Chương 93

Tối nay…

Tô Hồi rất muốn ở chung với Ninh Nhất Tiêu, càng lâu càng tốt, cho dù chỉ là đi dạo trò chuyện trong mảng rừng bên hồ này thôi, nhưng mà cậu lại muốn nói “Không biết”, cậu không có cách nào để nói ra khỏi miệng thứ cậu thật sự muốn.

Đại bộ phận cậu muốn đều thực hiện được rồi, bởi vì đến California, cho dù không ở trong cùng một thành phố nhưng mà cũng hi vọng có thể gặp được Ninh Nhất Tiêu một lần, cậu gặp được rồi, không chỉ như thế, cậu còn đơn độc xem một bộ phim điện ảnh ngoài trời với hắn, điều này đã rất gần với buổi hẹn hò lí tưởng trong ảo tưởng của cậu, Ninh Nhất Tiêu thậm chí còn chúc mừng sinh nhật cậu.

Đến bản thân Tô Hồi còn không nhớ tới sinh nhật của mình.

Theo lí mà nói thì không nên không đòi thêm gì khác, đòi quá nhiều sẽ khiến đối phương bỏ chạy đi mất. Tô Hồi vẫn luôn nhớ tới sự nhiệt tình quá đáng của mình trong kì hưng cảm đã dọa sợ mấy người bạn vừa mới quen biết, quan hệ giữa người với người phải giữ gìn khoảng cách, nếu không sẽ không được dài lâu.

“Em…” Tô Hồi khựng lại, ánh trăng đuổi theo phía sau bóng lưng hai người, “Hay em về khách sạn đi.”

Cậu mất tự nhiên mà nhấc bánh kem lên một chút, “Đem cái này về chia cho mọi người luôn.”

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên mở miệng, “Không được.”

Tô Hồi hơi ngẩn ra, cậu không rõ “Không được” mà hắn nói là chỉ về khách sạn hay là chia bánh kem nữa.

“Đồ anh mua, không được cho người khác ăn.” Ninh Nhất Tiêu nói một cách cường thế, “còn về khách sạn thì cách xa đây quá, ngược lại thì ở đây gần sân bay hơn, nếu như em không để ý thì nơi đây cũng có cung cấp chỗ ở, còn có cả nhà trên cây.”

“Nhà cây?” Tô Hồi nổi hứng lên, “Nhà ở trên cây thật sao?”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Ừm, có cửa sổ đối diện với mặt hồ, đẹp lắm.”

Tô Hồi vốn đã xao động rồi Ninh Nhất Tiêu còn cho thêm một kích chí mạng nữa.

“Nghe nói ở đó có rất nhiều chim, may mắn thì còn có thể gặp được chim gõ kiến đầu đỏ.”

Tô Hồi lập tức gật đầu, “Em muốn ở, em muốn xem chim con, vậy bọn nó khi nào sẽ xuất hiện? Em có cần phải mua lương thực gì trước không, ở bên này có cung cấp không? Nếu như bọn nó tới phòng em thì em có thể cho bọn nó ăn không?”

Ninh Nhất Tiêu nhịn lại không cười, hắn giả vờ như rất bình tĩnh, “Tí nữa hỏi thử xem.”

Tới khu phòng ở, nhân viên dẫn bọn họ tới khu vực có cảnh quan đẹp nhất rồi bảo bọn họ tự mình chọn.

“Ở đây ngài đặt hai căn phòng, bên này là nhà trên cây cảnh hồ nước, có thể tùy ý chọn hai cái tùy theo ý thích của hai vị.”

Hai căn?

Tô Hồi giờ mới nhận ra mình đã hiểu lầm, Ninh Nhất Tiêu không định giữ cậu lại làm cái gì cả.

Cậu mím môi, do cảm thấy mình nghĩ quá nhiều nên hơi ảo não.

“Em chọn đi.” Ninh Nhất Tiêu nói.

Tô Hồi gật đầu, cậu chỉ vào căn phòng nhỏ trước mắt, “Cái này đi.”

“Tôi lấy căn phòng ở phía bên trái này, cảm ơn.”

Nhân viên mỉm cười gật đầu, đưa mật mã cho bọn họ xong liền rời đi, “Chúc hai vị có một buổi tối tốt lành.”

Nhà gỗ này ở trên không như một cái l*иg chim cực lớn được cố định ở trên cây, cần phải đi trèo thang mới lên đó được.

“Có thích không?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

Tô Hồi gật gật đầu, “Đẹp lắm, nhưng mà cái này có bao trong vé quà tặng mà tạp chí cho anh không?”

“Có bao.” Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, hắn giơ tay lên phủi một chiếc lá rơi trên vai Tô Hồi đi một cách rất tự nhiên.

Tô Hồi không quá tin hắn, “Nào có chuyện gì tốt như vậy?”

“Vốn cũng là do bọn họ xin anh chấp nhận phỏng vấn mà.” Ninh Nhất Tiêu bước tới gần hơn, hắn cúi đầu xuống, giọng rất trầm, “Tô Hồi, chuyện tốt còn có rất nhiều.”

Câu nói này làm cho Tô Hồi cảm thấy có hơi chua xót, nhưng mà cậu vẫn ngẩng mặt lên gật đầu với Ninh Nhất Tiêu một cái, “Ừm, anh nói đúng, cảm ơn anh.”

“Không cần đâu.” Ninh Nhất Tiêu sửa lại cổ cái sơ mi bên trong cái áo len của cậu, “Em hôm nay đã nói quá nhiều lời cảm ơn rồi, nhưng mà em cũng đã ở bên cạnh anh đón sinh nhật rồi mà, không phải sao?”

Tô Hồi tin là sẽ có rất nhiều người bằng lòng đón sinh nhật với Ninh Nhất Tiêu.

Chỉ là chuyện may mắn như vậy cứ lại rơi trên đầu cậu, mà cậu lại vì lời hứa chưa thực hiện được trong quá khứ nên rất muốn bù đắp lại.

“Ôm một cái không?”

Tô Hồi thấy hắn giơ hai tya ra, cậu cảm thấy Ninh Nhất Tiêu thật kì lạ, rõ ràng hắn có thể bất chấp tất cả trực tiếp hôn cậu nhưng mà hắn lại hỏi cậu có được hay không trước khi ôm.

“Ừm.” Tô Hồi tới gần, cậu giấu sự yêu thích của mình đi mà ôm hắn như một người bạn thật sự vậy.

Ninh Nhất Tiêu thì lại xoa đầu cậu dịu dàng mà nói với cậu “Ngủ ngon”.

Tô Hồi lui ra, cậu cười một cái rồi quay người leo lên cái thang bằng gỗ nọ, cậu lên trên nhà gỗ rồi mở cửa ra, lúc quay đầu lại cậu thấy Ninh Nhất Tiêu vẫn còn đứng ở dưới cây đang nhìn cậu, hắn cong khóe môi lên cười rất thân sĩ.