Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diễm Chi

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bố thấy tôi hỏi thì thôi không nhìn nữa mà nổ máy đi tiếp, tôi đoán là do bố không muốn làm tôi tổn thương, và cũng là do bố muốn cho mẹ một cơ hội nên mới không đi sang bên đường. Nhưng đó là sau này khi tôi lớn, và khi có nhiều chuyện xảy ra nữa thì tôi mới nghiệm ra, còn lúc đó tâm hồn của đứa nhóc 10 tuổi như tôi lại tin vào câu nói của bố:

- Chắc mẹ được cử đi mua đồ cho công ty, bố con mình đi mua mau con về không bà với em lại mong.

- Vậy sao mình không gọi cho mẹ bất ngờ hả bố.

- Thôi mẹ đi làm mà, mình làm phiền mẹ, mẹ lại bị công ty phạt.

Vậy là tôn cũng mặc nhiên tin đó là sự thật và gạt luôn cái thắc mắc về người đàn ông kia ra khỏi đầu. Cứ thế háo hức cùng bố tới nhà sách, ở đó có đủ các loại sách từ sách giáo khoa, sách nâng cao, rồi truyện tranh lớn nhỏ. Tôi khá mê truyện conan nhưng mà đi với bố thì không dám mua truyện, chỉ tập trung vào gian hàng sách nâng cao để chọn.

Quyển nào cũng hay nên phân vân chẳng biết phải chọn quyển nào, dơ 2 quyển sách lên hỏi bố:

- Bố, con thấy 2 quyển này giống cô giáo ở trên lớp, nhưng mà lại không biết chọn quyển nào cả.

Bố không nhìn tôi, ánh mắt vẫn tập trung vào giá sách, ông tập trung đến mức không nghe thấy tôi hỏi. Thấy vậy tôi phải kéo áo bố nhắc:

- Bố, theo bố thì chọn quyển nào.

- À, hả, sách gì đây?

- Bố, sách nâng cao toán, lúc đi con đã nói với bố rồi mà.

Bố cười nhẹ rồi xoa đầu tôi nói:

- Bố quên, mà tùy con, con thích quyển nào thì mua.

- Nhưng mà con thấy 2 quyển đều hay con không chọn được.

Bố chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế hờ hững đáp

- Vậy thì lấy cả 2 cũng được.

Tôi nghe xong thích thú reo lên:

- Nay bố hào phóng thế.

Nhưng bố cũng chẳng mấy bận tâm đến niềm vui của tôi, chỉ lẳng lặng ra quầy thanh toán rồi trở về. Về đến nhà bố cũng chẳng nói với bà câu nào mà bỏ luôn ra vườn.

Bà nhìn tôi hỏi:

- Thằng bố mày làm sao đấy.

- Có sao đâu bà, nay bố còn mua cho cháu hẳn 2 quyển nâng cao đắt tiền nhất đây này. Bà thấy bữa nay bố con hào phóng không.

- Hào phóng, thế nên ráng mà học còn thi vào lớp chọn con ạ. Học lấy cái chữ thì đời mới khá lên được nghe không.

Tôi bĩu môi trêu bà:

- Khϊếp, bà nói câu này cháu thuộc lòng rồi ấy.

- Thuộc thì phải làm theo nhớ chưa.

- Cháu biết rồi mà, à cái Hương đâu bà, bố có mua cho nó quyển sách tập tô nét mà nó thích này bà.

- Nó mới theo cô Tươi đi chơi rồi.

Định hí hửng đưa luôn chó nó thích nhưng xem ra lại phải chờ mất rồi. Một chút buồn tôi đi vào bàn học, mở hai quyển sách nâng cao Toán ra xem, đúng là sách nâng cao có khác, toàn bài khó. Cứ thế mải mê nghiên cứu mẹ tôi về lúc nào tôi cũng chẳng biết. Mẹ ngó thấy tôi học thì hỏi:

- Bố đâu Chi.

- Bố ngoài vườn ạ, mà sao mẹ lại về, bình thường mẹ ăn cơm ở công ty mà, hay là chiều nay mẹ được nghỉ đúng không?

Mẹ chẳng trả lời tôi mà hớt hải đi luôn ra vườn, tôi nhìn cái bóng dáng vội vã của mẹ qua cửa sổ mà lắc đầu lầm bẩm:

- Chả hiểu bố mẹ hôm nay làm sao, chả để ý đến lời mình gì cả, chán.

Nói xong thì vươn vai mấy cái rồi đứng lên để phụ bà nấu cơm, bà thấy tôi định nhặt rau thì bảo:

- Thôi, con xem đi đón em về cứ để đấy bà nấu cho.

Tôi vâng dạ dắt cái xe đạp cũ đạp ra nhà cô Tươi đón em, cô Tươi là họ hàng xa với nhà tôi, chồng cô mất sớm, mất khi cô và chú còn chưa kịp có với nhau đứa con chung nào. Cô thương nhớ chồng nên cứ ở vậy chứ quyết không đi bước nữa.

Trẻ con trong làng đứa nào cũng thích tới nhà cô chơi, vườn nhà cô đủ loại hoa quả, thích gì cô cũng hái cho. Cô lại quý bọn tôi, nên ngày nhỏ tôi hay xin mẹ đưa ra nhà cô chơi mà mẹ ít khi cho đi lắm. Có cái Hương bố mẹ tôi bận nên mỗi khi bà mệt hay bận việc gì là hay đem qua gửi cô trông giúp. Nó chơi ở nhà cô nhiều bây giờ còn xán cô hơn cả mẹ, có những hôm tôi đón mà nó nhất quyết không về, cứ đòi ngủ lại với cô. Sau bố phải ra nó mới chịu về.

Lần này cũng thế, tôi cũng chẳng biết mình có đón được em về hay không nhưng tôi vẫn đi, mục đích chỉ để khoe với cô 2 quyển sách nâng cao mới mua và xem nhà cô có gì ngon thì xin mà thôi.

- Cháu chào cô ạ, cháu qua đón em về.

- Chi à, vào đây đã, ăn thạch không vào đây cô lấy cho.

Tôi mừng húm, biết ngay ra nhà cô thế nào cũng có gì đánh chén mà, dựa vội chiếc xe đạp bên hiên, tôi chạy tót vào nhà. Thấy cái Hương đang nhồm nhàm nhai thạch tôi bảo:

- Đi chơi cả buổi sáng không thèm về.

- Bà cho em đi mà.

- Ăn nhanh còn về ăn cơm.

Nó lại bổn cũ soạn lại, ngoảy ngoảy cái đầu nói:

- Không, em ăn với cô Tươi cơ, không về đâu.

- Cứ ở đây đi, lát chị về chị bảo bố, nay bố đang không vui đấy nhé, thế nào cũng no đòn.

Cái Hương nghe tôi dọa thì có vẻ cũng biết sợ, nhưng vẫn cố mặc cả:

- Cho em xem nốt tập này rồi về được không.

Tôi cũng thích ở nhà cô Tươi chơi nên đương nhiên là đống ý, mấy tập Tom và Jerry này cũng hay nên tôi và nó vừa xem vừa cười. Tới khi hết tập cái Hương buồn bã nói:

- Cô Tươi ơi, cháu phải về ăn cơm đã, chiều cô lại đón cháu nhé.

Cô Tươi gật đầu, chia cho chị em tôi mỗi đứa thêm mấy cái thạch rồi hỏi:

- Thế Chi có mang mũ cho em không.

- Chết, cháu quên mất.

- Lấy tạm cái mũ của cô đội cho em kẻo nắng, rồi nhớ đi cẩn thận nhé.

Chị em tôi vâng dạ chào cô rồi ra về, về đến nhà thì thấy bố lấy xe máy lao đi đâu đó. Còn mẹ thì nằm trên giường khóc, cảnh tượng ấy quen thuộc đến mức chẳng cần ai nói chị em tôi cũng biết bố mẹ lại vừa mới cãi nhau.

Khẽ thở dài tôi đi đến giường hỏi mẹ:

- Mẹ, bố lại đánh mẹ hả.

- Không, bố không đánh.

- Vậy sao mẹ khóc, bố mẹ cãi nhau à.

Mẹ lau nước mắt ngồi dậy nắm tay tôi hỏi:

- Chi, sáng con đi mua sách cùng bố đúng không.

- Vâng, bố mua cho con 2 quyển nâng cao toán luôn, để con lấy mẹ xem nhé.

- Thôi, thế con có thấy mẹ không?

Tôi chẳng cần suy nghĩ mà gật đầu cái rụp:

- Có, con thấy mẹ, à không bố thấy mẹ trước, nhưng bố bảo mẹ đang đi mua đồ cho công ty không được làm phiền. Mà nay mẹ không tăng ca nữa hả.

- À nay mẹ mệt nên xin nghỉ, thôi con ra kia chơi với em đi, mẹ nghỉ một lát.

Tôi ngoan ngoãn đi ra ngoài để cho mẹ nghỉ ngơi, thấy bà đang ngồi buồn ở cửa bếp tôi lại gần bảo:

- Mẹ cháu lại khóc bà ạ.

- Bà biết rồi, chúng nó cãi nhau cái gì ngoài vườn ấy, rõ khổ, không có kinh tế là thế đấy cháu ạ.

Cả hai bà cháu đều trầm lặng không nói gì nữa, cái Hương cũng không nghịch ngợm như mọi ngày mà ngồi im trong lòng bà mâm mê cái thạch.

Chờ mãi không thấy bố về, mẹ tôi cũng bảo mệt không ăn cơm nên bà chỉ xới hai bát nhỏ. Một bát bà bỏ thức ăn vào đưa cho tôi tự ăn, bát còn lại bà đút cho cái Hương.

Chẳng rõ do tâm trạng không vui hay là do chị em tôi đã ăn thạch bên nhà cô Tươi mà cả hai dều bỏ dở bát cơm.

Đến chiều muộn bố tôi mới về trong tình trạng say khướt, về đến sân bố vất luôn cái xe cho nó tự đổ rồi chạy ra góc sân nôn mửa. Hình như bố cũng chưa ăn gì, chỉ thấy nôn ra toàn nước.

Bà xót bố nên mắng:

- Cái thằng này mày đi đâu từ trưa đến giờ, làm cái gì mà say đến mức này hả con.

- Mẹ cứ kệ con, say cho bớt nhục.

- Nhục cái gì, làm sao mà nhục, làm ăn không may thì bị thế chứ có phải chơi bời phá phách gì đâu mà nhục mới nhã.

- Mẹ thì biết làm sao được, hiểu làm sao được nỗi nhục của cái thằng này chứ. Chẳng ai hiểu được cả…

Nói đến đấy bố lăn kềnh ra sân, người đè cả vào cái đống nước vừa nôn nhìn đến là gớm ghiếc. Bà đã già chẳng đủ sức dìu bố vào trong nhà nên gọi mẹ:

- Bích, Bích ơi mau đỡ thằng Quyền vào, nằm đây gió mày rồi cảm lại khổ.

Mẹ nãy giờ đứng ở cửa, nghe bà gọi mới lật đật đi ra, vừa chạm tay vào bố thì bố tỉnh lại. Bố nhìn mẹ, nhìn lâu lắm rồi lại phá lên cười. Bố cười mấy tiếng rồi lại lịm đi, bà với mẹ mỗi người một bên, tôi cũng chạy ra phụ cùng mọi người đỡ bố vào trong nhà.

Chỗ áo ướt của bố nhỏ cả bào chân khiến tôi suýt chút nữa thì nôn, bà thấy vậy thì bảo:

- Thôi Chi ra đi, ra rửa tay chân rồi lấy cho bà bộ quần áo của bố mày.

Bà không nói thì tôi cũng định buông tay, vội vã chạy đi rửa sạch tay chân bằng xà phòng, rửa mấy lần mà vẫn còn cảm giác ghê ghê.

Mẹ lau người và thay đồ cho bố xong thì lại khóc, lần trước bị bố đánh mẹ cũng chẳng khóc nhiều như bây giờ. Mẹ khóc đến xưng húp cả hai mắt vẫn chẳng chịu ngừng. Ai hỏi mẹ cũng chỉ lắc đầu không nói.

Không khí gia đình tôi một lần nữa lại rơi vào ngột ngạt, lâu lắm rồi, kể từ ngày mẹ đi làm công nhân đến nay tôi mới lại phải sống trong cái không khí đáng sợ ấy lần nữa. Ngột ngạt tới mức thở tôi cũng chẳng dám thở mạnh, cái Hương cũng giống tôi, chỉ lặng im nhìn bố, không cười đùa, không hát hò như mọi ngày.

Mẹ nhìn chị em tôi như thế thì ôm cả hai đứa vào lòng nói:

- Mẹ xin lỗi, xin lỗi hai con.

Tôi không biết tại sao mẹ phải xin lỗi chị em tôi, cũng muốn hỏi nhưng thấy mẹ buồn nên lại thôi.

- ------*-------*------

Mãi đến sáng hôm sau, khi chị em tôi chuẩn bị đi học, còn mẹ chuẩn bị đi làm bố mới tỉnh dậy. Hơi rượu vẫn còn nên bố ôm chặt đầu lắc mạnh mấy cái cho tỉnh táo. Mẹ thấy bố tỉnh thì vội vã chạy đi lấy cốc nước đưa cho bố dè dặt nói:

- Anh uống nước đi.

Bố không nói gì chỉ cầm cốc nước tu một hơi hết sạch. Uống xong bố định đưa lại cốc cho mẹ, thấy mẹ mặc cái áo công nhân quen thuộc thì khựng lại hỏi:

- Cô đi đâu.

- Em… em đi làm.

- Cô đi làm, cô vẫn còn muốn đi làm…

- Dạ, em.. em...

Trái ngược với sự cam chịu của mẹ, là cơn thịnh nộ của bố. Cứ thế bố thẳng tay đập mạnh cái cốc xuống nền nhà vỡ tan, tiếng vỡ khiến cho chị em tôi giật bắn mình phải ôm chặt lấy nhau cho đỡ sợ. Bà cũng từ ngoài sân chạy vào quát:

- Cái gì đấy, chúng mày lại làm sao đấy hả. Còn cái thằng này nữa, mày say khướt khườn khượt cả đêm qua nôn mửa hành nó giờ lại còn làm sao.

Bố không trả lời bà mà đi tới túm cằm mẹ, hai mắt vằn tia đỏ rực lên hỏi:

- Nghỉ, tao nói mày nghỉ ngay mày có nghe thấy không.

- Cái thằng này, nó không đi làm thì lấy cái gì mà đổ vào mồm. Mày càng ngày càng điên rồi đấy con ạ, thả nó ra.

- Mẹ thì biết cái gì, chuyện vợ chồng con, để con tự giải quyết.

Bà nhìn bố bằng ánh mắt thất vọng, đây là lần đầu tiên bố lớn tiếng quát lại bà như thế. Đau lòng bà nói:

- Phải tôi già rồi, làm gì biết cái gì, anh chị giờ có còn xem tôi ra gì đâu. Nhưng anh chị nhìn đi, nhìn hai đứa con anh chị dứt ruột đẻ ra đi, nhìn xem chúng nó đang sợ đến thế nào rồi hẵng cãi nhau tiếp.

Bà nói dứt câu bàn tay bố cũng buông thõng, bố nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt ấy 10 phần đều là day dứt. Còn mẹ thì không nhìn chúng tôi, cũng chẳng dám nhìn bà, chỉ cúi gằm mặt lí nhí nói:

- Anh cho em đi làm mấy hôm nữa, em làm đơn thôi việc rồi nhận lương sẽ nghỉ. Giờ mà nghỉ ngang thì người ta phạt, người ta không trả lương. Mà nhà mình thì lại đang khó khăn…
« Chương TrướcChương Tiếp »