Chương 3

Nói rằng Hoàng hậu muốn nói chuyện riêng với thái tử và thái tử phi, người ngoài không được vào.

***

Đến khi cửa điện mở ra, ta mới biết bên trong đặc sắc đến nhường nào.

Đồng Ý Huệ tựa đầu vào vai Chu Diễm, ánh mắt lưu luyến, ngón tay ngọc ngà vuốt ve trước n.g.ự.c Chu Diễm.

Nghe thấy tiếng động, hai người quay lại nhìn ta.

Chu Diễm từ từ nâng tay đẩy Đồng Ý Huệ ra, "Mẫu hậu thân thể yếu, cần thái y điều trị kỹ càng."

"Con dâu bái kiến mẫu hậu." Cùng lúc cửa sau lưng đóng lại, ta quỳ xuống hành lễ.

Tuy rằng Hoàng hậu Đồng Ý Huệ không thèm nhìn ta, ánh mắt nàng lại đầy tình cảm với Chu Diễm.

Nàng từ từ bước lên ghế ngồi phía trên, "Thuốc này rất đắng." Giọng nói có phần oán trách.

Thực ra, Đồng Ý Huệ và Chu Diễm cùng tuổi.

Chuyện hỗn loạn trong cung đình không có gì lạ.

Điều này cũng giải thích được tại sao hôm đó Đồng Ý Huệ lại lên tiếng giúp ta.

"Đứng dậy đi."

Lời vừa dứt, bàn tay của Chu Diễm đã xuất hiện trước mắt ta.

Nhìn lên đối diện ánh mắt của Đồng Ý Huệ, như lưỡi d.a.o sắc bén, nhưng lại khiến người ta thương hại.

Bàn tay Chu Diễm ấm áp và mạnh mẽ, ta không đứng vững, liền rơi vào lòng hắn. Bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ của Chu Diễm, "Trước mặt mẫu hậu, sao lại vô lễ như vậy?"

Rõ ràng là đang cười, nhưng lại nói lời trách mắng.

Ta bắt chước giọng điệu mềm mại của Đồng Ý Huệ, "Rõ ràng là đêm qua điện hạ không biết kiềm chế, sáng nay xuống giường suýt ngã."

Chu Diễm nhướng mày, tay đặt trên eo ta dần siết chặt.

"Vậy là lỗi của con. Mong mẫu hậu không trách phạt thái tử phi." Sắc mặt Đồng Ý Huệ thay đổi trong chốc lát, dường như nàng nghiến răng nói: "Không sao, bổn cung đâu phải người cố chấp như vậy?"

Chưa nói được mấy câu, Hoàng thượng đã sai người truyền Chu Diễm vào ngự thư phòng.

"Thái tử chân còn chưa lành, vẫn phải giúp đỡ Hoàng thượng. Dù là đêm tân hôn, thái tử phi cũng nên khuyên thái tử giữ gìn sức khỏe, đừng vì một chút du͙© vọиɠ mà hủy hoại căn cơ của thái tử."

Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, lời nói lạnh lùng đến cực điểm.

Ta giả vờ ngây thơ, che mặt làm bộ xấu hổ, "Nhi thần cũng biết, nhưng điện hạ kiên quyết, nhi thần cũng đâu thể..."

Nhìn sắc mặt xanh xao của Đồng Ý Huệ, ta suýt bật cười thành tiếng dưới tay áo dài.

Vừa rồi khi nàng tựa vào Chu Diễm, hai tay hắn buông thõng hai bên, không hề có ý muốn đỡ nàng.