyển công lực, bốn cây Thần Châm bắt đầu chuyển động trong cơ thể cô.
Ngay sau đó, một tia sáng trắng mờ nhạt bắt đầu quanh quẩn trên người Lâm Như.
Thành công rồi!
Trong mắt Lục Thần lóe lên tia kích động.
Chớp mắt 15 phút đã trôi qua, Lục Thần thu hồi công lực, anh ấn hai lần vào người Lâm Như, bốn đường kim liền chui ra khỏi người cô.
Lục Thần nhẹ nhàng rút bốn cây Thần Châm ra.
Ngón tay Lâm Như khẽ cử động, điều này cũng nằm trong dự đoán của anh.
Lục Thần đi tới chỗ Lâm Như, anh đặt một nụ hôn lên trán cô.
Sau đó, anh trìu mến nhìn cô: “Lâm Như, em yên tâm, em sẽ tỉnh lại ngay thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài ngắm trăng sao!”
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng, Lục Thần nhanh chóng mở cửa, Lục Thanh và Lục Hàng về.
“Đại nhân, ban nãy chúng tôi đã điều tra ra hung thủ thông qua camera khách sạn!”
“Ồ! Nhanh vậy?”, Lục Thần vội vàng gọi bọn họ vào, anh đóng cửa lại rồi nói: “Hung thủ là ai?”
“Là hai người phụ nữ trung niên!”, Lục Thanh lấy điện thoại ra, nói: “Tôi đã sao chép đoạn camera giám sát, mời đại nhân xem!”
Lục Thần đón lấy điện thoại của Lục Thanh, nhấn nút phát.
Chỉ thấy trong đoạn video có hai người phụ nữ trung niên bước vào khách sạn nói gì đó với cô nhân viên ở quầy lễ tân, sau đó hai người cùng đi vào thang máy.
“Quả nhiên là bà ta!”
Lục Thần siết chặt nắm đấm trong tay.
Sau đó, ống kính chiếu thẳng đến cửa phòng.
Chỉ thấy Mã Thu Linh nói gì đó với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ liền đi tới mở cửa phòng ra.
Trong phân cảnh tiếp theo, Mã Thu Linh và Vương Lan đánh Lâm Như một cách thô bạo.
Xem đến đây, Lục Thần liền nhất nút dừng.
Anh không muốn xem nữa, bởi vì anh không muốn thấy cảnh Lâm Như bị đánh.
“Hai bà phù thủy này! Tôi sẽ khiến các người trả giá gấp bội!”
Sự tức giận của Lục Thần đã lên đến cực điểm, đây là lần anh tức giận nhất kể từ khi trở về thành phố Minh Thanh.
“Bây giờ các cậu điều tra địa chỉ của hai người phụ nữ này cho tôi”.
Lục Thanh nói: “Đại nhân, khi theo dõi đoạn camera, chúng tôi thấy sau khi hai người phụ nữ này đi ra có nói chuyện với quản lý khách sạn, sau đó chúng tôi cũng hỏi cô nhân viên ở quầy lễ tân, cô ta nói trong hai người phụ nữ này, một người là mẹ đẻ, một người là mẹ vợ của quản lý”.
“Cái gì?”, một tia sát ý lóe lên trong mắt Lục Thần: “Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra chuyện này có liên quan đến Vương Đức Thủy”.
“Lục Thanh, Lục Hàng, bây giờ hai cậu đi bắt tên quản lý đó về đây cho tôi”.
“Vâng! Đại nhân”.
Lục Thanh và Lục Hàng xoay người rời đi, sau đó bọn họ tìm thấy Vương Đức Thủy đang tuần tra trong đại sảnh.
“Anh là Vương Đức Thủy?”, Lục Thanh lạnh lùng nói.
Có người dám gọi thẳng tên mình, Vương Đức Thủy hiển nhiên rất không vui, hắn ta híp mắt lại.
“Các người là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Thanh và Lục Hàng không nhiều lời, bọn bọ trực tiếp bắt Vương Đức Thủy rồi kéo hắn ta vào thang máy.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Nghe thấy vậy, bảo vệ ở cửa vội vàng chạy tới.
“Các người là ai? Thả quản lý Vương ra!”
Lục Hàng tiến lên trước một bước, bóp cổ tên bảo vệ đó, lạnh giọng nói: “Đừng nhiều chuyện, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh”.