“Nhân viên nói có, anh cũng là lần đầu tiên tới đây.”
Tô Hồi nhìn về phía hồ, trên mặt hồ có mấy con vịt hoang dã nhỏ nhỏ đang bơi, cậu thấy rất phấn khích không khỏi kéo cổ tay Ninh Nhất Tiêu lại, “Anh nhìn bên kia kìa, mấy con này hình như là vịt đầu xanh nhỉ.”
“Đó không phải là uyên ương à?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.
“Chắc không đâu, ở nước ngoài có uyên ương không?”
Hai người đều không chắc chắn, cứ trò chuyện câu có câu không như thế, Ninh Nhất Tiêu không biết lấy từ đâu ra một cái túi đồ ăn nhỏ nhỏ đưa cho Tô Hồi, Tô Hồi nhờ chút lương thực này mà thu hút được rất nhiều chim nhỏ tới, có chim sẻ, bạc má và ngỗng thiên nga tới.
“Càng ngày càng nhiều.” Tô Hồi ngồi xổm xuống cho chim ăn, cậu cười cười quay đầu lại, “Ninh Nhất Tiêu, anh coi nó…”
Khi Tô Hồi vừa quay đầu lại thì bỗng dưng khựng lại, Ninh Nhất Tiêu đang ngồi trên cái ghế dài ở bên cạnh cậu, trên vai bên phải có một con chim oanh châu Âu màu xanh lam nhỏ nhỏ, Tô Hồi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó.
“Đẹp quá đi…” Cậu muốn tới gần nhưng mà lại sợ dọa sợ nó nên cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Lúc sắp ấn xuống nút chụp thì Ninh Nhất Tiêu đúng lúc quay đầu sang nhìn con chim nhỏ trên vai, góc nghiêng rất anh tuấn.
Quả nhiên, vừa chụp tấm ảnh xong thì Ninh Nhất Tiêu định sờ đầu con chim nhỏ, vừa giơ tay lên nó đã sợ bay đi mất.
Thật sự là giống y hệt như Tô Hồi vậy.
“Cho anh xem ảnh em chụp đi.” Ninh Nhất Tiêu không định đứng dậy.
Tô Hồi bước sang, “Em cảm thấy cũng được.” Cậu đưa điện thoại cho Ninh Nhất Tiêu, “Anh xem thử đi, đẹp lắm đúng không. Oanh châu Âu được gọi là “Chim của Thượng đế” đấy, em còn tưởng là mùa đông sẽ không thấy được nó, nó đẹp quá đi mất.”
Cậu nói với Ninh Nhất Tiêu bằng một giọng rất thành khẩn, “Đây là một điềm báo tốt đấy, anh năm nay nhất định sẽ vô cùng thuận lợi, muốn gì được nấy.”
Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên rồi trả điện thoại cho cậu.
Có thật là muốn gì được nấy không?
“Em có thấy ở đây khá tốt không?” Hắn hỏi Tô Hồi, “Em chắc là rất thích những nơi thế này nhỉ.”
“Ừm.” Tô Hồi gật đầu, “Em có lúc rất muốn có thể trốn vào những nơi như thế này, không có ai cần tới em cả, chỉ để em một mình yên tĩnh ở đó thôi, đi dạo bên bờ hồ rồi năm trên thảm cỏ mà ngẩn người, tóm lại là sẽ làm rất nhiều chuyện không có tác dụng gì cả, cứ vậy được thì quá tốt rồi. Em rất sợ bị ép bước đi, ghét cảm giác ra quyết định gì cũng bị bắt ép, sống ở trong thành phố mỗi giây một phút đều có người push em, mệt thật sự luôn.”
Ninh Nhất Tiêu rất hiểu ý cậu, cuộc sống của Tô Hồi rất là cần có không gian, cần phải có thời gian trống.
Nếu như là bị bắt ép quá thì cậu sẽ chọn trốn đi, biến mất không tìm thấy được giống như một con chim vậy.
“Giáo sư mới gửi tin nhắn cho em, ông hỏi em có muốn đi cùng với bọn họ không.” Tô Hồi vừa trả lời tin nhắn vừa nói.
Ninh Nhất Tiêu đứng dậy định lái xe đưa cậu tới sân bay.
“Giáo sư của em nhìn người cũng không tồi.”
“Vậy sao? Ông ấy rất tốt bụng.” Tô Hồi nhịn không được mà cảm thán, “Nếu như không phải bởi vì có ông ấy thì em căn bản không có ngày hôm nay đâu, lại còn có thể làm trợ giảng trong trường học tốt như vậy, đúng là mơ cũng không dám mơ đẹp vậy.”
Đây là lần đầu tiên Tô Hồi không kháng cự kể về chuyện xảy ra sau khi bọn họ chia tay.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu thật ra có hơi khó hiểu, cho dù là người thân trong nhà của Tô Hồi kế nhau rời đi, thì cậu cũng không đến mức phải lưu lạc tới mức này, trong đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đã từng bảo Carl tìm người đi điều tra nhưng mà cách cả một đại dương như vậy, sự sai biệt tin tức rất khó có thể tránh được, cần phải đổi hết từ mối quan hệ này tới mối quan hệ khác, cho đến bây giờ vẫn không thể tìm được tin tức nào có giá trị cả.
Tô Hồi từ đầu tới cuối đều không từng nhắc tới, thậm chí còn tránh né vấn đề, hỏi cậu cũng không có kết quả gì chỉ dẫn tới tác dụng ngược.
Nhưng mà nhưng khả năng mà Ninh Nhất Tiêu có thể nghĩ tới chỉ có vài nguyên nhân mà thôi, mấy người này của nhà họ Quý không còn nữa thì người hưởng lợi chỉ có thể là Từ Trị.
Ông ta dùng thủ đoạn gì thể ăn hết tất cả thì không thể biết được.
Tô Hồi vẫn còn tiếp tục khen ngợi giáo sư White, Ninh Nhất Tiêu hồi thần mỉm cười nói: “Bên cạnh em có rất nhiều người rất tốt.”
Tô Hồi rất tán đồng điều này, đại khái là bởi vì ở trong kì hưng cảm nên lúc cậu nói chuyện thì suy nghĩ đi nhanh hơn là ngôn ngữ, trong đầu nghĩ tới cái gì liền nói ra không kịp suy nghĩ, tốc độ nói rất nhanh.