[Đi gặp anh đi, ngay bây giờ luôn.]
Những lời này đều không là những lời mà Ninh Nhất Tiêu sẽ nói, mà nó lại càng giống như là một lời hối thúc của một bản thân khác hơn, Tô Hồi rất rối loạn, cậu lập tức đứng dậy, nhìn thấy chai rượu trên tủ rượu thì cậu định chuốc say hoàn toàn bản thân mình, ngủ thẳng một giấc tới ngày hôm sau thì sẽ không cần phải nghĩ cái gì nữa.
Và cậu cũng thật sự làm như vậy.
Ninh Nhất Tiêu một mình ngồi ở trong phòng im lặng ngắm nhìn cảnh hồ bên ngoài, hắn lại nhanh chóng nhớ tới dáng vẻ lúc mà Tô Hồi coi phim, rất chăm chú, vừa có vẻ biếng nhác vừa xinh đẹp, quanh người cậu hình như lúc nào cũng có một lớp khói vây quanh, mông lung khiến cho người khác phải tưởng tượng.
Vì để cho bản thân đừng nhớ tới cậu nữa nên Ninh Nhất Tiêu mở laptop lên bắt đầu xử lí công việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa chớp mắt đã tới mười giờ tối, điện thoại đột nhiên rung lên, hắn còn tưởng là Tô Hồi nên lập tức ngẩng đầu lên xem, kết quả thì lại nhìn thấy một số điện thoại mà hắn không muốn nhận nên không để ý nữa.
Tô Hồi sẽ không gọi điện thoại cho hắn vào lúc này.
Ninh Nhất Tiêu kéo mắt kính xuống, hắn nhắm mắt lại bóp lên sống mũi/
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ cửa.
Ninh Nhất Tiêu lại đeo mắt kính lên, hắn đứng dậy mở cửa phòng ra, ai ngờ tới người đứng trước cửa phòng thế mà lại là Tô Hồi.
“Sao lại tới đây?”
Gò má cậu ửng hồng, từ tai tới cổ đều đỏ bừng lên, trong tay còn cầm một chai whisky đã uống được một nửa.
“Uống rượu rồi hả?” Ninh Nhất Tiêu lấy chai rượu từ trong tay cậu ra.
Tô Hồi gật gật đầu, cậu không mặc áo ngoài, chỉ có một cái áo sơ mi mỏng, cổ áo cũng mở rộng ra. Cậu cười một cái thật biếng nhác với Ninh Nhất Tiêu, “Em có thể vào trong được không?”
Ninh Nhất Tiêu nắm cánh tay cậu dãn cậu vào rồi đóng cửa lại.
“Tô Hồi, em chỉ có khi nào uống say rồi mới dám gặp anh sao?”
Tô Hồi không trả lời, trán của cậu đỏ lên, trông cứ giống như mấy bạn nhỏ dán trán lên kính cửa sổ ngắm nhìn thế giới bên ngoài để lại một dấu đỏ rất đáng yêu.
“Ninh Nhất Tiêu…” Cậu bước tới vùi đầu trên vai Ninh Nhất Tiêu nhưng mà lại không nói gì cả.
“Sao vậy?” Ninh Nhất Tiêu giơ tay lên nhẹ nhàng xoa lên trán cậu, hắn cũng tháo luôn cả cái dây cột tóc nhỏ ở phía sau.
Tô Hồi không trả lời, cậu nhón chân lên hôn hắn, hơi hé miệng ra, vừa thở d0c vừa đưa men say vào đầu lưỡi hắn.
Quấn lấy được một lúc Tô Hồi bắt đầu mệt, gót chân rơi về lại mặt đất, cậu cũng buông ra.
Ninh Nhất Tiêu vuốt lên gò má cậu, “Tô Hồi,em không cần vì cảm kích mà làm những điều này, anh chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho em một lần thôi, không có yêu cầu gì kahcs, không cần em làm gì để báo đáp hết, đây không phải là giao dịch.”
Tô Hồi mím môi lại, đôi mắt ươn ướt y hệt như trẻ con vậy, cậu giơ tay ra câu lấy cổ Ninh Nhất Tiêu rồi hôn từ môi đến cằm hắn, cậu còn cắn lên cổ áo của cái áo cao cổ màu đen của hắn như mèo con vậy.
“Đợi em tỉnh táo lại rồi lại hối hận.” Ninh Nhất Tiêu đỡ eo cậu.
“Không hối hận.” Gióng của Tô Hồi khác với lúc bình thường, nó mang theo một chút ướŧ áŧ bị h4m muốn tẩm ướt.
Cậu nhón chân lên hôn vành tai của Ninh Nhất Tiêu, rồi lại giơ tay lên lấy mắt kính của Ninh Nhất Tiêu xuống, cậu nhìn vào mắt hắn mà nói: “Em chính là muốn…”
Bởi vì hôm nay là sinh nhật, là một ngày đặc biệt nên Tô Hồi chọn nhắm mắt lại phóng túng lần cuối cùng.
Cậu là một thể mâu thuẫn kết hợp từ sự đơn thuần và cả duc v0ng, ánh mắt trong sáng nhưng mà eo lại mềm nhũn dựa lên người Ninh Nhất Tiêu, giống như là tuyết tan chảy vậy, tình yêu và duc v0ng hòa trộn lại với nhau chảy khắp người Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu vốn muốn làm một quân tử đàng hoàng.
Sắc trời thâm trầm đậm màu, chim lội thỉnh thoảng sẽ dừng lại ở tâm hồ, nhưng rồi lại nhanh chóng bay xa. Tô Hồi nằm trên giường của Ninh Nhất Tiêu, từng chiếc lông vũ bị giật xuống rơi trên sàn nhà, cậu cảm thấy lạnh nên ôm Ninh Nhất Tiêu thật chặt rồi dùng hết cái hôn này tới cái hôn khác vừa dài vừa dính nhớp để sưởi ấm.
Ninh Nhất Tiêu thay cậu lấy bông tai xuống rồi xoa lên tai cậu, hắn cong ngón tay lại, khớp tay được bao lại bởi lớp găng tay bằng da lướt qua sống mũi của cậu rồi đến chóp mũi.
“Há miệng.”
Tô Hồi sau khi uống say thì rất là nghe lời, cậu ngoan ngoãn giơ lưỡi ra mặc cho khớp ngón tay cong lại của hắn đùa nghịch cái khuyên lưỡi.
Bọn bọ đều bị ướt, thật sự là quá chịu nổi nên Tô Hồi ngậm lại ngón tay của hắn.
Cậu đột nhiên nhớ tới lời mà nữ chính trong bộ phim điện ảnh vừa rồi từng nói.
[Mỗi một ngày đều có thế là ngày cuối cùng của chúng ta.]