Chương 98

“Đúng rồi, trước đây còn có một cô y tá trưởng đối với em cũng rất tốt, quan tâm em giốn như là người thân vậy, cô rất chiếu cố em…”

Nói tới đây thì cậu đột nhiên ngừng lại.

Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy điều này nhưng mà hắn giả vờ không có nghe thấy.

“Bởi vì có đoạn thời gian bệnh của em khá là nghiêm trọng, phải ở viện mà.” Tô Hồi nhanh chóng lược qua, “Đúng rồi, xe của anh dừng ở đâu vậy?”

Nếu như chỉ là ở viện bình thường thì Tô Hồi sẽ không căng thẳng đến vậy.

Ninh Nhất Tiêu nghĩ rằng, có thể là phương hướng điều tra của bọn họ đã sai ngay từ đầu, bên phía Từ Trị kia nếu đã dám làm thì nhất định sẽ lấp đi sạch sẽ, chỉ với nguồn lực của hắn ở trong nước sẽ rất khó có thể tra ra được.

Chắc là phải ra tay từ những gì Tô Hồi từng trải qua.

Nhưng thứ này vẫn luôn là plan B, nhưng mà nếu như có thể thì Ninh Nhất Tiêu vẫn bằng lòng nghe Tô Hồi tự mình nói ra, dù gì thì len lén điều tra người yêu cũ vẫn rất là thiếu đạo đức.

Tới sân bay, Tô Hồi liền chạy tới tập hợp với đám người giáo sư, Ninh Nhất Tiêu cũng đi tới chào hỏi mọi người, hơn nữa còn cố ý đưa cho giáo sư White tấm danh thϊếp của mình, từ phép lịch sự, giáo sư cũng đưa lại một tấm của mình, hắn nói mấy lời khách sáo rồi tạm biệt rời đi.

Tô Hồi nhìn hắn rời nhà ga mà cảm thấy lạc lõng. Tâm trạng thế này kéo dài mãi tới khi cậu lên máy bay, rõ ràng suốt cả đêm không ngủ nhưng mà lúc khởi hành chuyến bay vẫn không có một chút buồn ngủ nào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại mọi thứ tối qua vừa xảy ra.

Cậu không có ai để nói cả, cũng đã quen với việc biểu đạt h4m muốn khống chế ở trong đầu mình cứ giống như tự phân liệt ra một bản thân khác để nói với bản thân thể tiêu hóa bớt sức lực quá mức tràn trề trong kì hưng cảm này.

Lúc đến New York đã là buổi chiều, Tô Hồi một mình quay lại căn hộ nọ, Kem cực kì nhiệt tình mà tới nghênh đón cậu, nó vừa cọ vừa li3m khiến cho Tô Hồi cười không được khóc không xong.

“Mày với ai cũng nhiệt tình vậy sao?” Tô Hồi chạm đầu ngón tay lên cái đầu mũi ươn ướt của nó, ‘Mỗi vị khách mày đều sẽ vậy sao?”

Kem gâu một tiếng rồi vẫy vẫy đuôi.

“Thật sao.” Tô Hồi giả vờ tức giận, “Vậy đổi thành người khác mày cũng đòi ôm à?”

Kem do dự một lúc rồi vẫn gâu một tiếng.

“Vậy mày đi ôm người khác đi.” Tô Hồi đứng dậy, nhưng mà cậu đi đến đâu thì Kem liền đi theo tới đó, không rời một bước.

“Con chó con ngốc nghếch.”

Nhân lúc có đủ sức lực, hiệu suất làm việc cũng tới gần đỉnh cao, mỗi ngày Tô Hồi đều chạy suốt từ phòng làm việc rồi lại tới khách sạn, tăng cả để nhanh chóng làm cho xong món đồ nghệ thuật của Bella, bởi vì thể lượng lần này rất lớn, chiếm diện tích gần bốn trăm mét vuông cho nên Tô Hồi còn mang theo bốn năm học sinh cùng nhau làm.

Đầu tiên là cậu xem ảnh sưu tập của Chloe rồi lại điều chỉnh lại rất nhiều, lại còn tự mình treo mỗi một tác phẩm lên để chinh sửa ánh sáng để có một góc nhìn đẹp nhất.

Cuối cùng đến cả Chloe cũng nhịn không được mà khen, “Eddy, cậu không nên chỉ làm một trợ giảng.”

Tô Hồi cười một cái, “Làm trợ giảng cũng được mà, tôi không quan tâm đến chức vị lắm, có hay không đều giống như nhau cả.

“Ý của cô ấy là cậu nên làm một nghệ thuật gia lớn mới được.” Bella cười nói, “Chút nữa kết thúc công việc chúng ta đi ăn cái gì ngon ngon đi, coi như là tiệc ăn mừng được không? Triển lãm lần này là sự hợp tác của hai người, bây giờ bên truyền thông đều đang lan truyền nói là sự kết hợp của hai hình thức nghệ thuật đấy.”

Chloe gật đầu, cô cũng mời Tô Hồi, “Tôi đồng ý hai tay, đi cùng nhau đi.”

Đang nói thì có một bóng người rất quen thuộc tới gần, “Đi ăn à? Tôi cũng muốn đi! Sao có thể không dân theo tôi đi cho được.”

“Luka, sắp kết thúc rồi anh mới tới.” Bella giả vờ giận dỗi.

“Tôi đã nói là gọi tôi Cảnh Minh rồi mà, tiểu thư Jones.” Cảnh Minh cười một cái, “Không phải là do có chuyện làm lỡ mất sao, nói rồi đấy mấy cậu không được bỏ tôi lại đâu đấy.”

“Vậy thì miễn cưỡng cho đi vậy.”

Cứ như vậy Tô Hồi cũng đi theo đám Bella tới một nhà ăn ở quảng trường Hudson, bên trong có rất nhiều người, Bella quen với chủ nhà hàng nên ông đã để lại vị trí tốt nhất cho cô, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh đêm ở quảng trường Hudson từ trên cao xuống.

“Rượu ở đây cũng được lắm đấy.” Bella đưa áo khoác cho phục vụ, “Mọi người xem thử xem ăn cái gì đi.”

Tửu lượng của Tô Hồi không được tốt lắm, cậu sợ mình trong kì hưng cảm uống say sẽ làm ra những chuyện gì không lường được nên chỉ gọi ly cocktail nồng độ thấp.

Cảnh Minh nhìn thấy ly cocktail của cậu được mang lên thì lại nhớ tới một chuyện thú vị, “Đoạn thời gian trước đây tôi có hẹn Shaw ra uống rượu, cậu ta nói ngày hôm sau có công việc nên không uống, tôi cứ lừa cậu ta mãi, nói là uống chút rượu cocktail không sao cả.”