- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 94
Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
Chương 94
“Anh cũng quay về đi, nhớ đi ngủ sớm.”
Tô Hồi nhỏ giọng nói một câu xong thì liền đi vào đóng cửa lại, cậu đặt bánh kem lên cái bàn ở một bên, cậu tựa lưng lên cửa. Trong phòng rất yên tĩnh, nhịp tim của cậu càng trở nên rõ ràng hơn, nhiệt độ cái ôm của Ninh Nhất Tiêu vẫn còn sót lại.
Cậu không thể nào kiểm soát được suy nghĩ đang nhảy nhót của mình, sự hưng phấn bị cố ý đè ép xuống lúc trước mặt Ninh Nhất Tiêu cũng được giải phóng, nó khiến cho cậu bắt đầu nhỏ giọng tự nói một mình.
“Trụ sở tạp chí ở Los Angeles cho nên mới tới Los Angeles, thuận tiện tới gặp mình luôn, thuận tiện dùng luôn cả vé quà tặng của bọn họ, thuận tiện đặt một cái bánh kem sao? Ở đây liệu có dịch vụ bán bánh kem không nhỉ…”
Cậu nhìn thấy số điện thoại nội tuyến trên bàn, cậu lấy lên rồi len lén gọi điện cho khách sạn giống như vào sáu năm trước, cậu lần đầu ở chung một phòng với Ninh Nhất Tiêu vậy.
Nhưng mà ở đây có tủ rượu, không cần cậu phải gọi điện chọn món nữa, Tô Hồi chỉ muốn làm rõ chuyện ra thôi.
Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy, Tô Hồi mở miệng một cách chột dạ, “Chào cậu, cho hỏi có bánh kem không?”
“Bánh kem?” Đối phương hỏi, “Ngài cần đồ ngọt ạ?”
“Ờm…Cả một cái bánh kem lớn luôn, bánh kem sinh nhật, nhân anh đào, kem bơ màu hồng nhạt…”
Giọng của đối phương rất áy náy, “Thật là xin lỗi, bên chúng tôi không có dịch vụ đặt bánh kem ạ, chỉ có một vài loại bánh ngọt hiện có thôi, có brownie, bánh kem Napolitain và bánh kem cheese, ngài có cần không ạ?”
“Chỉ có chừng này thôi ạ?” Tô Hồi thủ dò hỏi xem.
“Đúng vậy thưa tiên sinh..”
“Đặt trước một ngày cũng không được sao?” Cậu vẫn không tin lắm.
“Thật là xin lỗi, bên chỗ chúng tôi chủ yếu chỉ cung cấp dịch vụ hoạt động ngoài trời và khách sạn thôi ạ, về phần cung cấp đồ ngọt và món ăn có thể không được toàn diện lắm, nếu như cần tổ chức sinh nhật thì bánh sinh nhật bên ngài tự chuẩn bị thì tốt hơn.”
“Cảm ơn.” Tô Hồi cúp điện thoại, nhịp tim của cậu đập càng nhanh hơn.
Cái bánh kem này bên đây không phục vụ, nó là do Ninh Nhất Tiêu chuẩn bị trước.
Cậu có chút vui mừng, nhưng cùng lúc đó cậu cũng lại không ngừng đè nén sự vui mừng của mình, cậu không ngừng nói với bản thân rằng có lẽ hắn chỉ muốn trả lại một buổi sinh nhật mà thôi.
Tô Hồi giống như quay trở lại dáng vẻ mới yêu lần đầu năm hai mươi tuổi, cậu không làm gì cả nhưng mà gò má lại nóng lên, đầu óc hỗn loạn, trong đầu chỉ có mỗi một mình Ninh Nhất Tiêu.
Thật đáng sợ.
Cậu nằm nhoài ra bàn, đầu cứ đập lên mặt bàn hết cái này tới tới khác để khiến bản thân bình tĩnh lại.
Ninh Nhất Tiêu là bạn trai cũ cũ cậu, lúc đầu còn là do cậu tự chọn rời đi, bây giờ như vậy thì tính là gì đây?
Tô Hồi không khỏi giơ tay hai trống rỗng ra, kiểm tra những vết chai trên tay và còn cả nhưng vết bỏng, vết thương bị mảnh sứ vạch qua trước đi đi làm thuê để lại, có nhiều cái đã không nhìn rõ nữa rồi, nhưng mà đối với Tô Hồi mà nó thì nó là những vết sẹo cực kì rõ ràng.
Cậu lại nhanh chóng nhớ tới những vết thương trên người mình, cậu cảm thấy đầu của mình cứ như bị dìm vào trong nước lạnh.
Con đường phía trước của Ninh Nhất Tiêu thật sáng lạn, hắn có vô số đối tượng để lựa chọn – tốt nhất là có người có một gia thế tốt lành, có thể giúp đỡ được cho sự nghiệp của hắn, có trạng thái ổn định, trưởng thành và cởi mở, người sẽ không đem lại phiền phức cho Ninh Nhất Tiêu.
Người thích hắn có quá nhiều, gom hết tất cả lại thì Tô Hồi có lẽ là người không thích hợp nhất, không xứng đôi nhất trong số đó, cho dù cậu có không trưởng thành đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên nằm mơ xa vời được.
Khả năng của điều này quá thấp, cho dù Ninh Nhất Tiêu thật sự nói vẫn còn thích cậu vào lúc này đi nữa thì cậu cũng không có dũng khí để chấp nhận.
“Tô Hồi, đừng có mong ước viển vông nữa.” Cậu nằm nhoài ra bàn tự cảnh cáo bản thân.
Bọn họ cùng lắm cũng chỉ là bạn giường an ủi lẫn nhau mà thôi, một khi con người trời định kia của Ninh Nhất Tiêu xuất hiện thì giấc mơ này sẽ giống như giày thủy tinh và chiếc xe bí ngô sẽ biến mất vào lúc mười hai giờ, Tô Hồi bắt buộc và cũng nhất định phải rời đi.
Nhưng mà giây tiếp sau đó, cậu hình như lại xuất hiện ảo giác.
Giọng của Ninh Nhất Tiêu xuất hiện ở ngay bên tai phải của cậu.
[Em rõ ràng là rất thích anh cơ mà.]
[Còn yêu anh mà, đúng không nào?]
Tô Hồi nhìn về phía bên phải, ở đó không có gì cả.
Khác với lúc mà bệnh nặng nhất, cậu phân biệt được rõ đó là ảo giác, nhưng mà “âm thanh” của Ninh Nhất Tiêu cũng không vì thế mà biến mất.
[Tại sao lại không nói thẳng ra? Em rõ ràng là rất thích anh cơ mà.]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 94