Vân Hy hơi sửng sốt, bước tới đỡ La Xu: “Muội đứng dậy trước, có gì thì vào trong nói.”
Phương Phù Lan cũng từ hầu phủ đi ra, cùng Vân Hy nâng La Xu dậy và nói: “Xu Nhi muội muội đến lúc chạng vạng, chờ muội đến lúc này, muội ——”
Nàng vốn muốn hỏi Vân Hy đã đi đâu, nhìn thoáng qua, thấy Trình Sưởng, lập tức hiểu ngay, hành lễ: “Tam công tử.”
Vân Hy mời La Xu và Trình Sưởng vào phủ, dặn dò Triệu Ngũ vài câu, chỉ vào A Cửu, nói với Phương Phù Lan: “A tẩu, đây là A Cửu, ta từng nói với tẩu trước đây.”
Phương Phù Lan khẽ gật đầu, cười nói với A Cửu: “A Cửu cô nương chờ một chút nhé, ta sẽ sai người dọn dẹp tây sương phòng trong viện của A Đinh.”
A Cửu nhìn mặt Phương Phù Lan, có lẽ nàng bị bệnh nên sắc mặt tái nhợt, nhưng ngũ quan cực kỳ đẹp, lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt hoa đào như ẩn chứa một dòng nước sông mùa xuân, ngay cả vào ban đêm cũng vô cùng rực rỡ.
Năm Vân Lạc mới cưới Phương Phù Lan, người trên thảo nguyên đều nói, phu nhân của Tuyên Uy tướng quân có vẻ đẹp chim sa cá lặn.
Khi đó nàng không tin, thầm nghĩ đẹp đến mức nào, có thể đẹp hơn A Đinh ư?
Hiện giờ thực sự gặp Phương Phù Lan mới biết là còn có người đẹp hơn.
A Cửu xua tay nói: “Không cần phiền tẩu tử, ta ngủ ở phòng A Đinh là được!”
Vân Hy cũng nói: “A tẩu còn bệnh, nghỉ ngơi sớm chút đi.
Lúc trước ở thảo nguyên, A Cửu thường ngủ chung với ta.”
Phương Phù Lan nghe vậy thì không khăng khăng thêm, dặn dò Vân Hy quan tâm cho La Xu, hành lễ với Trình Sưởng, đưa A Cửu đến tiểu viện của Vân Hy.
Trung Dũng Hầu phủ có nội ứng của “quý nhân”.
Đợi Phương Phù Lan và mọi người đi xa, Vân Hy đi tới cửa chính đường nhìn, xác định xung quanh không có ai mới đóng cửa lại, rót một chén nước cho La Xu và hỏi: “Muội muốn ta giúp chuyện gì?”
La Xu vẫn còn hoảng sợ, nàng nhìn Trình Sưởng ngồi phía trên, uống một ngụm nước, nói với Vân Hy: “A Đinh, cha ta muốn gả ta cho, gả cho…… tiểu thiếu gia của Phàn phủ.”
Vân Hy sửng sốt, lão gia của Phàn phủ là Tế tửu đại nhân của Quốc Tử Giám, đã 70 tuổi.
Sở dĩ gọi tiểu thiếu gia của Phàn phủ là “tiểu”, bởi vì đang ở giai đoạn cuối của sự nghiệp, nhưng trên thực tế đã hơn 40 tuổi, đủ tuổi để làm tổ phụ.
Phàn tiểu thiếu gia chẳng làm nên trò trống gì 40 năm qua, nghe nói còn ngầm có chút đam mê dơ bẩn, vài tiểu thϊếp trong phủ không hiểu sao bị giày vò không còn nữa, trước đây có một vị phu nhân, sức khỏe luôn luôn không tốt, hai năm trước đã qua đời.
Nay La Phục Vưu muốn gả La Xu tới đó, là muốn nàng làm tục huyền cho vị Phàn tiểu thiếu gia này hay sao?
“Ta vừa nghe nói cha muốn quyết định hôn sự này cho ta nên đến cầu xin ông, cầu xin mẫu thân, nhưng mẫu thân chỉ khóc.
Cha nói với ta, bây giờ cầu xin ai cũng vô dụng, đây là ý của ‘quý nhân’, hắn cũng không thể giữ được ta.
Hiện tại đã nạp cát, chuẩn bị đưa sính lễ.
Nếu không phải vì sắp đến giao thừa, e rằng ta đã gả đến Phàn phủ trong vòng chưa đầy hai tháng.
A Đinh, cầu xin tỷ, giúp ta được không? Ta không muốn gả tới Phàn phủ, gả cho một người như vậy.
Ta sợ ta chỉ có đường chết.”
Trong gia đình quan lại, con gái không được coi trọng bằng con trai.
La phủ có nhiều con gái, trước đây La Xu ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên được La Phục Vưu yêu thích hơn một chút.
Nhưng con người của La Phục Vưu, cả đời coi trọng con đường làm quan hơn cả tánh mạng của người thân.
Ông ta đã hàng phục “quý nhân”, dĩ nhiên không thể để một đứa con gái ngăn cản con đường thành công của mình.
Gả La Xu cho một kẻ cặn bã như vậy, mặc dù La Phục Vưu đau lòng, nhưng không làm gì được.
Lùi một bước để nghĩ, thanh danh của La Xu đã bị hủy hoại, không biết cả đời này có thể gả được cho ai hay không.
Hiện tại có thể bám vào tiểu thiếu gia của Tế tửu gia Quốc Tử Giám đã coi như phước lành.
Về phần tình huống của nàng sau khi gả qua đó, La Phục Vưu không muốn cân nhắc, cũng không chịu suy nghĩ nhiều về nó.
Trình Sưởng nghe những gì La Xu nói, thật ra không hề ngạc nhiên.
Nàng bị “quý nhân” lợi dụng, giúp đỡ hắn gài bẫy phục kích, mặc dù hiện giờ nàng đã ra khỏi nhà lao của Hình Bộ, làm sao cuộc sống dễ dàng được?
“Quý nhân” kia tàn nhẫn và độc ác, tại sao phải tội nghiệp cho một nữ tử thấp kém? Niêm phong sớm cho xong việc.
Biết đâu gả đến Phàn phủ chỉ là một sự ngụy trang, sau khi hôn lễ kết thúc, không biết sau này có còn mạng sống hay không.
Gả cho loại cặn bã như vậy, sống không lâu cũng là chuyện bình thường.
Vân Hy cũng hiểu, nàng hỏi La Xu: “Thực ra muội không phải tới tìm ta phải không? Người mà muội muốn tìm là Tam công tử.”
La Xu cầm chén nước, sau một lúc lâu, nhỏ giọng đáp “Vâng”.
Nàng không dám nhìn Trình Sưởng.
Ngày ấy, tình huống Trình Sưởng thẩm vấn nàng trong nhà lao của Hình Bộ vẫn khiến nàng sợ hãi trong lòng, nhưng “quý nhân” và Tam công tử không đối phó nhau, bây giờ quý nhân muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng muốn sống sót, đành phải căng da đầu tới tìm Trình Sưởng.
La Xu cẩn thận nuốt nước miếng, dường như sợ động tĩnh lớn sẽ khiến Trình Sưởng khó chịu, giải thích: “Ta không thể trực tiếp đến Tông Thân Vương phủ.
Ta nghĩ, A Đinh thân với Tam công tử, có lẽ có thể giúp ta chuyển lời.
Không ngờ…… hôm nay gặp được Tam công tử ở đây.”
Nàng đặt chén xuống, bàn tay đặt trên đầu gối mở ra rồi siết chặt, cuối cùng hạ quyết tâm, bước nhanh đến trước mặt Trình Sưởng, vừa định quỳ xuống thì nghe Trình Sưởng thản nhiên nói: “Vì sao ta phải tin ngươi?”
Trước đây hắn tin nàng, đã bị hại một lần.
Lần này, vì sao vẫn phải tin nàng?
La Xu vội nói: “Ta, ta có thể nói cho Tam công tử tất cả những gì ta biết.”
“Ngươi biết cái gì?” Trình Sưởng hỏi, “Ngươi biết Diêu Tố Tố chết như thế nào hay sao?”
La Xu lắc đầu.
Trình Sưởng nói: “Giống như ngươi, biết quá nhiều.”
Nếu “quý nhân” có thể nhét “hạt tai” vào hàm của Diêu Tố Tố để đổ oan cho La Xu vào nhà lao, chứng minh hắn nhất định có liên quan đến cái chết của Diêu Tố Tố.
Diêu Tố Tố là một nữ tử tay trói gà không chặt, vì sao “quý nhân” gϊếŧ nàng?
Không cần nghĩ thêm, đã nhìn thấy những thứ không nên thấy, hoặc là, đã biết những chuyện không nên biết.
“Diêu Tố Tố là con gái của Xu Mật Sử, cháu họ của đương kim Hoàng quý phi, hắn muốn gϊếŧ là gϊếŧ ngay.
Vì vậy ngươi phải nghĩ kỹ, ngươi nên nói với ta điều gì để ta cảm thấy ngươi đáng tin cậy.” Trình Sưởng nói.
Nói cách khác, hắn muốn tin tức thực sự có giá trị.
Trình Sưởng hỏi: “Ngươi có biết oan tình của Trung Dũng Hầu hay không?”
La Xu lắc đầu: “Không biết.”
“Vô nghĩa.” Trình Sưởng nói, “Ngươi về đi.”
“Nhưng ta, nhưng ta biết sự thật về cái chết của cố Thái Tử!” La Xu thấy Trình Sưởng không muốn giúp đỡ, dưới tình thế cấp bách nên không quan tâm đến việc phạm vào điều cấm kị, “Cố Thái Tử không phải chết vì bị bệnh cấp tính, hắn…… hắn bị người ta đầu độc! Bị người ta gϊếŧ!”
Nghe vậy, Trình Sưởng nhíu mày: “Thật à?”
Giọng hắn chậm lại: “Sao ngươi biết?”
“Ngày ấy ta tới cầu xin cha đừng gả ta đến Phàn phủ, ở ngoài thư phòng mơ hồ nghe thấy ông nói chuyện với ai đó, trong lời nói có đề cập tới cố Thái Tử, nói rằng chết vì trúng độc gì đó.
Người nọ còn nói, muốn mau chóng chấm dứt những nhân chứng đó.”.
truyen bac chien
Sau khi nghe vậy, Trình Sưởng trầm ngâm.
Theo những gì người có vết sẹo Mao Cửu đã nói trước khi chết, hắn bị “quý nhân” đuổi gϊếŧ là bởi vì đã biết một “bí mật động trời”, bí mật này có lẽ có liên quan đến Trung Dũng Hầu phủ.
Lão Trung Dũng Hầu chết trận, Chiêu Viễn phản bội, khiến cố Thái Tử bị bệnh cấp tính qua đời.
Gần đây Trình Sưởng điều tra vụ án của Trung Dũng Hầu, đương nhiên cũng điều tra nguyên nhân cái chết của cố Thái Tử Trình Dương.
Nhưng hồ sơ trong cung đề cập đến Trình Dương chẳng qua là ca ngợi công đức, cuối cùng đơn giản đề một câu “Chết vì bị bệnh”, không tìm được gì khác.
Sau khi Trình Dương chết, ngay cả những thị tỳ hầu hạ hắn năm đó ở Đông Cung cũng không có tung tích.
Trong cung có người đoán, có lẽ do Chiêu Nguyên Đế vô cùng đau buồn và tức giận nên đã ban chết.
Trình Sưởng nói: “Theo như lời ngươi nói, nếu cố Thái Tử bị người ta đầu độc chết, chẳng lẽ bệ hạ không điều tra? Vì sao nói với bên ngoài là ‘chết vì bị bệnh’?”
“Ta không biết.” La Xu nói, “Nhưng xin Tam công tử hãy tin ta.
Từng lời ta nói đều là sự thật.
Ta còn nghe nói, mấy nhân chứng có thể chứng minh cố Thái Tử bị đầu độc hiện giờ đang bị nhốt ở, nhốt ở……” La Xu ngẫm nghĩ, “nhốt ở chùa Minh Ẩn.”
Đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ vang lên bên ngoài phòng.
Nếu không lắng nghe kỹ, sẽ tưởng rằng là côn trùng trong sân.
Nhưng Vân Hy luyện võ quanh năm, thính lực cực tốt, làm sao không phân biệt được?
Nàng lập tức làm động tác “Im lặng” với Trình Sưởng, lặng lẽ đi đến cửa, đột ngột mở ra.
Người đứng bên ngoài cửa phòng là Phương Phù Lan.
Vân Hy sững cả người.
“A tẩu?” Nàng gọi.
Hơi hé miệng, nhưng không nói được lời nào.
Bọn họ nói chuyện ở chính đường đã hơn nửa canh giờ, theo lẽ Phương Phù Lan đã nghỉ ngơi từ lâu.
Sáng sớm mai, Phương Phù Lan phải đến tiệm thuốc khám bệnh, hiện tại đã hơn nửa giờ tý, nàng còn chưa ngủ, làm sao sáng mai dậy được?
Phương Phù Lan mỉm cười với Vân Hy, nhẹ nhàng nói: “Muội trở về trễ, bây giờ đã hơn nửa đêm, nên ăn một chút.
Ban ngày ta đã ngủ đủ rồi, giờ ngủ không được, vì vậy làm chút đồ ăn cho muội.”
Nàng nói xong, đưa đĩa thanh hoa cho Vân Hy, đứng ngoài phòng hành lễ với Trình Sưởng, “Mời Tam công tử và Xu Nhi muội muội cùng nhau dùng.” Sau đó xoay người về lại hậu viện.
Vân Hy nhìn theo bóng dáng của Phương Phù Lan, cho đến khi nàng biến mất ở cuối hành lang mà vẫn còn đứng tại chỗ.
Nàng biết có nội ứng trong Trung Dũng Hầu phủ.
Lần đầu tiên, người lái thuyền đầu thú, Kha Dũng tới báo tin cho nàng, Phương Phù Lan đang ở cửa phủ, chuẩn bị đến tiệm thuốc khám bệnh.
Lần thứ hai, “người lái thuyền” có động tĩnh trong phòng chứa củi, Điền Tứ tới tìm nàng, chiều hôm đó, chỉ có Phương Phù Lan, Triệu Ngũ, và Bạch Linh ra ngoài.
Khi đó nàng đã nghi ngờ Phương Phù Lan, nhưng vô tình nghe nói hai lần Phương Phù Lan rời khỏi phủ đến tiệm thuốc khám bệnh đều có La Xu đi theo, nên mới nghi ngờ La Xu.
Nhưng lúc trước Trình Sưởng đã từng nói với nàng, nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ không phải là La Xu.
Nếu không phải là La Xu, còn có thể là ai?
Bạch Linh và Triệu Ngũ đều là người đã theo hầu phủ nhiều năm, nàng không hy vọng là bọn họ.
Nhưng nàng càng không hy vọng là Phương Phù Lan.
Năm đó Vân Lạc qua đời, nàng và Phương Phù Lan sống nương tựa lẫn nhau.
Nếu không có a tẩu ở bên cạnh nàng, quan tâm nàng, làm sao nàng dễ dàng vượt qua nỗi đau mất phụ thân, mất huynh trưởng?
Tiếng mõ vang lên trong đêm tối, giờ tý canh ba.
Thấy đã quá muộn, Trình Sưởng nói với La Xu: “Ta đã biết mọi thứ.” Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hắn không đề cập sẽ giúp La Xu hay không, nhưng La Xu không dám hỏi nhiều, đưa Trình Sưởng đến cửa chính đường, nói nhỏ: “Làm phiền Tam công tử.” Ngơ ngác quay vô chính đường ngồi xuống.
Vân Hy đưa Trình Sưởng đến cửa phủ, nàng có chút bi thương, có chút mất mát, suy đoán xấu trong lòng khiến tâm trạng nàng chìm xuống hết lần này tới lần khác, chìm vào vực sâu vô hạn.
Nàng biết, với sự minh mẫn của Tam công tử, không thể không đoán ra nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ.
Hắn có lẽ đã có một trăm cách để bắt nội ứng, nhưng hắn quan tâm đến cảm xúc của nàng, chưa bao giờ nói đến chuyện nội ứng ở trước mặt nàng, cũng không buộc nàng đi tìm.
Chính vì hắn không đề cập tới, nàng không thể coi như không có việc gì xảy ra.
Tính toán cẩn thận, nếu không nhờ Tam công tử có mạng lớn, “quý nhân” đã gϊếŧ hắn hai lần.
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đem xe ngựa tới.
Vân Hy đi theo Trình Sưởng, không dám nhìn hắn, cụp mắt nhìn xuống đất, nhẹ giọng nói: “Tam công tử, vừa rồi a tẩu của ta……”
“Sáng sớm mai, chúng ta cùng nhau đến chùa Minh Ẩn.”
Không đợi nàng nói xong, Trình Sưởng đã cắt ngang.
Vân Hy bị hắn ngắt lời, hồi lâu mới phản ứng kịp và hỏi: “Không phải chùa Minh Ẩn đã đóng cửa từ lâu rồi hay sao? Đến đó được à?”
Trình Sưởng “Ừ”: “Ta có cách.”
Hắn chỉ cửa phủ rồi nói: “Trời tối rồi, cô vào đi.”
Vân Hy lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta tiễn Tam công tử.”
Trình Sưởng thấy nàng kiên trì, không nhiều lời, xoay người lên xe ngựa.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh trong ngõ Thanh Thạch, Trình Sưởng ngồi yên lặng một lúc, vén rèm nhìn phía sau, Vân Hy vẫn đứng tại chỗ.
Đèn l*иg trước cửa phủ đung đưa trong gió lạnh, kéo dài bóng dáng gầy guộc của nàng.
Có lẽ nàng đang buồn, cúi đầu, bất động một lúc lâu, nhìn thoáng qua rất cô đơn và đáng thương.
Trình Sưởng kêu dừng xe ngựa, đi bộ trở lại.
Vân Hy đang ngơ ngác đứng trước cửa phủ vì Trình Sưởng, đột nhiên một bóng người thon dài quay lại đứng yên trước mặt nàng.
Vân Hy kinh ngạc ngẩng đầu: “Tam công tử?”
“Quên nói với cô một câu.” Trình Sưởng mỉm cười, “Đừng vội buồn khi chưa biết được sự thật.”
Vân Hy gật đầu, một lát lại lắc đầu: “Ta không buồn, ta chỉ……”
Chỉ là gì?
Là sợ hãi, lo lắng, sợ nội ứng chính là a tẩu.
Cũng là áy náy, sợ chính người thân của mình giúp “quý nhân” làm hại Tam công tử.
“A Đinh.”
Trình Sưởng chợt gọi nàng.
Hắn đã muốn gọi nàng như vậy từ lâu, luôn nghe người khác kêu, hắn cảm thấy rất dễ nghe.
“Còn quên một câu nữa.” Hắn giơ tay xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói, “Mọi việc đã có ta.”.