Đây là lần đầu tiên bọn họ cực kì chuyên chú coi hết một bộ phim hoàn chỉnh, không có làm chuyện gì làm mất tập trung cả.
Nhưng cùng lúc đó, Ninh Nhất Tiêu cũng phát hiện ra, hóa ra cho dù có không làm gì cả thì hắn cũng không thể chuyên tâm vào nội dung phim, bởi vì bản thân Tô Hồi chính là một mối vấn vương lớn nhất.
Cho dù hắn không làm gì cả, chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh cậu thôi nhưng mà hắn vẫn không thể kiềm chế được đi suy nghĩ mọi thứ về Tô Hồi.
Lúc bộ phim sắp kết thúc, trên bờ có người đi qua nhưng mà Tô Hồi quá chăm chú nên không chú ý tới, cho đến khi một chiếc thuyền nhỏ lái từ bên bờ qua đây đi vòng tới phía sau con thuyền của bọn họ.
Tô Hồi ngẩng đầu lên thấy hai nhân viên.
“Chúng tôi tới đây đưa một ít đồ.”
Tô Hồi nhỏ giọng nói cảm ơn rồi tiếp tục quay đầu lại coi phim, một phút sau chiếc thuyền nhỏ kia cũng rời đi.
Trên màn ảnh, nữ chính cầm guitar lên hát bài hát mà cô sáng tác.
[Người là tất cả những gì mà tôi cầu mong.]
[Nhưng mà người đã không còn ở đây nữa rồi.]
Tô Hồi bỗng dưng cảm thấy buồn, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại mở miệng vào lúc này, giọng hắn trầm thấp mà lại rất dịu dàng.
Hắn hỏi, “Tô Hồi, hôm nay là tháng nào ngày nào, em biết không?”
Tô Hồi nhớ lại, “Tháng 2…”
Cậu bỗng dưng khựng lại rồi quay đầu nhìn Ninh Nhất Tiêu, “….Ngày 28?”
Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên, trên đầu gối hắn có đặt một cái bánh kem sinh nhật cực kì đẹp mắt, hắn còn lấy tay bảo vệ một ngọn nến đang cháy, “Xem ra em thật sự không nhớ gì hết.”
Tô Hồi còn không biết hắn đốt nến từ lúc nào, cậu cũng không hỏi ra, chỉ nhíu mày lại nhìn đốm lửa nhỏ nhỏ đó.
Ánh sáng của màn ảnh bên bờ chiếu sáng lên bên góc mặt hai người, đan xen nhau tạo nên một bóng hình mê li, mộng mơ, cái bóng còn gần nhau hơn cả người thật, cứ như là một cái cái ôm thân mật vậy.
Tiếng guitar vẫn còn đang tiếp tục, giọng nữ ngâm hát như là sóng gợn lăn tăn vậy.
[Tôi chỉ muốn thử thêm một lần nữa
Tôi chỉ muốn có được một buổi tối
Cho dù điều này là sai trái.]
Ninh Nhất Tiêu hơi hơi cúi người tới gần bên mặt của Tô Hồi, giữa môi và tai cahcs nhau một vũ trụ nhỏ mập mờ, mà bông tai sao Thổ đang đung đưa trong đó.
“Bạn nhỏ không trưởng thành này, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tô Hồi không biết nên hình dung khoảnh khắc này như thế nào.
Trong cuộc đời của cậu hình như rất lâu rồi không có xảy ra những chuyện tốt đẹp như thế này, từ lúc chia xa Ninh Nhất Tiêu, mọi thứ đều là một màu xám ảm đạm không ánh sáng, nhưng mà từ lúc Ninh Nhất Tiêu xuất hiện lại lần nữa thì hắn đã cho cậu một buổi tối đẹp như mơ vậy.
“Cảm ơn.”
Tô Hồi hơi cúi đầu xuống, bông tai hơi đung đưa nhẹ, cậu nhìn lên Ninh Nhất Tiêu bằng một ánh mắt ươn ướt, “Em bây giờ phải thổi nến ạ?”
Lúc cậu hỏi rất là ngoan ngoãn, còn mang theo một chút dè dặt.
“Đều được hết.” Ninh Nhất Tiêu, “Tùy em thích.”
Tô Hồi mím môi, cậu nhắm mắt ước nguyên một cái thật nhanh và cũng thật ngắn.
Thật ra cũng không thể coi là nguyện vọng gì cả, đối với một người bình thường mà nói thì rất là dễ dàng, thậm chí là lãng phí, nhưng mà Tô Hồi chỉ dám đòi như thế thôi.
[Tôi muốn mãi mãi ghi nhớ buổi tối này.]
Cậu mở mắt ra, thở tắt ngọn nến rồi cười một cái với Ninh Nhất Tiêu.
“Ước cái gì thế?” Ninh Nhất Tiêu cố ý hỏi.
Tô Hồi lắc đầu, cậu cầm dao lên nghĩ xem phải cắt thế nào mới được, “Nói ra thì không linh nghiệm nữa mất.”
Ninh Nhất Tiêu vốn là định đùa cậu nhưng mà thấy cậu nghiêm túc như vậy thì hắn vẫn chọn từ bỏ những ý nghĩ ác liệt này đi.
Sau khi cắt ra Tô Hồi mới phát hiện hóa ra bên trong là nhân anh đào, nó thơm nồng chua chua ngọt ngọt, cậu ăn một miếng bánh rất lớn còn Ninh Nhất Tiêu chỉ ăn một miếng nhỏ.
“Anh không ăn nữa sao?”
“Ừm, ngọt quá.” Ninh Nhất Tiêu không quá thích ăn đồ ngọt, bình thường gần như là không ăn, gần như mỗi lần hắn ăn đều là cùng với Tô Hồi.
“Vậy thì chúng ta đóng gọi lại mang về nhỉ. “ Tô Hồi hỏi, “Cái này có thể mang lên máy bay được không?”
“Nó nhỏ thế này, em tí nữa là ăn hết sạch.” Ninh Nhất Tiêu khởi động thuyền đi chậm chậm về phía bờ.
Hắn không biểu cảm gì mà hỏi, “Tí nữa em còn phải tới sân bay à?”
Tô Hồi lắc đầu, cậu ngậm thìa, nói cũng không rõ ràng, “Sáng ngày mai chín giờ rưỡi.”
Tới bờ, Ninh Nhất Tiêu bước xuống trước rồi hắn giơ tay ra đỡ Tô Hồi xuống một cách rất tự nhiên.
“Vậy còn tối nay thì sao?”
Giọng Ninh Nhất Tiêu lúc hỏi vấn đề này rất bình thường, không mang theo bất cứ ám chỉ hay dụ dỗ gì, nhưng mà nó lại đập mạnh vào trong tim Tô Hồi, khiến cho nhịp tim của cậu nhanh hơn một cách khó hiểu.